Bán Tiên

Chương 227: Cực kỳ hoang mang



"A..." Tống Bình Bình nghẹn lời, trên mặt có vẻ đang suy nghĩ sâu xa, sau đó chậm rãi gật đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy có đạo lý, đột nhiên xoay người đi liền, "Để ta trước đi rửa ráy chút."

Đây là đồng ý rồi, bảo nàng chờ.

Trước tiên tùy ý để cho tiểu cẩu ở trong lồng kêu rên, ba nữ nhân đều chạy đi rửa mặt.

Chờ đến khi ba người tập trung lại, tiểu Hồng mở lồng ra.

Cửa lồng mở ra vừa vang lên âm thanh răng rắc, tiểu cẩu tử ngừng bặt kêu gào, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ đóng chặt cũng lập tức mở ra, cấp tốc quay đầu nhìn tới.

Trông thấy cửa đã mở ra rồi, tiểu cẩu lập tức động thân nhảy đứng lên, trực tiếp chạy đi ra ngoài.

Quay đầu lại nhìn nhìn cái lồng, quả nhiên đã được tự do, lập tức nhấc chân vui vẻ, hự hự mà vung chân chạy đi, lao xuống bậc thang, ngoe nguẩy cái mông lông nhung mịn màng, xông vào trong bụi cỏ nơi sân, vượt mọi chông gai ào ào chạy đi.

Ba nữ nhân nhìn nhau, ngay lập tức đều xách váy chạy xuống bậc thang, đuổi theo.

Trước khi đi, tiểu Hồng còn không quên nhấc lên một cái túi nhỏ "Cẩu lương" mang đến từ Thanh Liên sơn, dù sao xem như cũng đã đến giờ ăn cơm sáng.

Ba nữ nhân đuổi tới trước một hàng bụi hoa cỏ thì phải dừng lại, tiểu cẩu không đi chính lộ, cảm thấy chỗ nào kín đáo thì luồn vào chỗ đó, các nàng không có biện pháp cùng theo.

"Để ta." Tống Bình Bình phi thân bay lên, điểm chân đạp tại phía trên hoa cỏ cây cối mà lướt đi, một đường truy tung theo hướng tiểu cẩu đi.

Văn Hinh và tiểu Hồng không có bản lĩnh như vậy, chỉ có thể thành thành thật thật đi chính đạo, trước tiên chạy ra viện, sau đó tìm đường đi vòng.

Vừa ra Ngọc viên, Văn Hinh không tiện xách váy chạy, gia giáo là như thế và cũng cảm thấy chướng tai gai mắt.

Tiểu Hồng biết rõ, gọi: "Tiểu thư, ta đuổi theo Bình Bình tỷ."

Nhưng không bao lâu thì đã không còn thấy tăm hơi bóng dáng Tống Bình Bình, nàng ta cũng không biết đã đi hướng nào rồi.

Cũng may Tống Bình Bình rất nhanh lại hiện thân tại xa xa, phất tay ra hiệu cho chủ tớ hai người đi về phía bên này, nàng đưa ra báo hiệu xong lại lắc mình biến mất.

Cho dù là Tống Bình Bình có thể bay tới bay lui, một đường truy tung này cũng không dễ dàng.

Tiểu cẩu luôn không đi đường của con người, cũng không biết nó làm sao tìm ra được một con đường như thế, thỉnh thoảng còn sẽ băng qua không ít địa bàn của người ta, thí dụ như đình viện của một số người là không thể tùy cho ai muốn tự tiện xông vào thì xông vào, cũng có hộ vệ.

Cũng may đều là người quen, Tống Bình Bình giải thích một chút liền vượt qua.

Một đường đi đó có thể nói là dày vò.

Mấy người nhìn chung đã hiểu được, vì sao tiểu cẩu tại ngay trong Văn phủ nhà mình mà cũng rất biết chạy mất tích rồi...

Trời sáng sớm, Dữu Khánh nhấc chổi, phân nửa con bên ngoài viện là hắn có trách nhiệm làm vệ sinh sạch sẽ, theo lệ thường quét sạch.

Đang quét, chợt thấy một cái thân ảnh nho nhỏ tròn mũm mĩm xuất hiện, Dữu Khánh nghiêng đầu, mắt mở trừng trừng nhìn nó chạy tới trước mặt mình, chính là con tiểu cẩu kia.

Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, không thấy có người khác, cũng vẫn làm bộ không quen biết, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Đã tới chậm rồi, mới đổ thức ăn đi rồi, sang một bên đi."

Tối hôm qua nhìn thấy con tiểu cẩu này kêu gào thật sự thê thảm, hắn hoài nghi có phải là bởi vì ăn phải thức ăn thiu để qua đêm ở chỗ hắn hay không, khiến cho bao tử bị vấn đề, vì vậy mà muốn cùng tiểu cẩu này phủi sạch quan hệ, tránh khỏi bị liên lụy.

Ngoài miệng nhỏ giọng cảnh cáo, tiếp tục quét dọn, xem như không nhận biết.

Tiểu cẩu lại không nghĩ như vậy, vậy mà uỵch một cái nhảy lên, nhào vào đám lá hắn đang dùng chổi quét lả tả kia, tựa hồ xem việc Dữu Khánh quét dọn là đang chơi đùa cùng nó.

Tên nhóc thối không biết xấu hổ này, lại tới rồi, Dữu Khánh mặt không biểu tình, cái chổi vung lên, trực tiếp đem tiểu cẩu hất tung ra nửa trượng xa.

Mập mạp quay cuồng lộn một vòng lại bò dậy, lắc đầu vẫy đuôi, dáng vẻ hưng phấn vô cùng, lại uỵch một cái tiếp tục nhảy tới, lại nhào vào ngậm chặt lấy đám lá đầu chổi, miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp mà hân hoan, đôi mắt trong suốt như thủy tinh tím nhìn chằm chằm Dữu Khánh, cái đuôi vung vẫy càng thêm vui vẻ rồi, ý tứ này giống như đang nói, làm lại!

Nhìn tình hình thật sự đã đem hành động muốn phủi sạch quan hệ của Dữu Khánh coi như là đang chơi đùa với nó.

Di, Dữu Khánh phát hiện con tiểu cẩu này da mặt thật sự có chút dày, lúc này một cước đem tiểu cẩu đá bay đi ra ngoài.

Cũng chỉ là một cước hất văng xa hơn một chút, thân phận bối cảnh tiểu cẩu ở đó, đánh chó cũng phải xem mặt chủ nhân, nào dám đá thật sự, nếu đá thật xảy ra chuyện gì thì sợ gánh không nổi trách nhiệm.

"Hắc, tiểu hồ tử kia (tên râu tơ kia), ngươi làm gì?"

Âm thanh một nữ nhân quát chói tai đột nhiên truyền đến.

Dữu Khánh nhìn lại, chỉ thấy từ cửa hông nội viện đi ra một nữ tử váy lam dung mạo, dáng người xinh đẹp, rõ ràng là đang chỉ vào mình phát ra cảnh cáo.

Hắn từng thấy qua, chính là tối hôm qua khi đứng trong giả sơn rình coi thì nhìn thấy, trong lòng rùng mình, lập tực âm thầm kêu khổ, sớm không đến, muộn không đến, hết lần này tới lần khác vừa vung chân đá một cước thì xuất hiện, bỗng thấy phiền phức tới rồi.

Chống chổi đứng, hắn có phần rơi vào tình huống khó xử.

Nghĩ cũng có thể nghĩ được, tại trong mắt những người này, mạng của một hạ nhân như hắn e rằng còn không đáng giá bằng một ngón chân con tiểu cẩu này.

Nghe đến lời quở trách, tiểu Hồng người thứ nhất chạy ra nhìn xem là chuyện gì.

Ở mặt sau, Văn Hinh cũng cất bước nhanh hơn, cùng theo đi ra nhìn tới, hỏi: "Bình Bình tỷ, thế nào?"

Tống Bình Bình khuôn mặt lạnh lùng đi đến, "Tên cẩu gia đinh này dám dùng chấn đá Tử Long."

"..." Văn Hinh và tiểu Hồng sửng sốt, ngay lập tức cũng bước nhanh đi đến.

Nhìn về phía bên này, Dữu Khánh cũng ngây ngẩn cả người, trông thấy Văn Hinh cũng đã đi tới đây lập tức tim đập tăng nhanh, từ trước đến nay luôn xem như bình tĩnh, giờ hắn lại có phần khẩn trương khó tả, không nghĩ tới nhanh như vậy mình liền đã chạm mặt với Văn Hinh rồi.

