Bán Tiên

Chương 316: Chuyện lớn hóa nhỏ



Tại loại thời điểm này, thời điểm quan trọng nhất trong cả một năm, cũng là thời điểm mấu chốt nhất để thu lợi ích từ hành trình Tiểu Vân gian, đối với Dữu Khánh mà nói, có phải là đang làm ra vẻ ủy khuất tìm sự đồng cảm hay không, bán thương cảm cũng không trọng yếu, quan trọng là hiệu quả. Hắn cũng không sợ người ta châm chọc, mục đích là hóa giải lời Mông Phá chất vấn, vấn đề có thể lớn có thể nhỏ này kỳ thực là rất chí mạng.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề vì sao tự ý hái đào, đào cây thì vấn đề sau đó chính là có thể được đến hay không, mà không còn quan hệ đến tính mạng.

Hiện tại hắn đã đạt được mục đích, đã thành công vượt qua được sự chất vấn của Mông Phá.

Thấy Hướng Lan Huyên đã hỏi tới chính đề, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức đều trở nên khẩn trương.

Dữu Khánh lại trả lời như thể đó là một điều đương nhiên: "Mang đi ra ngoài bán nha!"

Lời này vừa nói ra, không phải nói tới ba người Hướng Lan Huyên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều ngây ngẩn cả người.

Hướng Lan Huyên kinh ngạc hỏi: "Bán cho ai?"

"Đương nhiên là ai trả tiền thì bán cho người đó." Dữu Khánh rất tự nhiên mà tiếp lời, sau đó lại kéo kéo y phục của mình, "Sau khi tiến vào với các ngươi, thật sự là thân không còn xu nào, sau khi bị Vân Hề ấn ở trong nước chà xát mấy lần, toàn bộ gia sản đều bị cuốn đi sạch sẽ, ngay cả quần cũng không còn. Dù sao là theo ba vị tiền bối đồng thời tiến vào, dù cho vô duyên với bảo bối tại Tiểu Vân gian, cũng không thể đi một chuyến tay không, coi như là dính vinh quang của ba vị tiền bối cũng được a, chúng ta cũng không đến mức hai tay trống trơn đền rớt quần đi ra ngoài đi. Về sau đi ra ngoài để cho người khác biết được, nói ta vô năng là việc nhỏ, nói địa phương mà ba vị tiền bối đại biểu quá mức khắc bạc, vậy thì không tốt."

"Không cần phải nói lời tâng bốc cho chúng ta." Mông Phá nhìn thấu hắn, hoài nghi hỏi: "Mấy thứ này đều đã bị tà khí xâm nhiễm, mua về cũng vô dụng, người nào sẽ dùng tiền mua mấy thứ này?"

Dữu Khánh: "Mông tiền bối, đứng ở cao độ của các ngươi đương nhiên sẽ không mua, người khác thì vị tất đã vậy. Các ngươi nghĩ a, sau khi ta đem mấy thứ này kéo rời khỏi đây, thả ra tin tức, nói là tiên đào và cây tiên đào này là sản vật của Tiểu Vân gian, còn có thể không có người dùng tiền tìm mua nhìn xem thứ mới mẻ sao? Những kẻ có tiền kia không thiếu chút tiền đó."

Hướng Lan Huyên nghi ngờ hỏi: "Thứ này có tà khí không thể dùng, ngươi bán cho người ta như vậy, chẳng phải trở thành lừa dối?"

Dữu Khánh: "Ngài lời nói này, dù sao ta cũng từng có chút bạc danh, làm sao có khả năng làm ra chuyện lừa dối được chứ, nếu thật sự phải rơi vào tình trạng đi đến đâu cũng bị người đâm cột sống thì kiếm những đồng tiền này còn có ý nghĩa gì nữa. Trước lúc người ta mua, ta khẳng định sẽ nói cho bọn họ rõ ràng, đồ vật đã bị tà khí xâm nhiễm rồi.

Nói chung, chính là việc nguyện đánh nguyện chịu. Đồ vật khẳng định không phải thứ gì tốt, cũng khẳng định không dùng được, nhưng chống không nổi một cái chữ 'Tiên' nha, khẳng định có thể khiến cho một số người hứng thú. Vẫn là câu nói kia, kẻ có tiền không ngại nhìn xem thứ mới mẻ, người này mua quả đào đem về nhìn xem, người kia mua quả đào trở về mở rộng nhãn giới, luôn là có khả năng đó đi?

