Bán Tiên

Chương 240: Phản kích



Dữu Khánh xác thực bị đánh trở tay không kịp.

Đối phương hạ thủ không chút nào khách khí, không có vận công hạ sát thủ đã tính là giơ cao đánh khẽ.

Tại lúc không hề đề phòng, Dữu Khánh cảm giác ruột đều thiếu một chút bị cú thúc của đối phương đánh đứt đoạn rồi.

Bởi vì quá đau đớn, lời nói của đối phương, hắn nghe văng vẳng bên tai, trong đầu chỉ có âm vang ù ù quanh quẩn, ánh mắt có chút ngây dại, có một thoáng hiện lên trắng dã.

Hắn kịch liệt thở dốc một hồi mới lấy lại được hơi thở bình thường, lúc này mới cảm giác được đầu mình đang bị đè ép tại trên tường, da mặt cọ vào trên tường đau rát.

Khi thanh tỉnh lại, theo đó là cơn đau đớn tràn tới, nỗi giận dữ dâng trào lên từ tận đáy lòng.

Không nghĩ tới một nhân vật như thế, dù sao cũng là người tu hành, mà nơi đây lại là Văn phủ, giữa hai người không oán không cừu, tên gia hỏa này vậy mà lại đột nhiên động thủ đối với một gia đình bình thường như mình, không khỏi khinh người quá đáng.

"Không muốn nói?" Trâu Vân Đình chất vấn một câu, sau đó nhàn nhạt nhắc nhở: "Tại Văn thị, chỉ một gia đinh cấp thấp như ngươi, dù cho ta có giết chết ngươi, cũng sẽ không có người nào nói gì."

Dữu Khánh nỗ lực kiềm chế phẫn nộ, hèn mọn nói: "Ta nói, nhưng... Trứu(Nhăn nhó) công tử, ngài làm như vậy ta không thể nói được."

Trâu Vân Đình mặt lộ vẻ khinh thường, dáng vẻ rõ ràng muốn nói rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nhưng mà cũng buông tay ra.

Nào ngờ Dữu Khánh đưa cho gã không phải là lời nói, mà là nắm đấm!

Trâu Vân Đình vừa mới buông tay, nắm đấm của Dữu Khánh đã tựa như pháo ra nòng bắn tới.

Gã đánh một tên gia đinh không dùng nội lực, nhưng Dữu Khánh lại là quán chú một thân tu vi toàn lực một quyền giội ra.

Trâu Vân Đình nằm mơ cũng không nghĩ tới, gã mới tập kích người ta, người ta trở tay liền đánh lén trở lại, không nghĩ rằng sự trả thù tới nhanh như vậy.

Tu vi của gã kỳ thực còn cao hơn cả Dữu Khánh, là Cao võ cảnh giới, nhưng đồng dạng là không hề phòng bị, đồng dạng là trở tay không kịp, khoảng cách quá gần, khẩn cấp nhấc tay đón đỡ cũng đã chậm một chút.

Không quản tu vi có thể so hơn người ta hay không, cũng không quản đánh lén có thể thành công hay không, Dữu Khánh chính là vẫn dám xuống tay với gã, đổi là người khác, Dữu Khánh tất nhiên không dám làm như vậy.

Bùm! Trâu Vân Đình cả người ngay tại chỗ bị đánh bay ra ngoài.

Phốc! Lăng không phun ra một búng máu, cả người bay qua sân nhỏ, nện xuống tại dưới mái hiên đối diện, bay vào góc tường đối diện mới dừng lại.

Bộc phát ra tới, Dữu Khánh vẻ mặt âm hàn, một tay xoa bụng, người cũng lóe lên lao ra, rơi xuống đứng ở trước mặt Trâu Vân Đình.

Trâu Vân Đình rõ ràng bị một quyền đánh cho mộng rồi, ngũ tạng lục phủ giống như phiên giang đảo hải, người chưa bình thường trở lại, nằm úp sấp trên mặt đất ra sức lắc đầu, vừa muốn xoay người đứng lên, Dữu Khánh đã tung một cước hung dữ đá vào dưới sườn gã.

Răng rắc!

Tiếng sương sườn đứt gãy vang lên rất rõ ràng.

Phanh! Phanh! Phanh...

Dữu Khánh một cước lại một cước hung dữ đá tới, hung dữ giẫm đạp.