Đương nhiên, hiện tại hắn càng lo lắng chính là việc mình đá con chó con bị người tận mắt nhìn thấy, phiền phức rồi, còn không biết Văn Hinh sẽ nhìn hắn như thế nào.

Chỉ là trông thấy tiểu cẩu lại lần nữa nhào tới bám chặt cái chổi, trong đầu chợt nảy sinh ý nghĩ, có rồi.

Ba nữ nhân trước sau đi tới, Tống Bình Bình vẻ mặt sương lạnh, tiểu Hồng đã là chỉ vào mũi Dữu Khánh chất vấn: "Ngươi đá Tử Long?"

Dữu Khánh vội xua tay nói: "Không có không có, nhỏ nào dám, nhỏ đang chơi đùa với nó."

Tống Bình Bình trừng mắt quở trách: "Đánh rắm, ta tận mắt thấy ngươi dùng chân đá nó.

"Nhỏ thật không có, vừa rồi là như vậy..." Dữu Khánh vừa nói vừa vươn chân biểu thị một lần, lại một cước đem chó nhỏ hất bay ra, lần này mức độ phát lực đã thu lại rất nhiều.

Chó nhỏ bị hất bay đi, lập tức lại lắc lư quanh cây chổi chơi đùa.

Bốp bốp bị nện xuống mặt đất, tiểu cẩu lại xoay người đứng lên, nhìn thấy quả nhiên là đang đùa nghịch, nó còn hưng phấn đùa giỡn sôi nổi quay lại, tiếp tục nhào tới bám chặt lấy đầu chổi, lắc lắc đuôi chờ làm lại, nhìn ánh mắt kia quả là tràn đầy mong đợi.

"..." Tống Bình Bình nghẹn lời không nói gì, bĩu môi không nói lời nào nữa rồi.

Ba nữ nhân đều đã nhìn ra, là đang cùng tiểu cẩu chơi đùa, phản ứng của tiểu cẩu chính là thuyết minh chân thực nhất.

Suy nghĩ cũng phải, đây là Văn phủ, ai dám vung chân đá Linh sủng do Thanh Liên sơn Chưởng môn đưa tới, huống hồ còn là một hạ nhân.

Văn Hinh thoáng nhìn tên trên thẻ bài nơi eo Dữu Khánh, mỉm cười gật đầu, "Ngưu Hữu Khánh, không có việc gì rồi, các nàng đã hiểu lầm, ngươi cứ làm việc của ngươi đi thôi."

Dữu Khánh lần đầu tiên ở gần nhìn khuôn mặt nàng được rõ rõ ràng ràng, ánh mắt giao nhau, tình cảm khó giải thích chiếu vào nội tâm, hơi khom người hành lễ tránh khỏi ánh mắt của nàng, đáp lại một tiếng, "Vâng."

Tiểu Hồng đã rất nhanh ngồi xổm xuống, một tay ôm tiểu cẩu đứng lên, "Không nên cắn, Tử Long, đó là cái chổi quét dọn, bẩn chết đi."

Dữu Khánh cũng không quét dọn nữa, cầm chổi xoay người rời đi.

Tiểu cẩu lập tức không yên, lại tại trong lòng tiểu Hồng liều mạng giãy giụa, "Gào thét" kêu to không ngừng, rõ ràng là hướng theo bóng lưng Dữu Khánh rời đi mà kêu to.

Tống Bình Bình: "Bỏ xuống đi, để nó tiếp tục tìm kiếm, xem nó muốn đi đâu."

Tiểu Hồng đành phải đem nó thả lại trên mặt đất.

Tiểu cẩu vừa được tự do, lập tức vung mở mấy cái chân nhỏ xông vế phía Dữu Khánh, lại nhào tới cắn cây chổi.

Dữu Khánh nhanh chóng đem chổi gác tại trên đầu vai, thuận tiện quay đầu lại nhìn ba người Văn Hinh, người ta ngại cái chổi của hắn bẩn, hắn tự nhiên phải thức thời một chút.

Không còn cây chổi, tiểu cẩu lập tức vọt tới dưới chân Dữu Khánh chui tới chui lui lượn lờ vây quanh.

Việc này liền không tốt rồi, làm cho Dữu Khánh cũng không tiếp tục bước đi nữa, rất sợ đạp phải nó, nhất là ngay tại trước mặt đám người Văn Hinh thì càng không tiện có bất cứ hành động gì thể hiện sự bài xích.

