Bán Tiên

Chương 183: Thoát thai



Vũ khí có vấn đề? Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cả kinh giật mình, nhất thời không kịp phản ứng lại, nhìn chăm chú về phía cái tay bị gãi đến nỗi máu chảy đầm đìa kia.

Ngoại trừ vũ khí ra, trong lúc nhất thời Dữu Khánh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Cùng nhau tiến vào chín người, chỉ ba người sư huynh đệ bọn họ là không có việc gì, theo lý thuyết thì rất không có khả năng như vậy, điểm khác biệt lớn nhất chính là ba người sư huynh đệ bọn họ không có nhặt lấy vũ khí trong cổ mộ, mà lúc trước hắn nhìn thấy ba người không ngừng gãi lên cái tay cầm lấy vũ khí kia, vì vậy có sự hoài nghi này.

Chỉ là cầm lấy một thanh vũ khí, trong khoảng thời gian ngắn liền xuất hiện sự việc quỷ dị như thế, thử hỏi hắn làm sao dám để cho hai vị sư huynh đi đụng vào bọn họ.

"Nước, cho ta nước!"

Giọng nói cầu xin của người khát nước kia càng lúc càng thêm gấp gáp, âm thanh cũng càng thêm khàn khàn, cây đuốc và đao trong tay đồng thời đánh rơi trên mặt đất, tầm mắt tựa hồ đã mơ hồ rồi, cảm giác nhìn không rõ ba người bọn họ, hai tay quơ quơ trong không khí tìm tòi tìm kiếm.

Không còn gãi ngứa nữa thì lại chuyển sang khát nước như sắp chết đến nơi.

"Khát, cho ta nước!"

Hai gã cu-li khác con mắt đã biến thành tối đen cũng trước sau lên tiếng, cũng trước sau di chuyển tới gần sư huynh đệ ba người, kêu khát nước đòi hỏi nước.

Dữu Khánh đưa hai tay đẩy ra sau, đẩy hai vị sư huynh cùng nhau lui về sau, không để cho ba người đụng phải.

Nam Trúc tiếp đó lại kéo Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết một cái, tránh cho hai người đụng vào ba người đang khoanh chân đả tọa ở phía sau.

Sư huynh đệ theo giữa khoảng trống của sáu người chậm rãi thối lui ra sau.

Rầm rầm, leng keng.

Vũ khí và hai cây đuốc sau cùng đang giơ lên cũng rơi xuống rồi, sáu cây đuốc không có tắt, đều nằm trên mặt đất bốc cháy, nhưng đã khiến ánh sáng bên trong thông đạo tối đi rất nhiều.

Ba người đang hoanh chân đả tọa hình như cũng có vẻ nhịn không được có xung động muốn đưa tay lên tiếp tục gãi ngứa, nhưng có thể nhìn ra được họ đang liều mạng kiềm chế, giống như đang vận công liều mạng kháng cự, cũng có thể nhìn ra có thứ gì đó đang gây ra quấy rầy rất lớn khi bọn họ tập trung tinh thần kháng cự.

Run run rẩy rẩy, lung lung lay lay, ba người tầm mắt không rõ, cách ba người khoanh chân đả tọa càng ngày càng gần.

Mục Ngạo Thiết chỉ vào đó ra hiệu một cái, trong in lặng dò hỏi có nên kéo ba người đó cách ra hay không, tránh cho bị đụng phải.

Còn chưa nhận được trả lời, người dị biến trước đã mềm nhũn chân, ầm ngã xuống trên mặt đất, người co quắp, trong cổ họng giống như bị thứ gì đó ngăn chặn, không thể nói ra lời, ngay cả âm thanh khàn khàn cũng khó tiếp tục phát ra, hai tay ôm lấy cổ.

Rất nhanh hai tay đều tê liệt, thân thể co quắp căng thẳng cũng buông lỏng ra, cả người đột nhiên không còn có động tĩnh.

Liên tiếp.

Hai người khác cũng lần lượt đổ nhào xuống, sau một một trận co quắp rồi cũng không còn động tĩnh.

Xem ra tựa hồ đã chết bất đắc kỳ tử rồi, sư huynh đệ ba người cũng không dám đụng tay vào kiểm tra xem đã tắt thở hay chưa.