Về phần những cây tiên đào kia, ta không tin những môn phái linh thực kia có thể không nảy sinh hứng thú, dù cho nói cho bọn họ biết đã bị tà khí xâm nhiễm, vậy thì thế nào? Bọn họ sợ rằng vẫn sẽ mua trở về thử nhìn xem, bọn họ khẳng định sẽ ôm hi vọng vạn nhất có thể trừ tà thành công a.

Ý của Hướng tiền bối ta cũng có thể lý giải, đồ vật đưa cho Đại Nghiệp ty cầm đi bán, tự nhiên sẽ có rất nhiều lo lắng. Nếu bán rẻ thì đối với Đại Nghiệp ty mà nói, không thiếu chút tiền đó, giày vò không có ý nghĩa. Nếu bán đắt thì khi trở về, người khác phát hiện quả thực không thể dùng, chịu thiệt thòi khẳng định sẽ ở sau lưng chỉ trỏ, nói các ngươi cậy thế lừa dối, lừa gạt cũng là có khả năng. Các vị cao tôn quý, là phải giữ thể diện, ta thì khác, ta không cần thể diện, chính là nguyện mua nguyện bán, người khác không nói được ta cái gì."

Nghe được lời ngôn luận này, ánh mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhịn không được phiêu hốt, lặng lẽ quan sát thần sắc ba vị cao nhân phản ứng.

Ba người Hướng Lan Huyên thì quay mặt nhìn nhau không nói nên lời, phát hiện đồ vật đã không thể dùng này, đứa kia thật sự là có thể đem đi ra bán lấy tiền, thì ra là ngay cả người mua tương lai cũng đã tính toán xong rồi, thảo nào nghe nói ba tên gia hỏa này mười ngày gần đây đều không dừng lại, một mực bận rộn không ngừng, thì ra là đang chuẩn bị hàng.

Lúc trước ba người luôn kỳ quái, nếu thật sự có vấn đề gì thì tên kia không khỏi cũng công khai trắng trợn quá đi.

Dữu Khánh bỗng nói: "Ba vị tiền bối, nhìn tại chuyện vãn bối giúp các ngươi tìm đến Tiểu Vân gian, coi như là không có công lao cũng có khổ lao, có thể giúp vãn bối một việc hay không?"

Ánh mắt ba người Hướng Lan Huyên lập tức đồng loạt nhìn chăm chú hắn, không biết tên này có ý gì, còn dám mở miệng đưa ra yêu cầu?

Dữu Khánh lại nhanh chóng bổ sung một câu, "Đương nhiên, vãn bối cũng không để cho ba vị tiền bối hỗ trợ không công, vãn bối cũng khả dĩ giúp ba vị tiền bối một việc."

Thiên Vũ lên tiếng hỏi: "Ngươi giúp chúng ta? Ngươi có thể giúp chúng ta việc gì?"

Dữu Khánh phất tay chỉ về phía khu đào viên trước mắt này, hỏi ngược một câu, "Thiên hạ người tài ba dị sĩ biết bao nhiêu, ba vị tiền bối dám cam đoan trong thiên hạ này nhất định không có người có thể giúp những cây đào này tẩy tủy khư tà khôi phục thuần khiết sao?"

Ba người nhìn chằm chằm hắn, không biết hắn lại muốn giũ ra cái gì.

"Ta phỏng chừng không ít linh thực môn phái dù cho biết rõ cây tiên đào không thể dùng, cũng sẽ mua một hai cây đem về mân mê thử xem, vạn nhất có người thành công thì sao chứ? Ta sẽ nói cho người mua, nói ta có quan hệ tiến vào Tiểu Vân gian, có thể cung cấp lượng hàng lớn. Không quản là linh thực môn phái hay là vị cá nhân nào, trong tình huống bình thường, không thể làm cho cây đào khôi phục thân thể thuần khiết là rất không có khả năng tiếp tục lãng phí tiền mua nữa, nếu như có người tiếp tục mua sắm, vậy thì nói không rõ rồi, ta sẽ trước tiên thông báo cho ba vị tiền bối."

Dữu Khánh vỗ ngực làm đảm bảo, kỳ thực bản thân mình đều biết rõ mình là đang đánh rắm, nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này thì khách tiếp tục dùng thân phận lúc trước để tới mua sắm không có khả năng lớn, sợ là sẽ có người khác đứng ra tới mua.

