Bán Tiên

Chương 342: Nhiệm vụ của U Nhai



Những ngày trốn ở U Giác Phụ thật khó chịu, đối với Dữu Khánh mà nói, đời này cũng chưa từng thấy dài dằng dặc như thế.

Không dám dễ dàng rời đi U Giác Phụ, biết rõ mình đã rước lấy thị phi.

Không thể vứt bỏ được hơn hai trăm cây Tiên đào kia, bởi vì nó ẩn chứa lợi ích rất lớn, nhưng mà cách thức để thu được thì lại phải thiếu một khoản nợ nần kếch xù, trả được không? Làm thế nào để trả nợ? Không ngừng phải lặp đi lặp lại những suy nghĩ lo được lo mất khiến hắn vạn phần bối rối.

Lúc này, Dữu Khánh tựa hồ đã minh bạch được lịch đại tiên sư Linh Lung quan vì sao lại muốn an phận.

Cuối cùng, Diệp Điểm Điểm không có khiến cho hắn thất vọng, giúp cho một nỗi lòng căng thẳng của hắn được thả lỏng xuống.

Đã nói là khoảng một tháng, nhưng chưa đến một tháng, Diệp Điểm Điểm liền đã trở lại U Giác Phụ, còn dẫn theo trượng phu của mình đến.

Một nam nhân cao lớn thô kệch râu quai nón, tiểu nhi tử của tộc trưởng Phượng tộc, tên là Phượng Tàng Sơn.

Một thân trang phục da thú, tính cách coi như hào sảng, chỉ là quá mức thô cuồng, tuổi tác thì có thể nghĩ mà biết rồi, là người từng có vong thê, Diệp Điểm Điểm chính là vợ kế.

Phượng Tàng Sơn tuổi quá năm mươi, lớn tuổi hơn nhiều so với Diệp Điểm Điểm.

Về phần Diệp Điểm Điểm, ngoại trừ trên đầu đội đầu quan của Phượng tộc ra, trên người đã đổi trở về trang phục thường ngày trước đây. Không còn cách nào, ăn mặc lộ cánh tay lộ bắp đùi thì nàng thật sự xấu hổ tùy ý để lộ khi tại thế tục, tạm thời là quen chưa được.

Khi Dữu Khánh mới gặp gỡ Phượng Tàng Sơn, thiết yến khoản đãi phu phụ hai người thì thiếu một chút vai đã bị Phượng Tàng Sơn vỗ bể xương.

Phượng Tàng Sơn rất cao hứng, nói là người văn nhân như Dữu Khánh rất không giống với những văn nhân khác, hợp với khẩu vị của y.

Đối với Thám Hoa lang, Phượng Tàng Sơn kỳ thực coi như là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Trước kia trái lại không có chú ý, bởi vì không có hứng thú đối với loại như văn nhân vậy, khi chuẩn bị lấy Diệp Điểm Điểm, đã lý giải gia thế bối cảnh của Diệp Điểm Điểm thì tự nhiên liền biết, vì thế đặc biệt cảm tạ việc Dữu Khánh trợ giúp thê tử của y.

Dữu Khánh trong lòng kỳ thực là kinh ngạc, không nghĩ tới gia hỏa mà Diệp Điểm Điểm gả tới lại chính là một kẻ cao lớn thô kệch như thế.

Hắn âm thầm quan sát, phát hiện Diệp Điểm Điểm đối với cách xử sự với người thì trái lại chưa từng có thay đổi nét tươi cười, cùng với Phượng Tàng Sơn có chút tình đầu ý hợp.

Đương nhiên, những điều này cũng không trọng yếu, Diệp Điểm Điểm cũng không phải tới để du ngoạn, là tới thực hiện hứa hẹn.

Song phương bắt đầu thực hiện ước định, ký kết kế ước trồng trọt Tiên đào thụ, rồi lại đi đến Bích Hải Thuyền Hành cùng nhau ký kết khế ước chung.

Khế ước vừa kí xong, Bích Hải Thuyền Hành lập tức tổ chức nhân thủ, hẹn ước ba ngày sau chính thức bắt đầu thực hiện vận chuyển.