Dữu Khánh cũng không dám đụng tới cây đuốc mà bọn họ từng cầm qua, giao ra cây đuốc chưa đốt cháy, mượn ánh sáng từ cây đuốc đang bốc cháy trên mặt đất, nhẹ bước đi tới bên cạnh cây đao rơi xuống trên đất kia, quỳ một gối xuống đất, đưa cây đuốc đến gần đại đao rọi sáng, cúi người nhìn chằm chằm tỉ mỉ quan sát.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra, cũng đi tới ngồi xổm xuống kiểm tra.

Dưới ánh lửa chiếu rọi, từ trên chuôi đao ba người phát hiện thấy dị thường, trên chuôi đao có từng sợi tơ nhỏ nhàn nhạt, giống như là tơ nhện rất nhỏ, dài khoảng một ngón tay, lại có màu đen, tại trong hoàn cảnh này nếu không tỉ mỉ quan sát thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện, dù cho va chạm vào mà không chú ý lưu tâm e rằng cũng không cảm giác được.

Phát hiện lớn nhất là những tơ nhỏ này tựa hồ như vật sống, giống như có phản ứng nhất định đối với nhiệt độ, cây đuốc vừa đưa tới gần, tơ nhỏ màu đen lập tức chậm rãi trôi nổi, giống như hoa hướng dương hướng về ánh mặt trời vậy.

Sau khi có phát hiện này, Dữu Khánh đem cây đuốc đè ép sát tới, kết quả phát hiện vật này mặc dù hướng tới ấm áp nhưng lại sợ nhiệt độ cao, bị lửa đốt quá nóng liền cháy sém rồi.

Dữu Khánh lập tức dùng cây đuốc đem thân đao kia đốt khắp, dùng đầu ngón chân hất hất liên tục đốt.

"Ngươi làm gì?" Nam Trúc kinh nghi hỏi.

Dữu Khánh: "Không biết rõ đến tột cùng là như thế nào trúng chiêu, chúng ta sẽ không biết làm thế nào để đề phòng, kế tiếp còn làm sao dám xông vào bên trong? Không tại trong cổ mộ tìm được một lối ra khác, chúng ta đi ra ngoài chính là tìm tử lộ."

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, không thể không thừa nhận, điều này cũng đúng.

Đem thân đao hung hăng dội qua lửa, hung hăng nung đốt qua một lần, lúc này Dữu Khánh mới dám đưa tay cầm lấy chuôi đao, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh cu-li tựa hồ đã ngã chết, lại quì một gối, nhìn chằm chằm vào chuôi đao quan sát một chuyến, đem vị trí có tơ nhỏ màu đen đưa tới gần mu bàn tay người chết.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức đi tới, cũng quì một gối quan sát.

Người chết vừa ngã chết không bao lâu, trên thân thể vẫn còn độ ấm, tơ nhỏ màu đen trên chuôi đao quả nhiên lại cảm giác được rồi, nhẹ nhàng trôi nổi chậm rãi chạm đến mu bàn tay người chết. Lỗ chân lông người tỏa ra nhiệt độ, tơ nhỏ màu đen vừa chạm vào trên da người chết liền chuẩn xác bắt được vị trí lỗ chân lông, từng đầu bắt đầu theo lỗ chân lông chậm rãi thâm nhập vào.

Thì ra là thế, sư huynh đệ ba người lục tục ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đã làm rõ nguyên nhân người ngã chết bị trúng chiêu.

"Thứ này là thứ quỷ gì, có thể im hơi lặng tiếng nhanh như vậy lấy mạng một người." Nam Trúc lẩm bẩm.

Dữu Khánh buông lỏng cây đao trên tay ra, "Quả thực nhanh, lúc này mới bao nhiêu lâu. Chí mạng nhất chính là thân thể mình rõ ràng không bình thường, gãi đến mức trên người mình chảy máu vậy mà bản thân còn không có nhận thấy được dị thường, lại cò không biết làm ra phản ứng. Cái trò này sau khi tiến vào trong thân thể thì cũng có ảnh hưởng với nơi đây." Hắn chỉ chỉ vào đầu người chết, lại chỉ chỉ vào ba người đang khoanh chân đả tọa.

Ba người kia nếu như không phải mắt mở trừng trừng nhìn thấy được tình trạng của đồng bọn, có một sự so sánh rõ ràng với bản thân, chỉ sợ cũng không nhận thức được mình đã trúng tà.

Nhưng là ba người kia tựa hồ đã chậm rãi ổn định lại, không còn có loại bất an dị thường kia, có người, lỗ chân lông trên một số bộ vị đang rịn máu ra.