Dựa vào sự linh thông của tai mắt ba nhà này, chỉ cần có tâm tư đó, không quản gia hỏa nào mua cây tiên đào về trồng thử, sợ là đều tránh không khỏi tai mắt ba nhà quan tâm, cần gì dùng hắn đi mật báo.

Kỳ thực hắn là đang nhắc nhở ba vị trước mắt, đem mấy thứ này ra ngoài bán đi còn có thể có chỗ tốt đó, cây đào tại đây vẫn còn có, vả lại đại bộ phận đều tại nơi đây, cũng không ảnh hưởng gì tới ba nhà, lại có thể giúp ba nhà có thêm nhiều một ít khả năng.

Chuyện khác cũng là đang nhắc nhở, đồ vật do hắn lấy ra bán mới là hợp tình hợp lý nhất, có thể nói là phần thưởng bởi hắn tìm được Tiểu Vân gian.

Đương nhiên, người ta cũng có thể không cần qua tay hắn, hoàn toàn có thể gióng trống khua chiêng trực tiếp hiệu lệnh người trong thiên hạ tới cùng nhau hỗ trợ nghĩ biện pháp.

Cho nên quả thực có thành phần rất lớn là đánh cuộc.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nín thở ngưng thần, thở cũng không dám thở.

Ba vị cao thủ tiền bối nhìn Dữu Khánh, khóe miệng Hướng Lan Huyên hiện lên nét tự tiếu phi tiếu.

Mông Phá nhìn quanh đào viên một chút, đột nhiên nói: "Ngươi thật là có đủ lòng tham, lại thật sự đem toàn bộ quả đào đều hái xuống."

Dữu Khánh thuận theo lời đối phương nói mà kéo lệch đi, "Vãn bối tại nơi đây ở lại gần như một năm, luôn luôn cảm thấy rất kỳ quái, những tiên đào này không biết tại trên cây đã treo bao lâu, một mực không rớt, cũng một mực không lần nữa nở hoa kết quả. Có phải hay không là bởi vì trên cây còn có trái cây mới không kết quả? Cũng không biết sau khi hái hết trái cây thì phải bao lâu mới có thể nở hoa kết quả lần nữa, không biết trái cây ra lại lần tới có thể bình thường hay không."

Nói đến điều này, ba vị cao thủ tiền bối ít nhiều cũng có chút suy tư, Mông Phá: "Vậy ngươi cũng không cần phải hái hết toàn bộ đi."

Dữu Khánh: "Cái trò này lưu lại trên cây cũng không có thể dùng, lưu giữ làm phong cảnh nhìn sao? Vãn bối tự nhiên là muốn kiếm nhiều được chút nào hay chút ấy."

Mông Phá: "Hái được bao nhiêu?"

Dữu Khánh không nói bao nhiêu trái, uyển chuyển đáp: "Tổng cộng khoảng chín trăm rương."

Con số này nghe qua quả thực không làm cho ba vị cao thủ tiền bối có thể sinh ra cảm giác nhiều cỡ nào.

Thiên Vũ chợt quay lại đề tài lúc trước, "Ngươi định nhờ chúng ta hỗ trợ việc gì?"

Dữu Khánh lập tức thở vắn than dài nói: "Tiểu Vân gian xuất khẩu sắp mở ra rồi, theo lần trước đóng mở đến xem, thời gian mở ra quá ngắn, ba người chúng ta đem nhiều đồ vật như vậy ra tới bên kia núi vốn rất phiền phức, trong thời gian ngắn muốn từ xuất khẩu đưa đi ra ngoài thì càng là quá sức, ba vị tiền bối nhiều thủ hạ như vậy, nếu có thể hỗ trợ góp chút tay thì tốt."

Hắn vừa mới nói xong, Thiên Vũ quay đầu xoay người, lắc mình một cái lướt không rời đi, bay đi rồi.

Hướng Lan Huyên cũng mỉm cười lắc mình bay đi, dáng vẻ không liên quan gì đến ta.

Mông Phá nghiêng liếc nói: "Ngươi rất thiếu tiền sao? Tùy tiện viết viết vẽ vẽ mấy chữ, cũng đủ ngươi đời này ăn dùng đi?"

Dữu Khánh nhỏ giọng đáp: "Đó chỉ được chút tiền, ta không viết mới đáng giá, viết nhiều thì không đáng tiền nữa. Vãn bối nói là làm, nếu đã nói bỏ văn theo võ, vậy thì sẽ không đổi ý."

