Bán Tiên

Chương 170: Người hảo



Mực đã mài mực xong, Thiết Diệu Thanh đặt khối mực xuống, hai tay nâng bút, lộ vẻ 'xin mời' lưu lại văn chương.

Dữu Khánh trong lòng âm thầm suy nghĩ làm thế nào để đổi ý, bên ngoài thì cố gắng kiên trì đi tới, nhận lấy bút, than khổ: "Ngươi muốn ta viết cái gì?"

Thiết Diệu Thanh thản nhiên, "Thám Hoa lang tài hoa hơn người, chính là việc múa văn chơi chữ làm sao cần người khác nhiều lời, ngươi muốn viết cái gì thì viết cái đó." Ánh mắt nhưng là càng thêm mong đợi, loại cảm giác được người lực áp tài tử thiên hạ này đứng ở bên cạnh mình, sẽ vì mình mà viết, là người ngoài không thể cảm nhận được.

Mong đợi nhất chính là, đến tột cùng hắn sẽ viết gì cho mình chứ?

Tùy tiện? Dữu Khánh lại thở dài, "Ta cũng là nhất thời bị mỹ sắc của ngươi mê hoặc, ta đã phát thệ bỏ văn theo võ, ngươi làm vậy không phải là làm khó ta sao?"

Mỹ sắc mê hoặc? Thiết Diệu Thanh muốn cười, mình cũng không biết có nên cảm thấy kiêu ngạo hay không, lại phải dè dặt, dịu dàng nói: "Chỉ viết một chút, không ảnh hưởng tới chuyện ngươi bỏ văn theo võ."

Dữu Khánh thực sự muốn khóc luôn rồi, then chốt là không biết phải viết cái gì, vẫn là muốn buông bỏ, gác bút xuống, nói: "Không thích hợp! Ta đã nói qua, ta đã cự tuyệt rất nhiều người, nếu như việc này truyền ra ngoài, không biết phải đắc tội với bao nhiêu người."

Thiết Diệu Thanh lập tức nôn nóng, tràn đầy mong đợi ngay tại trước mắt, tên đã trên dây há có thể không bắn? Nếu không phải lúc này còn bận tâm đến khác biệt nam nữ thì đôi tay duỗi ra đã thiếu một chút lại chụp lấy kéo người, cuối cùng biến thành xua tay, "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không phô trương với người ngoài."

Dứt lời lại nhanh chóng cầm bút lên, lại lần nữa dâng hai tay.

Đối diện với đôi ánh mắt mong đợi của nàng, câu 'Tuyệt đối không phô trương với người ngoài' trái lại khiến trong lòng Dữu Khánh nảy sinh ý nghĩ, trong lòng đột nhiên biết rõ mình nên viết cái gì, đưa tay lại lần nữa nhận lấy bút, lại lần nữa nói ra: "Đây là ngươi nói a, tuyệt đối không phô trương với người ngoài."

Thiết Diệu Thanh lập tức như con gà con mổ thóc gật đầu liên tục.

Lúc này Dữu Khánh mới đi tới trước trang giấy đã trải sẵn trên bàn, trám mực.

Thiết Diệu Thanh lập tức vạn phần mong đợi, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Dữu Khánh, muốn nhìn xem văn chương loại đại tài tử này viết ra có gì khác biệt với người thường, nghĩ thầm cuối cùng đã có thể nghiêm chỉnh trông thấy một mặt kia của tên gia hỏa này rồi.

Trám mực xong, Dữu Khánh đã sẵn sàng hạ bút, múa bút tung bay, bút đi như gió táp, liền mạch lưu loát viết ra ba chữ: Nhân Gian Hảo!

Rất nhanh đã viết xong, rất nhanh đặt bút xuống.

"..." Thiết Diệu Thanh tại chỗ nhìn ngây ra, tựa hồ khó có thể tin, chỉ ba chữ này? Như vậy đã viết xong rồi? Lại là Nhân Gian Hảo? Có phần sững sờ, nhưng mà rất nhanh đã thưởng thức ra hàm ý trong đó, thoáng chốc gương mặt, bên tai lại có chút nóng lên, nhưng giả bộ như không biết, tựa như hơi lộ ra vẻ oán giận, "Sao lại là 'Nhân Gian Hảo', không phải ngươi đã viết cho người ta rồi sao, hà tất dùng loại này lừa gạt, không tính, viết lại."