Hắn rất tức giận, có rất nhiều thóp như vậy rơi vào trên tay hắn, vậy mà còn dám động thủ với hắn, hắn không đi tìm phiền phức đã tính là suy nghĩ cẩn thận rồi, xem như hắn giơ cao đánh khẽ rồi, đối phương vậy mà còn dám tìm tới cửa tập kích hắn, thật đúng là chán sống!

Lại thêm sư muội vị này đem tiểu cẩu lấy đi, về sau hắn có khả năng rất khó gặp lại Văn Hinh, càng nghĩ càng thêm tức giận.

"Khụ khụ..." Trâu Vân Đình ho khan sặc huyết, đã là bị nội thương rất nặng, sặc huyết mơ hồ phất phất tay, "Dừng tay... Có người biết ta tới đây, nếu ta chết, ngươi cũng thoát thân không được."

"Còn dám uy hiếp ta?" Dữu Khánh thấy vui rồi, bỗng nhiên cúi người, nhằm cái đầu gã chính là bùm bùm mấy quyền cuồng đập, vừa đánh vừa mắng, "Đó là chuyện ta phải quan tâm sao? Đó là chuyện ngươi cần quan tâm, lão tử không để mình bị xoay vòng vòng!"

Khóe mắt, mũi, xương mi, xương gò má, rất nhiều vị trí đều bị đánh bứt vỡ, Trâu Vân Đình đã không còn giữ được hình tượng tuấn nhã công tử ca, giống như tùy thời có thể tắt thở, vô lực mắt trợn trắng.

Dữu Khánh cũng không tiện trực tiếp đánh chết gã, phát tiết đã gần như xong rồi, liền dừng tay lai.

Một lúc lâu sau, choáng váng mơ hồ thỉnh thoảng còn sặc ngụm máu, Trâu Vân Đình cuối cùng chậm rì rì định thần lại, gã có phần không rõ mình đã gặp phải chuyện gì nữa, ánh mắt có chút mê man đối diện với ánh mắt Dữu Khánh từ trên cao nhìn xuống, sau đó thở dốc hỏi: "Ngươi là tu sĩ, ngươi là người nào?"

Gã không thể tưởng tượng nổi, vậy mà có người dám ở trong Văn gia động thủ với mình như vậy.

Dữu Khánh cúi người túm búi tóc gã, một tay xách cả người gã lên, ấn tại trên tường, "Ta là người nào không trọng yếu, quan trọng là, ta là người mà ngươi không thể trêu vào. Ngươi nói xem, nếu như chuyện ngươi và chủ mẫu chi thứ hai của Văn thị thông dâm với nhau bộc lộ ra ngoài, Thanh Liên sơn và Văn thị sẽ có phản ứng gì?"

Nghe được lời ấy, đang còn có chút choáng váng mơ hồ, Trâu Vân Đình tựa như lập tức thanh tỉnh lại, con ngươi đột nhiên co vào, kịch liệt giãy giụa, lại bị Dữu Khánh ấn tại trên tường không thể thoát khỏi, dẫn đến khụ ra một búng máu.

Dữu Khánh túm chặt tóc gã, nhắc nhở, "Muốn diệt khẩu sao? Ngươi sẽ không cho rằng ta chỉ có một mình đi? Ta nói cho ngươi biết, nếu như ta tại Văn thị xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, Thanh Liên sơn và Văn thị nghìn năm danh dự liền sẽ tận táng tại trong tay ngươi. Ngươi hỏi bọn họ một chút, sẽ có cho ngươi đường sống hay không."

Dứt lời một tay đẩy gã đi ra ngoài, "Cút!"

Thiếu một chút ngã sấp xuống, Trâu Vân Đình ôm lấy cây cột dưới mái hiên mới không có đổ nhào xuống, cả người không thể thoát khỏi thật lớn sợ hãi, giống như đang nằm mơ, tại sao đột nhiên lại như vậy rồi?

Sau khi nội tức thở đều đặn, đối diện với ánh mắt Dữu Khánh một cái, gã đẩy người ra khỏi cây cột, lảo đảo tới mở cổng.

Không có trực tiếp xông đi ra, mà là trước tiên quan sát xung quanh một chút, đã xác định xung quanh không người, gã mới nhìn chăm chú về phía tường vây đối diện, nỗ lực tụ lên một ngụm chân khí, rồi mới tung người nhảy lên, nhào qua tường cao, rơi xuống ngoài tường.

