Bán Tiên

Chương 190: Tà khí



Con ve? Liễu Phiêu Phiêu không thể hiện ra là tin hay không tin, lại hỏi: "Ngươi muốn đi tìm Vân Đồ gì đó, hẳn sẽ không phải là ngay cả vị trí cụ thể cũng không biết liền chúi đầu xông vào trong cổ mộ này đi?"

Trải qua việc bị kiếm gác cổ, Dữu Khánh cảm giác được nữ nhân này đang thăm dò hắn, trả lời: "Chủ mộ thất, gia phụ hoài nghi manh mối về Vân Đồ còn tại Chủ mộ thất. Ngài biết rõ làm sao để đi tới Chủ mộ thất không?"

Lời này vừa nói ra, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được nhìn nhau, đồng thời đã cảm giác được, lão Thập Ngũ vẫn còn không buông tha manh mối đi tìm tiên gia phúc địa, đã đến mức như vậy như vậy rồi, vẫn còn ôm hi vọng sao.

Liễu Phiêu Phiêu: "Ta đã từng đi qua Chủ mộ thất, sớm đã bị Ty Nam phủ lật cho đáy hướng lên trời, nếu như có Vân Đồ gì đó thì cũng đã sớm bị người của Ty Nam phủ lấy mất."

Dữu Khánh: "Nếu như có cơ hội, ta vẫn là muốn tận mắt nhìn xem."

Liễu Phiêu Phiêu không có hé răng, dáng vẻ từ chối cho ý kiến.

Dữu Khánh lại thỉnh giáo, "Quái vật 'Quỷ Thai' kia, dùng 'Lam sắc yêu cơ' có thể nhìn ra được hay không?"

Hắn cũng là không có cách nào, tình báo Vọng Lâu cung cấp về tình hình Kiến Nguyên sơn xem như tỉ mỉ, nhưng đối với tình huống bên trong cổ mộ thì đề cập rất ít, cũng không biết có phải bởi vì mua tin tức loại rẻ hay không, hiện tại tự nhiên là phải nắm chặt cơ hội thỉnh giáo.

Liễu Phiêu Phiêu: "Vô dụng, quái vật kia rất tà môn, tựa hồ có biện pháp có thể hấp thu các loại như yêu khí và nhân khí rồi tồn trữ lại, khi hóa thành người các ngươi thì trên thân có thể hiện ra nhân khí, hóa thành Yêu chúng ta thì trên thân có thể hiện lên Yêu khí. Đối với chúng nó, 'Lam sắc yêu cơ' không làm gì được."

Còn có thể hấp thu nhân khí và yêu khí? Dữu Khánh kinh nghi, nếu quả thật như vậy thì thực sự là tà môn.

Lúc này hắn cùng Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết gặp mặt trao đổi, nếu như ba người mình có phân tán ra rồi gặp lại thì nhất định phải xác minh rõ ràng có phải là chính bản thân hay không.

Đương nhiên, ba người cũng không quản 'Lam Sắc Yêu Cơ' có hữu dụng hay không hữu dụng, trước tiên bôi một lớp rồi nói tiếp, lần bôi lúc trước đã trôi qua hơn nửa canh giờ, không còn hiệu lực.

Bộ dạng tham sống sợ chết đó của ba người khiến Liễu Phiêu Phiêu liếc nhìn mấy lần...

Sau lưng bọn họ, tại sau khi một nhóm người biến mất không bao lâu, trong lỗ thủng trên vách đá đột nhiên vọt ra từng cái xúc tu, cuốn lấy những bộ phận của "Quỷ Thai" bị chia tách trên mặt đất, đem những bộ phận đó lắp ráp trở lại thành bộ dáng của ba con "Quỷ Thai" lúc trước, sau đó xúc tu phun ra chất lỏng xanh lục tưới lên trên thân thể mới rắp ráp lại của "Quỷ Thai".