Bộ dạng hơi có vẻ làm nũng này của nàng lại thể hiển ra một loại phong tình khác, tâm tình của Dữu Khánh lại xao động nhộn nhạo cả lên, bất tri bất giác cũng đã dùng ra giọng điệu dây dưa, "Thế nào có thể không tính? Ngoảnh nhìn nhân gian rượu thịt hảo, quyến luyến không rời vì Nhân hảo."

Dứt lời, trong lòng nhịn không được lẩm nhẩm, phát hiện lời này của mình nói rất nhịp nhàng trôi chảy.

Thiết Diệu Thanh tiếng lòng run lên, lời đối phương nói quả nhiên điểm trúng suy đoán của mình, lúc này cái gọi là 'Nhân gian hảo' chỉ quả nhiên là nàng, lại thêm có lời đối phương nói, bị kích thích làm cho hô hấp có phần trở nên gấp gáp, không khỏi hít một hơi thật sâu, đè nén trấn định nói: "Không nghĩ tới Thám Hoa lang cũng sẽ nói ra loại lời nói ong bướm này, truyền đi ra chỉ sợ là danh dự tận hủy, thỉnh tự trọng!"

Hiện tại Dữu Khánh trái lại không còn sợ rồi, dù sao đã nói là chỉ viết một chút, không ngờ lại nhấc bút lên, trám mực, sau đó lại lần nữa hạ bút, tại bên cạnh ba chữ lớn kèm thêm hai hàng chữ nhỏ, chính là lời nói nhịp nhàng trôi nhảy hắn vừa mới nói: Ngoảnh nhìn nhân gian rượu thịt hảo, quyến luyến không rời vì Nhân hảo!

Viết xong lại đặt bút xuống, xem như đã có khác biệt với Nhân Gian Hảo lúc trước.

Sau khi Thiết Diệu Thanh đọc rõ nội dung, cũng là say, không nghĩ tới gia hỏa này nhưng lại đem lời nói trắng trợn này bổ sung vào luôn rồi, như vậy làm sao dám để cho ngoại nhân nhìn thấy.

Dữu Khánh cười nói: "Lão bản nương, nghĩ đến bức chữ viết này ngươi quả thực là không dám phô trương với người ngoài rồi."

Thiết Diệu Thanh lập tức biết được dụng ý khi vị này lại viết "Nhân gian hảo" rồi, thực sự là quá giảo hoạt đi, nhịn không được oán giận một câu, "Ngươi chính là đang lừa gạt ta."

"Dù sao đã nói chỉ viết một chút, nếu ngươi đã không muốn, vậy thì xé đi là được." Dữu Khánh chính đang mừng rỡ tự do, lúc này liền muốn đưa tay đem thứ mới viết ra hủy thi diệt tích.

Nhưng Thiết Diệu Thanh đã lần nữa xuất thủ, lần này là ấn tay hắn lại, thân thể dán sát với nhau, hai người bốn mắt đối diện.

Thiết Diệu Thanh thoát khỏi khỏi ánh mắt nóng bỏng của hắn, cũng dịch bước rời xa một chút, buông lỏng tay nói: "Còn chưa có kí tên."

Dữu Khánh thật sự bị thần thái quyến rũ kia của nàng câu dẫn có phần mất hồn mất vía, cũng không dám tiếp tục nhìn nhiều, lại lần nữa nhấc bút, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lưu lại tục danh "A Sĩ Hành".

Điểm này hắn vẫn phải có tự mình hiểu lấy, người ta không cần tên Dữu Khánh hắn, người ta muốn chính là Thám Hoa lang bốn khoa đầy điểm kia đề danh.

Lại lần nữa đặt bút xuống, hắn tránh sang một bên, đưa tay về phía thứ mới viết xong, ra hiệu cầm đi.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn chung đã lừa gạt qua được rồi.

Thiết Diệu Thanh tiến lên, hai tay nhấc bức thư pháp kia lên, tỉ mỉ thưởng thức, càng xem, thần tình càng ôn nhu.

Nàng không thừa nhận cũng không được, bức thư pháp này không chỉ chữ viết đẹp, cũng quả thực rất có vị đạo, trong nét bút tuấn dật ẩn chứa một sự mạnh mẽ khoa trương, có nét cuồng dã cho người ta cảm thấy sự phóng đãng không ràng buộc, lộ ra dã tính, cũng làm cho từng chữ này tràn đầy linh tính, càng xem càng cảnh đẹp ý vui.

Trong lòng nàng không khỏi thầm than thở, thảo nào có thể trở thành Thám Hoa lang bốn khoa đầy điểm, chỉ dựa chữ viết này liền có thể nhận thấy được.

