Bán Tiên

Chương 222: Người nào cũng đều quá trẻ tuổi



Có thể làm thúc thúc của Văn Mậu, tuổi thực sự đã rất lớn.

Nhị ông tự cảm thấy thời gian phàm phu tục tử không còn nhiều, nhìn lại một đời bất cứ thị phi thành bại cùng những gì trải qua, biết rõ sau khi mình chết chẳng qua cũng chỉ là một cái tên trên gia phả dòng họ mà thôi, cam lòng hay không cam lòng đều là không còn cách nào, đột nhiên gặp gỡ được tài tử trăm năm khó gặp hiện thế, ông ta biết rõ mình có đã có cơ hội lưu danh hậu thế.

Đã có được cơ hội, đối diện với điều thỉnh cầu của Nhị ông như thế, thân là tộc trưởng, Văn Mậu làm sao có thể cự tuyệt?

Vì vậy tìm kiếm quan hệ và dùng tiền, đem Nhị ông sắp xếp thành một trong những dân chúng mời nước kính rượu hoặc dâng trà cho các tiến sĩ khi họ dạo phố, cũng dùng một số tiền lớn mời tới họa sĩ tài giỏi bố trí tại một góc độ tốt ở tửu lầu bên đường.

Chờ khi đội ngũ dạo phố đi đến, trong ba người dân chúng kính trà dâng rượu cho ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa thì có Nhị ông, mà đối tượng Nhị ông được sắp xếp phục vụ chính là Thám Hoa lang.

Thám Hoa lang tiếp nhận rượu của ông ta, trước và sau khi uống một hơi cạn thì đều có nói chuyện và hàn huyên khách sáo với nhau.

Một màn này được họa sĩ sao chép lại vào trong tranh.

Sau khi Nhị ông trở lại Ninh châu không bao lâu thì qua đời, tục danh Văn Nguyên Xuân, tang sự làm rất lớn.

Mà bức vẽ kia, Văn Nguyên Xuân gặp thi Cống Thám Hoa lang bốn khoa đầy điểm, trọng văn dùng lão kính hiền đồ, thực sự được treo vào bên trong nghìn năm tàng thư lâu 'Văn Xu các' của Văn thị, coi như đã hoàn thành nguyện vọng lúc sinh tiền của Nhị ông.

Nếu như nghìn năm sau Văn thị còn tại, hậu thế tử tôn tiến vào 'Văn Xu các' tất nhiên sẽ nhìn thấy bức tranh này, liền biết trong các tổ tiên của mình còn có một người gọi là Văn Nguyên Xuân, sẽ cảm khái tổ tiên Văn thị là như thế nào tôn sùng văn đạo.

Cái tên Văn Nguyên Xuân này có khả năng cũng sẽ trở thành một điển cố được tương truyền qua lời kể của các hậu thế tử tôn.

Nếu không mà nói, thật sự sẽ chỉ là một cái tên nằm trên một tờ trong gia phả thoáng cái sẽ lật qua.

Bình thường, trong Văn thị cũng chỉ có loại người tương tự như Văn Ngôn An mới có tư cách được vẽ thành bức họa treo vào trong Văn Xu các, bên trong các đã treo bức họa của mười sáu người tiến sĩ trong các đời Văn thị, Nhị ông xem như là dùng một loại phương thức khác được vẽ tranh treo tại Văn Xu các.

Nói đến chuyện vẽ tranh này, Văn Ngôn An cũng rất cảm khái, ở tại trong đội ngũ Tiến sĩ dõi đôi mắt trông mong nhìn Nhị ông nhà mình kính rượu cho người khác, chỉ có thể tự trách mình vô năng.

Nghe được không có cách nào mời Thám Hoa lang tới Văn thị, Văn Tuệ đặt ra câu hỏi cũng đành phải tiếc hận bỏ đi ý định.

Chỉ là nói đến việc chỉ trọng Thám Hoa lang mà không kính Trạng Nguyên lang này, Văn Quách Thị cũng nhịn không được hiếu kỳ cất tiếng hỏi, "Ngôn An, nghe nói Thám Hoa lang vốn là Trạng Nguyên, là bị bệ hạ biếm thành Thám Hoa, thực sự là như vậy sao?"

Văn Ngôn An cười khổ, "Xem ra chuyện này đã là huyên náo khắp thiên hạ đều biết rồi. Trạng Nguyên lang Chiêm Mộc Xuân là một người lúng túng nhất. Nhưng mà triều đình lại đang dùng phương thức ra sức nâng đỡ để bác bỏ tin đồn, cho Chiêm Mộc Xuân không ít cơ hội thể hiện tài năng.