Dữu Khánh cũng đi tới cổng nhìn nhìn xung quanh, sau đó đứng ở cổng vào lặng im một hồi, hắn cảm thấy nhân thủ thích hợp tìm hiểu tin tức đã tìm được rồi, chỉ là còn phải tiếp tục hơi chút quan sát.

Vốn không dự định tìm Trâu Vân Đình làm loại chuyện này, bởi vì việc làm của Trâu Vân Đình và người đàn bà chi thứ hai kia đích xác đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nghìn năm danh dự của Thanh Liên sơn và Văn thị, quan hệ quá lớn, sợ làm phức tạp, nhưng nếu người ta đã chủ động tìm tới cửa, bức hắn không còn cách nào.

Hắn nói mình không có biện pháp nuôi nấng tiểu cẩu, người ta ngay cả giải thích cũng không nghe, một câu nói nhiều cũng không có, liền trực tiếp động thủ. Hắn chỉ là một hạ nhân, người ta trực tiếp nói rõ đùa chết hắn cũng sẽ không có người nào nói gì.

Nếu hắn cung khai ra là mình cho tiểu cẩu ăn lung tung, để người biết rõ mình đã làm trái lời dặn dò của nhóm người Tống Bình Bình, có bị người đùa chết hay không thì hắn không biết, nhưng khẳng định sẽ bị người đánh cho một trận, tên tiểu bạch kiểm kia tuyệt đối có thể ra tay tàn độc.

Nếu đã như vậy, vậy thì hắn cũng liền không khách khí nữa rồi, để cho đối phương bị tội luôn tốt hơn để chính mình bị tội.

Trong lòng đã có quyết định, hắn đóng cửa lại, sau đó đi đến giếng múc nước, cọ rửa vết máu trên mặt đất...

----- oOo -----

Trời mưa lớn rồi, trên đường không có người nào đi lại, Trâu Vân Đình thất tha thất thểu cất bước, trái lại không cảm giác được có đau đớn gì, càng nhiều chính là tâm lạnh.

Một hồi đi vòng vòng, cuối cùng đi vòng đến bên ngoài cổng lớn Văn phủ.

Gã cũng không thể không đi vòng, không thể không làm ra dáng vẻ ở bên ngoài bị người đả thương.

Giống như Dữu Khánh có nói, vì sao gã bị tổn thương thành như vậy không phải là chuyện Dữu Khánh phải quan tâm, mà là Trâu Vân Đình gã phải nghĩ biện pháp làm thế nào giấu giếm việc mình bị một tên gia đinh đả thương.

Hạ nhân tại cổng vào lập tức bị kinh động, nhanh chóng gọi người đến, đem Trâu Vân Đình bị trọng thương khiêng đi vào.

Người vừa được đưa về, trông thấy đệ tử bị trọng thương, toàn thân đầy máu, mặt cũng bị đánh không thành dung mạo, Phiền Vô Sầu tức giận, hỏi Trâu Vân Đình, "Ai làm?"

Nằm ở trên ván, Trâu Vân Đình trong lòng tràn ngập khủng hoảng, cũng bi thương, nhưng y nguyên suy yếu lắc đầu nói: "Đệ tử không biết, ở bên ngoài đột nhiên bị người đánh lén, không biết người nào làm..."

Thấy gã nói chuyện cũng không còn sức lực, Phiền Vô Sầu lập tức chẩn bệnh cho gã, phát hiện tổn thương rất nặng, quả thực bị người ra tay tàn nhẫn, ngay cả ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương nặng, nếu không đúng lúc cứu chữa thì có khả năng thật sự bị chết, liền nhanh chóng kêu gọi nhân thủ tới hỗ trợ xử lý.

Không quá lâu, Tống Bình Bình cũng nghe tin khẩn cấp chạy đến, tại Ngọc viên mới đổi một thân xiêm y giờ lại bị mưa to thấm đẫm nước, trông thấy thảm trạng của sư huynh, khóc đỏ mắt, hỏi là ai làm, không có đáp án, còn bị sư phụ đuổi đi ra ngoài, bảo nàng không nên làm ảnh hưởng cứu chữa.

Lau nước mắt, Tống Bình Bình lại lần nữa xâm nhập trong màn mưa, đi thẳng đến Tạp vật viện, tìm đến Dữu Khánh.