Cũng đã giải tỏa được tâm nguyện, cuối cùng đã nhìn thấy một mặt tài hoa hơn người của người này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự không thể tin được bên trong biểu hiện thô tục bình thường lại là không tầm thường như thế, có thể viết ra chữ viết đẹp như vậy.

"Nhân Gian Hảo..."

Trong khi thưởng thức, nàng như là nói mớ thì thầm nỉ non ra mấy tiếng, từ lâu vẫn luôn nghe truyền thuyết Tịch Nguyệt phường 'Nhân Gian Hảo', tron glòng sinh ra hướng tới, muốn đi xem đến tột cùng là Nhân Gian Hảo dạng gì có thể đảm đương được với lời tán dương như vậy, thế nhưng mà bị gông xiềng vô hình ràng buộc, nằm mơ cũng không nghĩ tới phần 'Nhân Gian Hảo' này có thể rơi tại trên thân chính nàng.

Lại nhìn xem hai hàng chữ nhỏ kia: Ngoảnh nhìn nhân gian rượu thịt hảo, quyến luyến không rời là Nhân hảo!

Nàng miên man bất định, cho dù là nói mê, cũng không dám đem hai hàng chữ này đọc ra tiếng, đây rõ ràng là đang khen nàng càng tốt.

Từng nghe hàng ngàn hàng vạn lời dỗ ngon dỗ ngọt, đều không tiên linh bằng rất ít mấy chữ này, tiên khí phiêu phiêu, sâu sắc khó quên.

Thần thái Thiết Diệu Thanh đã như ngây dại, như có tiên trên trời, vì nàng mà Nhân Gian Hảo...

Lại nhìn thấy một loại phong tình khác của nàng, Dữu Khánh hầu kết rung động, mấy lần xung động, muốn từ phía sau nàng vòng tay ôm lấy, đi làm việc âu yếm kia.

Thế nhưng không được đến mỹ nhân rõ ràng thể hiện, hắn không dám làm bậy.

Tu vi hai người một trời một vực, sợ mình hiểu sai ý bị người đánh chết, đường đường Linh Lung quan Chưởng môn bởi vì loại chuyện này mà bị người đánh chết, vậy thì việc vui thật quá vui rồi.

Có một số việc, nam nhân phải là có điểm sức lực mới dám cử trọng nhược khinh.

Phương diện này, hắn quả thực không có kinh nghiệm, mặc dù rục rịch muốn động, nhưng không được đến bày tỏ rõ ràng, chính là không dám.

Chỉ có thể thành thật đứng ở bên cạnh, len lén nhiều lần quan sát nữ nhân này từ đầu đến chân, trong lòng thỉnh thoảng hiện lên các loại giãy dụa, gào thét cổ động các sư huynh làm việc mà chính mình cũng không dám làm...

Một lúc lâu sau sau, dần dần hoàn hồn lại, Thiết Diệu Thanh chậm rãi bỏ bức thư pháp kia xuống, xoay người đối diện với Dữu Khánh, ánh mắt long lanh kia có chút khác lạ, khiến Dữu Khánh cảm giác có điểm không rời được.

Thiết Diệu Thanh từ trong tay áo lấy ra một đống ngân phiếu, đưa ra nói: "Là ngươi cho ta, ngươi cầm đi bao nhiêu đều được."

Việc nào Dữu Khánh đã phân rõ thì chính là phân rõ rồi, sẽ không lấy nhiều, hắn liền từng tờ từng tờ từ trên tay nàng đếm ra mười tầm, xòe ra cho nàng nhìn thấy, "Chờ ta có tiền sẽ trả lại cho ngươi." Dứt lời nhét vào trong quần áo, chắp tay cáo từ, xoay người liền đi.

"Chậm đã." Thiết Diệu Thanh gọi hắn lại, đi qua bên người hắn, "Ta đi ra ngoài nhìn xem. Ngươi trước hãy ở trong phòng chờ chút đã." Sau đó mở rộng cửa, nhìn ra bên ngoài một chút, lại nhanh chóng kiểm tra toàn bộ Diệu Thanh Đường một vòng, đã xác định không có người, mới trở lại trong phòng bắt chuyện Dữu Khánh đi ra.

Chạy ra cửa, Dữu Khánh như trút được gánh nặng, thật sự là bầu không khí ám muội trong phòng nồng đậm tràn ngập đến mức khiến người loạn tâm thần, hắn nhưng không dự định làm chính nhân quân tử gì, thật sự không dám đảm bảo mình nán lại lâu thì có làm ra việc gì không nên làm hay không, không dám đối diện với tà niệm của mình, có cảm giác giống như chạy trốn.