Lời tuy không sai, nhưng hiện tại hắn kỳ thực cũng không biết giá trị thị trường chân thực của chữ mình.

Đương nhiên, có một số việc hắn không có biện pháp nói với ngoại nhân, nếu thật sự tiếp tục dùng danh hiệu A Sĩ Hành đi mưu sinh thì chuyện gì gì đó khác không nói, đầu tiên hắn phải làm là giết sạch người Cửu Pha thôn để diệt khẩu, nếu không sớm muộn sẽ bị lão gia nhân tìm tới.

"Chính lộ không đi, cứ muốn đi lệch đường! Lời ta nói, ngươi tốt nhất để vào trong lòng đi!" Mông Phá hừ lạnh một tiếng, trong lời nói có ám chỉ, nói xong quay người rời đi.

Dữu Khánh ngưng nghẹn không nói nên lời.

Dáng vẻ Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, phát hiện lão Thập Ngũ không hổ là người từng vào kinh gặp qua việc lớn, tại trước mặt những người này cũng có thể chậm rãi nói, vấn đề là tại trước mặt những người này đã làm ra chuyện đoạt thức ăn ngay trước cửa miệng.

Hai người áp sát vào bên cạnh hắn, Nam Trúc: "Bọn họ như vậy là đã đồng ý hay không đồng ý?"

Dữu Khánh: "Không cự tuyệt là được, ngươi còn trông chờ bọn họ nói, 'Được, đưa cho các ngươi' sao?"

Nam Trúc: "Tiên đào không phải là tài nguyên tu luyện cho chính chúng ta dùng sao? Cây đào không phải ngươi muốn tự mình trồng sao?"

Dữu Khánh lé mắt nhìn gã, "Toàn bộ nhét hết vào trong bụng mình, chúng ta nuốt hết xuống được sao? Tướng ăn quá khó coi không phải sẽ khiến người hoài nghi sao? Không có biến ra được một ít tiền, ta lấy đâu ra phí vận chuyển để người khác chở đi cho chúng ta? Chỉ ba người chúng ta có thể khiêng được nhiều đồ vật như vậy chạy khắp nơi hay sao? Muốn lưu lại đồ vật ỡ trong tay còn không phải đơn giản sao, báo giá ra cao ngất, người mua tự nhiên sẽ ít đi. Nếu thật sự là bán hết được với giá cao, chúng ta cũng không lỗ, có tiền còn sợ mua không được tài nguyeên tu luyện càng tốt hơn sao? Chỉ cần vụ mua bán này hoàn thành, trong vòng mười năm chúng ta cũng sẽ không thiếu cái gì!"

Suy nghĩ cũng phải, Nam Trúc tức thì vui cười méo miệng.

Dữu Khánh: "Được rồi, ta đi tìm người đến hỗ trợ khiêng đồ vật đi, số cây còn lại, sau khi các ngươi bọc lại xong, tự mình chạy nhiều mấy vòng khiêng đi, ta phải ở bên đó trông chừng đồ vật."

Không thành vấn đề, Nam Trúc lập tức bảo hắn nhanh chóng đi đi, vô cùng tán thành việc phân công mỗi người có khác nhau, công việc còn lại hắn và Mục Ngạo Thiết bao hết.

Then chốt là bọn họ không dám đi thỉnh những người kia hỗ trợ, người ta còn chưa có đáp ứng lại áp sát tiếp cận trước sao? Cũng không cho rằng mình có thể thỉnh động, phỏng chừng cũng chỉ có tên thần côn lão Thập Ngũ ra tay mới được.

Dữu Khánh đi ra đào viên, chạy thẳng đến phía xuất khẩu.

Leo lên đến trên núi, trước tiên tìm tìm một nơi phù hợp để sắp đặt đồ vật, sau đó mới đi tìm nhân viên nòng cốt của ba phương thế lực, mở miệng nhân tiện nói: "Tiền bối, có thể hay không phái chút nhân thủ giúp ta vận chuyển vài thứ? A, vừa rồi ta đã nói chuyện với Hướng Lan Huyên tiền bối."

Ba vị kia không phải ngay trước mặt không trả lời trực tiếp sao? Y bảo nói thủ hạ của chính ba vị kia tự đi xin chỉ thị.

Quả nhiên, đối phương nghe vậy liền sửng sốt, bảo y chờ chút, ngay lập tức bước nhanh rời đi, hiển nhiên là đi tìm bên trên để xác định.