Không bao lâu sau, thân thể rắp ráp còn nứt ra kia hấp thu lục dịch đó vào, vết nứt cũng theo lục dịch bị hút vào mà khép lại, sợi rễ trên mặt đất cũng giống như xúc tu thật nhỏ kết nối tại trên thân thể lắp ráp.

Rất nhanh, ba con "Quỷ Thai" nhìn như Mao hầu tử lần lượt mở mắt ra, phất tay hất những sợi rễ vướng víu trên thân ra, hai tay chống đất ngồi dậy. Sau khi lục tục bò đứng lên, dịch nhờn trên thân rất nhanh nhúc nhích đổi màu, chẳng mấy chốc đã biến thành hình dáng ba vị Yêu tu, tiếp đó chạy nhanh đi...

Cái gì gọi là mê cung trong lòng đất? Dữu Khánh xem như đã lĩnh giáo.

Một chuyến chạy nhanh, ngoại trừ càng ngày càng đi sâu vào trong lòng đất ra, cùng theo bầy yêu tại bên trong địa đạo chạy tới chạy lui, từ lâu vòng vòng khiến hắn đã phân không rõ phương hướng rồi.

Hắn không rõ, công trình lớn như vậy thật sự là huyệt sao? Chẳng lẽ là vì để bảo vệ mới làm ra phức tạp như thế?

"Còn tưởng rằng trận lửa lớn năm đó không gây ra ảnh hưởng gì đối với nơi đây, bây giờ xem ra vẫn có chút hiệu quả."

Đang dẫn một nhóm nhân thủ đi nhanh, Liễu Phiêu Phiêu chợt phát ra tiếng cảm khái.

Dữu Khánh tự nhiên sẽ cổ động, cũng là muốn lý giải nhiều hơn một ít tình huống, chủ động hỏi: "Đại chưởng vệ chỉ giáo cho?"

Liễu Phiêu Phiêu: "Đặt tại năm đó, thật sự là một đường vừa giết vừa tiến đến, hiện tại nhưng cũng không lực cản gì, có thể thấy trận tàn sát nhằm vào cổ mộ yêu tà năm đó vẫn là có hiệu quả."

Về phương diện lời nói và cử chỉ, thái độ của nàng ta đối với Dữu Khánh đã có sự cải thiện rõ ràng.

Không vì điều gì khác, trên đường hàn huyên một ít sự việc vào kinh thành đi thi, vô số chuyện như tình hình trường thi khảo thi như thế nào, tình hình Hoàng cung thi Đình các loại chuyện tương tự, tuy rằng nàng ta cố tình thăm dò, nhưng Dữu Khánh quả thực đối đáp trôi chảy, gặp phải những bẫy rập trong lời nàng nói thì cũng dễ dàng chỉnh sửa lại cho nàng ta.

Liễu Phiêu Phiêu đã nhận thấy được, vị này có khả năng thật sự Thám Hoa lang danh dương thiên hạ kia, vì vậy thái độ có điều đổi mới.

Bởi vì có một số vấn đề, người trong giới Tu hành bình thường sẽ rất không có khả năng tốn tinh lực để hiểu rõ, nhưng Dữu Khánh vừa mở miệng ra liền thể hiện rõ là người trong nghề, khẳng định là người từng vào kinh thành tham gia đại khảo.

Kỳ thực nàng ta còn có một ít vấn đề muốn hỏi Dữu Khánh, chỉ là ngay tại trước mặt nhiều thủ hạ như vậy thì không tiện có vẻ quá quan tâm chuyện đó.

Không có cách nào, thật sự đã gặp được một nhân vật có đủ sự truyền kỳ, chỉ cần là một người bình thường, đều sẽ hiếu kỳ với việc vì sao Dữu Khánh lại từ quan, vì sao lại vứt bỏ vị hôn thê kia, nữ tử có thể được Địa Mẫu nhìn trúng thu làm đệ tử hẳn sẽ không kém đi?