Hành động này thiếu một chút hù dọa Dữu Khánh giật nảy mình, cho rằng Trâu Vân Đình không đếm xỉa đến muốn liều cái ngọc thạch câu phần, đợi khi nghe rõ lí do Tống Bình Bình đến đây, được biết chỉ là tới tra tìm đầu mối Trâu Vân Đình bị thương, hắn đương nhiên là đẩy sạch sẽ, nói là Trâu Vân Đình chỉ tới hỏi hắn phương pháp nuôi nấng Tử Long, sau đó liền rời đi, không biết vì sao lại bị thương.

Hắn còn làm bộ quan tâm, hỏi, "Tổn thương không có sao đi?"

"Không cần phải ngươi quản!" Đôi viền mắt đỏ hoe, Tống Bình Bình phất tay áo rời đi.

Dữu Khánh nhìn màn mưa bên ngoài, trầm tư, hơi có suy nghĩ, lúc trước trong lúc nổi nóng, khẳng định hạ thủ đã có chút nặng tay, tên kia không biết còn có thể cứu chữa khỏi hay không, nếu như mà bị chết, thám tử phù hợp vừa mới tìm được liền không còn nữa, không khỏi đáng tiếc...

------ bachngocsachcom ------

Ngoài cửa sổ tròn, màn mưa và lá chuối như họa.

Bên trong cửa sổ tròn, trên bàn một lò đàn hương lượn lờ.

Văn Mậu tóc trắng như tuyết ngồi ở trên một cái ghế cầm từng tờ giấy kiểm tra.

Quản gia Văn Khôi che dù theo trong màn mưa to đi tới, tới dưới mái hiên thì thu ô đặt ở một bên, rung rung bọt nước trên người, lại chùi chùi giày lên một tấm vải bông dày, lúc này mới đi vào trong phòng, đối với Văn Mậu đang ở phía trước cửa sổ kiểm tra, hành lễ, "Lão gia, bên kia gãy ba cây xương sườn, một cái cánh tay, ngũ tạng lục phủ trọng thương."

Văn Mậu đưa lưng về phía ông ta, hỏi: "Bắt được hung thủ chưa?"

Văn Khôi: "Hiện tại vẫn chưa, Phiền trưởng lão tung không ít đệ tử Thanh Liên sơn ra ngoài tra tìm, còn bảo chúng ta hỗ trợ tra tìm, lão nô không tiện từ chối, nhưng mà lão nô đoán chừng là uổng phí sức lực, phỏng chừng là tìm không được hung thủ."

Trong lời nói có ý, Văn Mậu a một tiếng, hỏi, "Nói như thế nào?"

Văn Khôi: "Tên dưỡng Linh sủng tại Tạp vật gian kia, lúc trước Tống Bình Bình đi một chuyến, đem Linh sủng mang về Ngọc viên, để cho Tam tiểu thư tự mình nuôi nấng."

Văn Mậu ha ha cười, "Xem ra là sau khi Phiền trưởng lão trở về liền biết tình hình rồi, thanh niên nhân không hiểu chuyện, sợ là bị mắng."

Văn Khôi tiếp tục nói: "Sau khi Tống Bình Bình đi ra, Trâu Vân Đình lại tiến vào trong viện kia, khi đi ra thì bị thương, leo tường đi ra ngoài, sau đó trở về thì nói là ở bên ngoài bị tập kích."

Đang xem giấy tờ, Văn Mậu cuối cùng chậm rãi quay đầu lại, nhìn ông ta hỏi: "Trâu Vân Đình là tại gian Tạp vật viện kia bị tên gia đinh kia đả thương?"

Văn Khôi: "Người giám thị Ngưu Hữu Khánh cũng không thể xác định trong viện đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó trong viện chỉ có một mình Ngưu Hữu Khánh, ngoại trừ hắn ra, phỏng chừng không còn có người thứ hai là hung thủ."

Văn Mậu đứng lên, chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nói cách khác, Trâu Vân Đình bị thương, không chỉ không nói ra hung thủ là ai, còn cố giúp hung thủ giấu giếm?"

Văn Khôi khom người, "Hẳn phải là như vậy."

Văn Mậu: "Khôi tử, ngươi nói thủ đoạn của người ta nông cạn, là thủ thuật giang hồ tạp kỹ cấp thấp, bây giờ xem ra, tựa hồ không có đơn giản như ngươi nói a."