Chỉ dựa vào lần cứu tế năm ngoái kia liền có thể nói là dám nghĩ dám làm, chẳng qua chỉ là Tòng Bát phẩm được sai phái tới tai khu làm việc chạy chân, lại dám hiến kế chèn ép cường hào phú thân, sau đó lại liên hợp sĩ tử địa phương cùng lượng lớn nạn dân làm cho mấy đại gia tộc địa phương không thể không mở kho phóng lương.

Việc này quả thực là đem quan mão treo tại lưng quần với kiểu chơi đùa không đếm xỉa đến hậu quả, đổi thành lúc khác, người làm như vậy khẳng định sẽ có kết quả rất thảm.

Nhưng mà lần đó, hắn lại được bệ hạ toàn lực ủng hộ, vì hắn ngăn cản toàn bộ công kích trên triều đường, ngay cả đám người Huyền Quốc công cũng đứng ra toàn lực ủng hộ, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đang trợ giúp hắn thành công, giúp hắn tại tai khu nhận được dân vọng rất lớn, cũng triệt tiêu đi không ít lời đồn có liên quan tới danh Trạng Nguyên lang.

Chỉ dựa vào sự việc lần đó và sau việc hắn bởi vì công lao mà cấp quan tăng hai cấp, tại thời điểm ta vừa rời kinh, hắn đã là lại lần nữa được thăng chức tới Tòng Lục phẩm.

Trong thời ngắn ngủi hơn một năm, từ Tòng Bát phẩm lên tới Tòng Lục phẩm, một năm thời gian tăng lên bốn cấp, thật sự có thể nói là tăng cấp nhanh hiếm thấy, không biết khiến bao nhiêu người ước ao muốn chết."

Nói đến việc này, hắn thổn thức không thôi, rõ ràng cũng rất ước ao.

Câu đáp cũng tránh ra câu chất vấn của Văn Quách Thị, không có bất cứ nội dung nào trả lời trực tiếp vào vấn đề.

Văn Mậu từ từ lên tiếng: "Triều đình có lẽ có xuất lực nâng đỡ, nhưng nếu là đổi thành ngươi đi tai khu, ngươi dám làm như vậy sao? Ngươi có thể làm được không?"

Văn Ngôn An hơi trầm mặc, tiếp đó khẽ lắc đầu.

Văn Mậu nhắc nhở, "Người ta cầm mạng ra liều, là người ta phải được, không cần nói ra lời ganh tị, cũng không cần phải ước ao, trong nhà cũng không cần phải ngươi đi liều mạng, chỉ cần ngươi bốn bề yên tĩnh, có việc thì cần trao đổi nhiều hơn với người trong nhà, hiểu chưa?"

"Vâng." Văn Ngôn An khom người đáp.

Văn Mậu lại liếc mắt nhìn Văn Quách Thị, "Có chút lời nói, ở nhà thì thầm mấy câu cũng thôi, ra khỏi cửa nhà dám loạn nói lung tung, xử theo gia pháp!"

Khóe miệng Văn Quách Thị giựt giựt, rồi cùng theo mọi người đồng thời đáp, "Vâng."

Văn Mậu lại đối với mọi người phất tay ra hiệu, "Nữ quyến đều lui ra."

Đây là đến lúc cần trao đổi chính sự rồi, một đám nữ nhân thích tán dóc không quản cao hứng hay không cao hứng, đều thành thành thật thật xin cáo lui.

Không còn những nữ nhân kia ríu ríu nhiều chuyện, Văn Mậu mới hỏi: "Ngôn An, con rể Vạn gia Ân Cát Chân vừa mới nói đến kia, lần này có cùng trở về không?"

Văn Ngôn An: "Là đồng hương, đi Ngự Sử đài hỏi qua hắn, hắn có chút việc, có khả năng sẽ một thời gian nữa mới về."

Văn Mậu: "Ngươi hẳn là biết rõ, đại tế sắp bắt đầu rồi, ngươi hẳn cũng không muốn gia gia ta tại trước mắt bao người đi theo phía sau mông Vạn gia lão quỷ làm trợ thủ đi? Ta tại đó mất mặt, toàn bộ Văn thị liền không ngẩng nổi đầu, sẽ cùng mất mặt theo. Tại đại hội so văn, một khi Ân Cát Chân dùng thân phận con rể Vạn gia để tham dự, ngươi có nắm chặt thắng hắn không?"