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ở bên cạnh nghe nói cũng có phần không biết nói gì, lúc trước mặc dù hai người không dám phủ nhận, nhưng ít nhiều vẫn có chút hoài nghi, Linh Lung quan nơi sơn dã tàn tạ kia thật sự có thể xuất ra loại nhân tài này sao?

Bây giờ nghe được loại đối đáp này, trong lòng hai người có loại cảm giác nhận mệnh, không phục cũng không được, lão Thập Ngũ người ta có khả năng thật sự đã kiến thức qua tràng diện kia, so về phương diện này, những sư huynh đệ khác có khả năng thực sự là người đặc biệt quê mùa.

Nhưng trong lòng hai người vẫn có phần chán ngấy, Quan chủ Linh Lung quan vậy mà lại có thể thi đậu Nhất giáp tiến sĩ, việc này hoang đường cỡ nào, Linh Lung quan làm sao có khả năng xuất hiện loại chuyện này?

Tại nơi đây cũng chỉ có hai người họ có thể lý giải nguyên nhân Dữu Khánh từ quan, giả mạo thi thay a.

Đám Yêu tu dự thính kia cũng đối với Dữu Khánh nhìn với ánh mắt hơi có phần sùng bái, khổ tâm tu luyện thành người tự nhiên là bởi vì mong mỏi hướng tới, xu thế tâm tính hướng về nhân tính, ngưỡng mộ sự phong nhã đó.

Cọc cọc cọc, phía trước, ở trong chỗ sâu lại truyền đến âm thanh va đập hơi có tiết tấu.

Liễu Phiêu Phiêu nghiêng tai lắng nghe, phất tay nói: "Là tính hiệu của lão Chu, ngay tại phía trước, nhanh lên!"

Một nhóm lập tức tăng nhanh hơn tốc độ tiến lên.

Không bao lâu sau, một nhóm thuận theo một cái đường dốc xông vào một cái hầm ngầm trống không, cao đến mấy trượng, rất rộng rãi, chung quanh có bốn cái thông đạo dốc nghiêng, thoạt nhìn giống như là đoạn đường trung tâm.

Một nhóm tập hợp nơi này, đang suy nghĩ phải đi theo thông đạo nào, bốn cửa thông đạo đột nhiên ùng ùng rớt xuống bốn cái cửa đá, chặn đường bọn họ tiến thối, phía sau cửa đá càng là không ngừng vang lên âm thanh ào ào.

Gặp sự đột biến này, mọi người đều giật mình.

Liễu Phiêu Phiêu phản ứng nhanh nhất, lắc mình một cái nhanh như mị ảnh, một chưởng ầm ầm nổ vang, trực tiếp đem cửa đá kia đánh vỡ ra, nào ngờ mặt sau lại là quả cầu đá lớn như nắm đấm cuồn cuộn lăn đến như thủy triều, cuồng lăn vào bên trong phòng.

Sau khi chiếm hết một phần dung tích tương đối bên trong phòng, quả cầu đá chồng chất nhau mới ngăn cản lại những thạch cầu phía sau tiếp tục tràn vào.

Chỉ với tình cảnh này liền không người nào dám động tới ba cánh cửa khác nữa, ai biết phía sau đến tột cùng có bao nhiêu thạch cầu, không người nào nguyện ý bị chôn sống.

Ngay tại thời điểm mọi người kinh hoảng nhìn xung quanh, trong bím tóc đuôi ngựa của Dữu Khánh lại truyền đến âm thanh kêu to "tách tách tách".

Lũ yêu dồn dập nhìn đến, Dữu Khánh cũng ý thức được có khả năng Đầu To đã nhận ra nguy hiểm gì đó.

Đúng lúc này, trong lỗ trên đỉnh chóp đột nhiên xì xì tràn xuống khí lưu.

Khí lưu vô sắc vô hình, nhưng vừa mới bôi "Lam sắc yêu cơ" lên mắt, với ba người Dữu Khánh mà nói, nhìn thấy lại là luồng khí hai màu đỏ đen đan xen, Dữu Khánh trầm giọng nói: "Mọi người cẩn thận, là tà khí!"