Người hiểu việc vừa nhìn liền biết, Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: "Tốt, đã ổn định rồi, bọn họ đang vận công đem độc vật bức ra khỏi cơ thể."

Nam Trúc không thể không nhỏ giọng nhắc nhở, "Tu vi bọn họ cao hơn chúng ta rất nhiều, đổi thành chúng ta có khả năng sẽ rất mất công."

Những lời này trái lại nhắc nhở Dữu Khánh, hắn kêu gọi một tiếng, "Thuốc Phòng trùng, đưa cho ta."

Đã có chuyện nghiệm chứng vừa rồi, biết rõ tiểu sư đệ không phải đang làm xằng bậy, Mục Ngạo Thiết không chút do dự, lúc này từ trong người lấy ra một khối đĩa sắt.

Dữu Khánh: "Mở ra."

Mục Ngạo Thiết tách mở đĩa sắt ra, lộ ra thuốc mỡ màu vàng như nến ở bên trong, tản ra mùi vị cay độc gay mũi.

Thứ này chính là một chút đồ chơi mà người trong giang hồ khi xuất môn bên ngoài dùng để đề phòng muỗi chích trùng cắn.

Dữu Khánh lại nhặt lên cây đao kia, đem tơ nhỏ màu đen trên chuôi đao đến gần thuốc mỡ quan sát phản ứng, kết quả tơ nhỏ màu đen có phản ứng rất mãnh liệt, vừa tới gần lập tức co lui sau.

Dữu Khánh đưa mu bàn tay cầm cây đuốc ra, "Thoa lên mu bàn tay ta một chút."

Mục Ngạo Thiết đại khái đã hiểu biết ý của hắn, không có nghe hắn, một ngón tay quẹt lên thuốc mỡ trực tiếp thoa lên trên mu bàn tay mình, sau khi bôi khắp một lần thì đưa lưng bàn tay đến trước mặt Dữu Khánh.

Dữu Khánh cũng không khách khí, lại đem tơ nhỏ màu đen trên chuôi đao áp sát về phía mu bàn tay của Mục Ngạo Thiết, muốn nhìn xem nhiệt độ thân thể có thể hấp dẫn tơ nhỏ màu đen kia đột phá sự phòng ngự của thuốc mỡ hay không. Kết quả khả quan, tơ nhỏ màu đen không dám chạm đến thân thể đã thoa thuốc mỡ, thuốc mỡ có tác dụng phòng ngự rõ ràng.

"Được rồi, cái trò này cũng không quá đáng sợ." Dữu Khánh như trút được gánh nặng.

Nhưng vào lúc này. thi thể trước mặt ba người lại có phản ứng, thi thể vậy mà lại động đậy một cái, cổ họng thi thể thầm thì có âm thanh.

Ánh mắt ba người nhất tề soàn soạt nhìn đến, chỉ thấy cổ họng thi thể đang nhúc nhích nhô lên, đang căng ra, quai hàm cũng đang lồi lên, mà thi thể thì đang rất nhanh khô quắt.

Cái quỷ gì chứ? Ba người nhanh chóng đứng lên, quan sát phản ứng của thi thể, chậm rãi lui về phía sau.

Đột nhiên, thi thể mở miệng ra, một thứ giống như con rắn từ trong miệng nhảy ra.

Ba người cả kinh, nhìn kỹ thì phát hiện không phải rắn, là một gốc cây màu đen, đang sinh trưởng rất nhanh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà rất nhanh mọc cành đâm lá, thi thể mà nó bám vào thì đang rất nhanh khô quắt.

Rõ ràng có thể nhìn ra được, màu đen thực vật tà mị này sở dĩ có thể rất nhanh sinh trưởng, hấp thu chính là thi thể phía dưới.

Tốc độ thực vật sinh trưởng cùng tốc độ thi thể khô quắt có quan hệ trực tiếp.

Không chỉ một gốc cây, hai cái thi thể khác cũng đang khô quắt, trong miệng cũng lục tục mọc ra màu đen thực vật kia.

Thực vật kia rất nhanh lớn lên cao ngang người, hình dáng uốn lượn xinh đẹp, như dây leo, trên một nhánh mọc một đám lá cây đen nhánh, khi mọc dài đến khoảng một trượng cao thì đình chỉ, trên đỉnh bắt đầu nở ra một điểm bạch quang nhàn nhạt, một hạt châu hình hạt gạo bên trong tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Ở dưới cây dây leo, sư huynh đệ ba người có thể nói là khiếp sợ, ngẩng đầu ngước nhìn, lần đầu tiên trong cuộc đời nhìn thấy cảnh tượng này.