Văn Ngôn An chần chừ, "Gia gia, với thân phận của ta và hắn bây giờ, tham dự loại chuyện này có phải là rất không thích hợp hay không? Hắn lại là Ngôn quan của Ngự Sử đài, sợ là sẽ không tham gia đi?"

Văn Mậu: "Ta hỏi chính là vạn nhất, vạn nhất cần tham gia, ngươi có nắm chặt thắng hắn hay không?"

Văn Ngôn An có chút do dự, nhưng cuối cùng còn là không có làm màu làm mè, vẫn là gian nan thừa nhận: "Ta đều đã xem qua bài đáp đề thi Hương, thi Hội, thi Đình của hắn, mỗi lần đều không phải là may mắn, phát huy ổn định, quả thực là thắng ta một bậc."

Văn Mậu liếc mắt khinh bỉ, vừa nghe liền biết thôi rồi.

Cái gọi là văn không đệ nhất, có thể khiến văn nhân thừa nhận mình không bằng người, vậy thì tất nhiên là chênh lệch không nhỏ.

Trên thực tế nếu không phải là Dữu Khánh lấy đáp án Minh tiên sinh đưa cho tham khảo cùng với ăn gian thì không chỉ là Dữu Khánh làm Trạng Nguyên không được, ngay cả Chiêm Mộc Xuân cũng là rất không có khả năng.

Nói cách khác, Bảng Nhãn Ân Cát Chân khuất phục bên dưới mới chính là Trạng Nguyên hàng thật giá thật.

Văn Ngôn An có thể cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và Ân Cát Chân là rất bình thường.

Bác lớn Văn Kiến Đường, cũng là phụ thân của Văn Ngôn An, trầm giọng nói: "An nhi, cứ dốc sức đánh một trận, cứ nỗ lực một lần!"

Văn Ngôn An muốn nói lại thôi, Văn Mậu đã nhấc tay ra hiệu dừng, "Vốn còn muốn để ngươi lên sân khấu thử một lần, nếu đã là bản thân mình cũng nhận thấy có chênh lệch, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa. Thiên phú trong một đạo về văn thật trêu người, cũng là rất không miễn cưỡng được. Ừm, không được thì đừng tham gia nữa, dù sao ngươi cũng là viên chức, không cần phải biết rõ tất bại còn đem mặt ra bôi đen, trở về kinh mặt mũi cũng không dễ nhìn."

Văn Kiến Đường hơi sốt ruột: "Cha, vậy làm sao bây giờ, trong con cháu Văn gia chúng ta, hiện nay về phương diện múa văn chơi chữ này cũng chỉ có Ngôn An là mạnh nhất, nếu như ngay cả Ngôn An đều không chống được con rể Vạn gia, vậy thì người khác càng không cần phải nói."

Văn Mậu: "Khi dễ Văn gia ta không người sao? Vạn gia hắn có con rể, Văn gia ta không có sao? Không được thì để cho vị hôn phu của Hinh nhi tham gia đi. Thành tích thi Hương Vũ của Văn Uyên không khác biệt với Ân Cát Chân lắm, hai người có lẽ có thể ganh đua cao thấp. Huống hồ có mặt mũi Vũ Văn lão tiên sinh tại đó, những nhân viên đánh giá kai cũng phải cân nhắc một chút, chí ít không dám dễ dàng bất công hướng về Vạn gia."

----- bachngocsach -----

Nhà thủy tạ bờ hồ, dựa vào lan can có ba người đang nói chuyện, nội dung nói chuyện cũng là việc Văn Ngôn An trở về.

Một lão già mập mạp, một gã bạch y thanh niên mày kiếm mắt như sao, còn có một gã nữ tử lanh lợi mặc váy dài màu xanh lam.

Lão già mập mạp là trưởng lão Thanh Liên sơn, tên là Phiền Vô Sầu, phụ trách sự vụ đệ tử Thanh Liên sơn lịch lãm tại thế tục, cư ngụ lâu dài tại Văn phủ, ở mức độ nào đó mà nói cũng là đang bảo đảm an toàn cho Văn phủ.

Thanh niên tuấn dật mày kiếm mắt sao là đệ tử của lão, tên là Trâu Vân Đình.

Nữ tử váy lam cũng là đệ tử của Phiền Vô Sầu đích đệ tử, tên là Tống Bình Bình.

Đang nói chuyện, thầy trò ba người lục tục quay đầu lại, nhìn thấy Văn Hinh tay ôm ống kim loại dài bước nhanh đi, theo ở mặt sau là nha hoàn tiểu Hồng.