Nghe được lời ấy, bao gồm cả đám người Liễu Phiêu Phiêu đều nhanh chóng lấy ra "Lam sắc yêu cơ" bôi lên hai mí mắt mình.

Sau khi xác nhận quả thực là Tà khí tuôn trào vào, Liễu Phiêu Phiêu lập tức quát lớn: "Nín thở!"

Không cần nàng dặn dò, mọi người liền đã làm như vậy rồi, không người nào nguyện ý trúng tà.

Bầy yêu không ít kẻ bắt đầu khoanh chân đả tọa, để kiên trì được lâu một chút thời gian.

Ba người Dữu Khánh cũng khoanh chân ngồi xuống, nào ngờ Liễu Phiêu Phiêu lại chỉ vào bọn họ quát lớn: "Đi, ba người các ngươi hướng cái phương hướng kia một mực đào nghiêng lên trên cho ta, đào móc ngang bằng với thông đạo vừa mới tiến tới, ta cũng không tin đối thủ có thể đem toàn bộ thông đạo đều chứa đầy thạch cầu, nhanh đào đi!"

Dữu Khánh cả kinh nói: "Tảng đá cứng như thế, lại trọn vẹn một khối, dựa vào tu vi của ba chúng ta, phải đào tới khi nào, các ngươi tu vi cao, các ngươi đào càng nhanh."

Rẹt! Cuối cùng song kiếm của Liễu Phiêu Phiêu đã ra khỏi vỏ rồi, kiếm chỉ thẳng ba người uy hiếp, "Không làm lập tức chết, lập tức đào cho ta!"

Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, đã minh bạch rồi, nếu là bắt đầu đào móc, một hơi nín thở sẽ bị tiêu hao càng nhanh, Kiến Nguyên sơn người ta mới là một tốp, nếu chết cũng phải là bọn họ chết trước.

Không sai, Liễu Phiêu Phiêu chính là có ý này, tận lực lợi dụng ngoại nhân rút ngắn cự ly thông đạo chạy thoát, sau đó người của mình mới lên làm tiếp, chỉ có như vậy, huynh đệ của mình mới có thể kéo dài thời gian nín thở lâu hơn chút, mới có thể nhiều thêm một chút cơ hội kiên trì đến thời điểm thoát khốn sau cùng.

Thấy không có phản ứng, nàng lại quát lớn: "Chết hay là đào?"

Dữu Khánh cắn răng nói: "Cho mấy cái gia hỏa tiện tay."

Liễu Phiêu Phiêu lập tức ra hiệu cho thủ hạ ném mấy thanh đao, phủ, các loại vật nặng đi tới.

Dữu Khánh nhặt lấy búa, đi tới trước thạch bích liền định vung lên nện, lại bị Nam Trúc cũng khiêng búa kéo lại, Dữu Khánh không lý giải được nhìn gã. Nam Trúc hiếm thấy mà rặn ra nét tươi cười khó coi với hắn, "Lão Thập Ngũ, ngươi ở bên đả tọa, có thể kiên trì nhiều bao lâu thì kiên trì nhiều bấy nhiêu, ta mập mạp, tiêu hao lớn, thời gian nín thở khẳng định ngắn nhất, ở một bên ngây ngốc cũng là lãng phí, ta làm trước đi."

Dữu Khánh gương mặt căng ra, đầy gã ra, "Tu vi ta cao nhất, tốc độ nhanh một chút, để ta làm."

Thân ảnh Mục Ngạo Thiết chen tại phía trước hai người, quay đầu lại nói với hắn: "Nếu như muốn có một người sống, lưu một người tu vi cao, có năng lực báo thù!" Âm thanh mấy chữ sau cùng rất thấp, gần như chỉ có hình dạng của miệng khi phát âm, từ trong tay Dữu Khánh đang có chút đờ ra đoạt lấy cây búa, vung tay hướng vách đá rầm rầm bắt đầu nện.