Ba người khoanh chân đả tọa dưới thân dây leo thì nhắm mắt chú tâm, hết sức chuyên chú kháng cự trong cơ thể, không rãnh bận tâm tới bất cứ thứ gì ngoài thân.

Trên đỉnh tà mị thực vật, viên hạt gạo chi châu kia đang rất nhanh lớn lên, dần dần lớn như quả trứng gà, vẫn còn đang tiếp tục to lên, phần tỏa ra ánh sáng cũng càng lúc càng lớn.

Thi thể nuôi dưỡng triệt để biến thành da bọc xương, đã khô quắt giống như bộ xương, nhưng quang cầu chịu tải kia vẫn còn đang to lên.

Hai cây khác quấn quýt với những cành nhánh của cây mọc ra trước kia, trên đỉnh cũng lần lượt nở ra quang mang.

Quang cầu càng lớn nhìn càng đẹp, ánh sáng nhu hòa tinh khiết, chiếu sáng vùng không gian thông đạo này, khiến cho ánh sáng cây đuốc tự ti mặc cảm, làm cho người ta có cảm giác rất tinh thuần, cảnh đẹp ý vui, rất là xinh đẹp,

Cũng khiến người khó mà tưởng tượng được thực vật tà mị này vậy mà lại có thể sinh ra được đồ vật dễ nhìn như thế.

Quang cầu vẫn còn đang to lên, càng lúc càng lớn, khiến những vật bám ở bên ngoài thân nó tách ra một khoảng không gian, sau đó mới khiến người phát hiện thấy xung quanh quang cầu mọc đầy tơ mềm truyết trắng mảnh mai, mỗi một sợi tơ mềm đung đưa đều tản ra ánh sáng trắng nhu hòa thánh khiết.

Theo kích thước to lên, dưới chân tơ mềm, hình cầu nuôi dưỡng chúng nó sinh trưởng càng ngày càng trong suốt, giống như là cái lồng lưu ly óng ánh rực rỡ.

Lúc này hình dáng quang cầu giống như là một bông hoa bồ công anh to lớn.

Tại lúc quang cầu to lớn lên cỡ cái chậu rửa mặt thì.

Bùm!

Như là quả cầu bị thổi quá căng bùng nổ, đột nhiên nổ tung rồi.

Âm thanh nổ tung không lớn, chỉ là quá mức đột ngột, tại trong không gian lòng đất yên tĩnh này thật khiến người hãi hùng khiếp vía.

Vô số tơ mềm tuyết trắng tung bay ra, đều tản ra bạch quang nhu hòa và thánh khiết, tung bay bốn phương tám hướng, mỗi một sợi đều lơ lửng nhấp nhô trong không trung nhìn như sóng, giống như một bầy cá con được ấp nở thoát ra khỏi túi trứng bơi đi bốn phương tám hướng tìm kiếm tự do. Cảnh tượng này đẹp đến nao lòng.

Nhưng ba người Dữu Khánh cũng không dám an tâm thưởng thức cảnh đẹp này.

Bất cứ người nào đã chứng kiến quá trình sinh trưởng của thực vật tà mị này đều sẽ không dám.

Vừa nghe tiếng nổ vang, lại thấy tình trạng này, sư huynh đệ ba người lập tức lắc mình lui về phía sau tránh đi, sợ bị sợi tơ bạch quang nhu hòa ảnh hưởng đến.

"Ba người bọn họ!" Mục Ngạo Thiết chỉ ba người khoanh chân đả tọa đã bị rất nhiều bạch quang đụng nhẹ.

Nhưng đúng vào lúc này, sư huynh đệ ba người cơ hồ là cùng lúc con ngươi đột nhiên co lại, quản không nổi ba người khoanh chân đả tọa kia, cấp tốc lắc mình tiếp tục thối lui.

Chỉ vì vô số tia sáng bay tới bên này đang dần dần tắt đi quang hoa, từ đầu tới đuôi tắt hết quang mang, biến thành màu đen.

Không còn quang hoa ảnh hưởng tầm mắt, kích cỡ chân thực của bản thân sợi tơ bộc lộ ra, chính là tơ nhỏ màu đen mà lúc trước ba người Dữu Khánh nhìn thấy trên chuôi đao, thử hỏi làm sao có thể không kinh, nào dám để cho nó đụng phải.