Trông thấy bọn họ, Văn Hinh dừng bước khom người, hành lễ sau mới rời đi.

Tiểu Hồng cũng nửa ngồi xổm thi lễ, liền định chạy theo.

"Tiểu Hồng." Tống Bình Bình gọi nàng ta lại, ngoắc tay ra hiệu cho nàng đi tới đây, sau đó hỏi: "Hinh nhi ôm thứ gì mà vội vội vàng vàng vậy?"

Tiểu Hồng cười dí dỏm, "Bảo bối, chí ít tại trong mắt tiểu thư là bảo bối, một bức chữ." Tiếp đó lại đối với Trâu Vân Đình sầu mi khổ kiểm nói: "Trâu công tử, Tử Long vẫn là không ngừng nhổ thức ăn ra, chết sống chính là không chịu ăn, còn lại chạy trốn đi, làm sao bây giờ a?"

Trâu Vân Đình bình tĩnh nói: "Tiếp tục bỏ đói, đói đến đúng lúc rồi thì cái gì đều sẽ ăn. Buộc chắc giam kỹ, tự nhiên sẽ chạy không thoát được rồi."

Tiểu Hồng than thở: "Sau khi giam lại, nó không ăn không uống, gào thét không ngừng, nhìn dáng vẻ thật thương cảm, tiểu thư không đành lòng, cuối cùng thả nó ra, vừa mới thoáng không nhìn chăm chú vào liền chạy rồi, thật phiền nha."

Phiền Vô Sầu mỉm cười, "Cũng giống như tiểu hài tử đang cai sữa vậy, vừa mới khóc lại chơi đùa là rất bình thường, đều có một cái thời kỳ quá độ, chờ cho nó quen đi thì tốt rồi."

"Ừ." Tiểu Hồng ra sức gật đầu, thể hiện đã hiểu, sau đó cáo từ rời đi.

Tống Bình Bình nói: "Sư phụ, ta đi xem Hinh nhi có được bảo bối gì." Sau khi được cho phép thì lập tức bước nhanh rời đi.

Trâu Vân Đình nhìn theo, không phải tiễn sư muội, mà là chằm chằm nhìn theo bóng hình xinh đẹp vừa mới biến mất tại lối vào bờ hồ xa xa.

Phiền Vô Sầu liếc mắt nhìn phản ứng của đệ tử, chợt lẩm bẩm: "Người nào đều rất trẻ tuổi, người nào đều có người không chiếm được, có một số người chỉ có thể đặt ở trong lòng, thứ không thuộc về ngươi, không nên thể hiện ra bằng hình thức, càng không thể thực hiện bằng hành động, nếu không đối với người nào đều không tốt."

Nghe được lời ấy, Trâu Vân Đình sợ hãi cả kinh, sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía sư phụ có chút hoảng loạn, tựa hồ không nghĩ tới tâm tư mình ẩn dấu tại sâu trong nội tâm lại bị sư phụ biết được.

Phiền Vô Sầu: "Nữ nhân tốt người nào đều thích, nhưng ngươi hẳn phải rõ ràng, tổ sư gia đã lập ra quy củ cho Thanh Liên sơn, đệ tử trong môn phái không thể cưới nữ nhi Văn thị, không thể gả cho nam nhân Văn thị, nếu không chờ đợi ngươi sẽ là trừng phạt nghiêm khắc, chuyện này là đã có vết xe đổ. Thu liễm tốt dục vọng của mình, tránh cho lầm người lỡ mình. Sư muội ngươi đối với ngươi một phen tình nghĩa, ngươi cần gì phải cô phụ nàng. Nếu như không thể nắm chặt khắc chế được dục vọng của mình, ta cho ngươi một lần cơ hội, trở về núi thanh tu đi!"

Trâu Vân Đình cúi đầu trầm mặc một hồi, mới trả lời: "Đệ tử đã hiểu rồi."

Phiền Vô Sầu nhắm mắt không nói nữa.

Ngọc viên, chỗ ở của Văn Hinh.

Tống Bình Bình đã đuổi theo Văn Hinh, hỏi: "Được chữ của người nào mà làm cho ngươi hưng phấn như thế?"

Văn Hinh thản nhiên cười, "Bút tích chữ viết thực của A Sĩ Hành."

"Nha, là Thám Hoa lang kia sao? Nhanh lấy ra đi, nhanh cho ta cùng nhìn xem."