Hắn lại lần nữa che đi khuôn mặt của mình, rồi trực tiếp chạy thẳng tới vị trí bức tường lúc trước leo vào.

Thiết Diệu Thanh kìm nén giọng nói nôn nóng gọi, "Không nên, đi bên này?"

Dữu Khánh đành phải chạy về tới, hỏi: "Cái gì?"

Thiết Diệu Thanh chỉ hướng ngoài Nguyệt môn, "Đi cửa chính, ngươi che lại mặt rồi, không có người nhận biết ngươi, rất có thể quang minh chính đại đi ra ngoài, lén lút leo tường sẽ khiến người hiểu lầm."

Không quản có phải đã hồi thần lại hay không, nếu để người ta phát hiện chỗ của nàng có nam tử leo tường ra, bảo nàng làm sao chịu cho nổi, không vượt qua được cũng không giải thích được a!

Dữu Khánh sửng sốt, xua tay, "Không được! Ngươi cũng đã hoài nghi là Tần Quyết cướp đoạt ta, Tần Quyết đã sớm theo dõi nơi đây của ngươi, ta che mặt đi ra khỏi cửa chính, vừa nhìn liền thấy khả nghi, rất có khả năng bị nhìn chằm chằm vào, vừa ra khỏi U Giác Phụ rất có khả năng lại sẽ rơi vào trên tay hắn. Lần thứ hai này không chừng sẽ hại mạng ta."

"Việc này..." Thiết Diệu Thanh lập tức khó xử, lui một bước chọn phương án 2, gọi Dữu Khánh đi đến một gian tiểu viện khác, nói chung không tiện vượt tường tại tiểu viện của nàng để đi ra ngoài.

Đi đến tiều viện khác, Dữu Khánh nằm úp sấp trên tường viện quan sát bên ngoài một hồi, sau khi xác định không có người nào đi qua, quay đầu ném lại cho Thiết Diệu Thanh hai chữ "Đi đây", sau đó cấp tốc tung người ra khỏi tường, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Người cứ như vậy không còn nữa, Thiết Diệu Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng khó giải thích mà cảm thấy có chút phiền muộn cùng mất mát, nhẹ nhàng than thở, kinh ngạc một hồi, rồi mới xoay người cất bước.

Sân vắng bước chậm, phát hiện toàn bộ Diệu Thanh Đường người càng ngày càng ít, vắng lặng quạnh quẽ, dù cho không quạnh quẽ thì mình cũng giống như là một con chim trong lồng, không có một thân tu vi.

Chợt nhận thấy, phát hiện từ sau khi mình lập gia đình gần như toàn bộ thời gian đều một mực bị vây khốn tại trong viện này.

Trở lại trong phòng, đối diện bức thư pháp kia, lại chìm vào trong ngây ngẩn ngơ ngác...

Sau khi rời xa Diệu Thanh Đường, bước chân Dữu Khánh trái lại khoan khoái hơn không ít, cuối cùng lại có chút tiền rồi.

Hắn cũng không vội rời đi U Giác Phụ, muốn trước tiên mua sắm vài thứ.

Không còn cách nào, lúc trước trên người có chút đồ vật có giá trị đều đã bị người đoạt sạch rồi, sư huynh đệ ba người đi lại giang hồ, hắn chí ít phải mua sắm một số thứ như thuốc trị thương chẳng hạn.

Một người một mực không xa không gần đi theo phía sau người bịt mặt là hắn, không phải ai khác, chính là Tôn Bình.

Nhìn thấy trong nhà nhảy ra một nam nhân che mặt, Tôn Bình có thể nói thất kinh, khó mà tưởng tượng nổi tiểu thư là sẽ... Hiện tại bà ta chỉ muốn biết nam nhân này đến tột cùng là ai, nhất định cần phải biết rõ ràng!

Nhìn thấy nam nhân kia tiến vào một nhà cửa hàng, bà ta dừng lại ở bên ngoài, có chút nôn nóng, không biết nên theo vào hay không.

Theo vào quá gần sợ sẽ bị nhận ra, người có thể lén lút cùng một chỗ với tiểu thư khẳng định nhận biết bà ta, không đi vào lại lo lắng người ta ở bên trong đổi phục sẽ mất đi mục tiêu theo dõi.

Chính lúc khó xử thì ánh mắt chợt sáng lên, nhìn thấy một người quen, là người làm của một cửa hàng cái nào.

Lúc này đi tới bắt chuyện, kéo người đến một bên thì thầm, "Tiểu Tống, giúp ta một việc."