Càng không dễ thể hiện ra năng lực phản ứng tránh né có được từ tập võ, hắn đành phải đứng lại, tiểu cẩu lập tức chạy đến chỗ phía trước hắn, ngẩng đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn Dữu Khánh, cái đuôi vung vẩy hân hoan, ý định lấy lòng rất rõ ràng.

Dữu Khánh lúc này bước nhanh vòng tránh, tiểu cẩu quay đầu lại tiếp tục quấn tới, lại bức Dữu Khánh đứng lại rồi, người dừng lại, nó lại đứng tại chỗ lắc đuôi, đôi mắt trông mong.

Với đức hạnh như vậy, Dữu Khánh nhịn không được thầm nghĩ, con Tử Vân hống này cùng chó con có khác biệt gì sao?

"..."

Ba người Văn Hinh đã nhìn đến choáng váng, không biết đây là tình huống gì, sau khi con Tử Long này đi tới Văn phủ, đối với người nào đều vô cảm, còn chưa bao giờ thấy nó hữu hảo với con người như vậy, nhất là bộ dạng chỉ nương tựa lại vào một người.

"Thích cây chổi? Sở thích này rất đặc biệt..." Tống Bình Bình nói thầm một câu, chợt bước nhanh đi đến, đưa tay nói: "Tiểu hồ tử chờ chút, đưa chổi cho ta."

Dữu Khánh còn có thể làm gì, một kẻ hạ nhân, ngoại trừ phục tùng vô điều kiện ra là không có bất cứ lựa chọn nào, chỉ có thể đem cây chổi hai tay dâng tới.

Cầm cây chổi tới tay, Tống Bình Bình có chút hưng phấn, bày ra tư thế ta muốn chinh phục ngươi, trong miệng phát ra tiếng "Chóc chóc", đầu chổi loay hoay soàn soạt trên mặt đất, ý đồ dụ dỗ tiểu cẩu chú ý.

Đã giao ra cây chổi, Dữu Khánh cất chân bước đi, tiểu cẩu lập tức đứng dậy chạy đuổi theo.

Đương nhiên, động tĩnh cây chổi tạo ra quả thực cũng khiến cho tiểu cẩu chú ý, nhưng mà cũng chỉ là quay đầu lại nhìn một cái, nhìn một cái Tống Bình Bình và cây chổi lắc lư trên tay nàng, ánh mắt thoáng nhìn đó không biết nên hình dung như thế nào.

Tống Bình Bình động tác cứng lại, khóe miệng giật giật, cảm giác mình tựa như tên hề, có một loại cảm giác nhục nhã khó tả, cũng không biết có phải đã nhìn lầm rồi hay không, vừa rồi nàng ta giống như từ trong ánh mắt Tử Long đọc ra được ẩn ý như nhìn kẻ ngu ngốc, đã coi thường nàng.

Nhìn thấy dáng vẻ tiểu cẩu như không quản dùng thủ đoạn gì, lão tử chỉ đi theo một người, Văn Hinh và tiểu Hồng đều kinh ngạc, cảm giác vạn phần kinh ngạc!

Tiểu cẩu tựa hồ cũng từ trong niềm vui sướng vì đã được tương phùng bình tĩnh trở lại, không tiếp tục lòn qua lòn lại giữa bước chân Dữu Khánh, bắt đầu đi theo bình thường.

Bước từng bước chân nhỏ, cái mông mịn lông ngoe nguẩy, đuôi đung đưa lúc lắc vui vẻ, nương theo bước chân Dữu Khánh một đường song song đi tới trước, cảm giác cùng nhau đi về nhà thể hiện rất rõ ràng a.

Nhưng mà Dữu Khánh không có khả năng mang nó trở về, vừa nhìn cái đức hạnh này, làm thế nào đây?

Hắn lại dừng lại, chỉ vào tiểu cẩu cũng vừa dừng lại theo, hỏi đám người Tống Bình Bình, "Cái này... Nhỏ sợ tiếp tục xuất hiện hiểu lầm, các ngươi không mang nó đi sao?"

Ba nữ nhân đã là vẻ mặt ngây ra, vẻ mặt cực kỳ hoang mang như đang tự hỏi ta là ai, ta ở đâu, ta nhìn thấy gì.