Nam Trúc gật đầu, tựa hồ thể hiện tán thành, đưa tay đẩy Dữu Khánh ra.

Dữu Khánh lảo đảo một cái lui về phía sau, dưới chân đạp phải thạch cầu tròn tròn, thiếu một chút ngã sấp xuống, sau khi đứng vững thì ánh mắt tụ lại nhìn hai vị sư huynh rất lâu, mặt không biểu tình, sau đó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đối diện với ánh mắt Liễu Phiêu Phiêu, ánh mắt hắn rất bình tĩnh, lại chậm rãi quét qua bầy yêu một lần.

Hắn đã tiếp nhận lời hai vị sư huynh nói, nếu như chỉ có một người có thể sống sót, hắn sẽ tận lực làm người duy nhất kia, bởi vì hắn quả thực là người có hi vọng lớn nhất kia.

Hắn khoanh chân ngồi xuống điều tức, nín thở ngưng thần, tận lực giúp cho mình kiên trì lâu hơn.

Tà khí dần dần tràn ngập khắp cả vùng không gian.

Đá vụn rầm rầm đào móc ra cũng càng ngày càng nhiều, Mục Ngạo Thiết tại bên trong động tiếp tục đào, Nam Trúc thì ở bên ngoài dọn dẹp tảng đá, chồng chất ra bốn phía.

Về sau lại, động tĩnh đào móc trong động càng ngày càng chậm lại, động tác dọn dẹp đá vỡ ra xung quanh trên thân thể mập mạp của Nam Trúc cũng càng ngày càng chậm lại.

Dữu Khánh nhắm hai mắt lại không tới nhìn, môi bặm chặt thành một đường, gắt gao bặm chặt.

Không bao lâu sau, sắc mặt tím tái, Nam Trúc ngừng làm việc, chậm rãi di động đến bên cạnh Dữu Khánh, "Lão Thập Ngũ, ta chống không nổi nữa rồi, không hít vào không được rồi, nếu như ta bị trúng tà, đừng để ta bị tội, cho ta đi thống khoái!"

Trong lúc nhắm mắt, môi Dữu Khánh đang rung động, không đáp lại, trong lòng đang liên tục nói với chính mình, ta phải tiếp tục sống sót!

Nam Trúc chậm rãi nằm ở trên đống đá, giang hai tay ra, cuối cùng ngừng bế khí, thoải mái hô hấp, nhắm mắt, trên mặt hiện lên sự tốt đẹp, cũng có tiếc nuối.

Sau đó, sắc mặt gã dần dần khôi phục bình thường, bỗng nhiên trợn mắt, tròng mắt quay tròn loạn chuyển, rồi đột nhiên ngồi dậy, bò đến bên tai Dữu Khánh, thấp giọng hỏi: "Lão Thập Ngũ, ngươi xác định đây là tà khí?"

Ta xác định cái gì, chính ngươi cũng không phải nhìn không hiểu? Dữu Khánh chợt sửng sốt, trợn mắt nhìn gã, thấy gã như vậy, không khỏi ngạc nhiên.

Rất nhanh, Mục Ngạo Thiết cũng từ trong cái động được đào móc trượt đi ra, vẻ mặt hoài nghi nhìn xung quanh.

Nhìn thấy tình hình này, Dữu Khánh cũng thả lỏng hơi, thử hít vào, kết quả phát hiện hình như là không có việc gì, không khỏi đứng lên.

Nhìn dáng vẻ ba bọn hắn há miệng hít vào, Liễu Phiêu Phiêu ngây ngẩn cả người, lẽ nào mình cũng nhìn nhầm rồi?

Có tiểu yêu cũng thử xả hơi hít vào, nào ngờ sắc mặt kịch biến, bỗng nhiên hai tay nắm lấy cổ họng mà run rầy.