Mà Dữu Khánh cũng xuất ra một trăm tám mươi triệu, trong đó một trăm bảy mươi triệu là tiên mua tài liệu Tụ linh trận, mười triệu khác là chi phí tiêu hao cho năm tới.

Đến đây, trên cơ bản là hắn đã bị móc rỗng tuột rồi.

Những thứ muốn mua đều có tại U Giác Phụ, Diệp Điểm Điểm chọn mua đầy đủ hết đồ vật rồi cùng trượng phu đồng thời rời đi, không có dừng lại.

Bọn họ cũng không cần phải chậm rãi đi theo hàng hóa, Phượng Tàng Sơn đã nói rồi, sẽ an bài nhân thủ của Phượng tộc đi đến địa điểm chỉ định để tiếp ứng cho nhóm Tiên đào thụ này.

Ba ngày sau, Bích Hải Thuyền Hành thông báo nhân thủ đã đến đông đủ rồi, nhóm Tiên đào thụ kia lại lần nữa được câu lên, chuyển khỏi nơi chứa hàng.

Đám người Dữu Khánh cũng tự mình đi đến nơi chứa hàng để giám sát.

Cùng Bích Hải Thuyền Hành toàn diện bàn giao hoàn tất, trách nhiệm đã chuyển đến trên người Bích Hải Thuyền Hành, Dữu Khánh mới tính là thở phào nhẹ nhõm, cũng giảm đi một gánh nặng không nhỏ, chí ít mỗi ngày không cần phải tiếp tục bỏ ra hơn hai mươi vạn chi phí cất giữ hàng hóa nữa.

Hắn đã không cầm ra nổi chi phí thanh toán để cất chứa hàng, còn thiếu mấy chục vạn, là mượn từ tay Thiết Diệu Thanh để bù vào chỗ thiếu, cũng chỉ có thể là về sau bán được tiên đào thì trả lại cho Thiết Diệu Thanh, dù sao ngẫu nhiên còn có thể bán ra được một hai quả.

Mắt thấy lão Thập Ngũ đã bị ép khô đến tình trạng này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết trái lại có vẻ có chút chột dạ.

"Là nhiệm vụ."

"Mau nhìn, U Nhai lại phát ra nhiệm vụ rồi."

Trên đường một nhóm người trở về Diệu Thanh Đường, chợt thấy đường phố trở nên rối loạn, người từ trong phòng dồn dập chạy ra, dồn dập nhìn về cùng một cái phương hướng. Đám người Dữu Khánh cũng lập tức dồn dập xoay người nhìn, nơi mọi người hướng về chính là U Nhai vĩnh viễn chìm đắm tại trong hắc ám kia.

Trên vách đá tối như mực xuất hiện rất nhiều điểm sáng màu đỏ, hẳn phải là đèn lồng, đang không ngừng di động điều chỉnh, lục tục lắp ráp ra từng cái chữ viết.

Sư huynh đệ mấy người cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ từ lâu đã nghe chuyện U Nhai phát nhiệm vụ, thí dụ như Đầu To chính là bởi vì nhiệm vụ của U Nhai đích mà bắt được, nhưng còn là lần đầu tiên trông thấy.

Cuối cùng, toàn bộ đèn lồng đỏ tại trên vách đá đen kịt hình thành một nhóm chữ: Một gốc cây Trường Minh thảo.

"Trường Minh thảo?"

"Trường Minh thảo là thứ gì?"

Trên đường phố bỗng nhiên lại vang lên âm thanh ầm ĩ, tiếng nghị luận dồn dập.

Lần đầu kiến thức cảnh tượng này, Dữu Khánh nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, "Đây là nhiệm vụ của U Nhai sao, chỉ như vậy thôi sao?"

Ở một bên, Tôn Bình gật đầu đáp: "Đúng vậy, chỉ là như vậy. U Nhai xưa nay đã như vậy, chỉ treo ra đồ vật chính mình cần, về phần mọi người có biết là thứ gì hay không, hoặc là đi đâu mới có thể tìm được, hết thảy cũng sẽ không cho biết. Đến khi nào chữ viết do đèn lồng hợp thành trên vách đá biến mất không còn thấy nữa, thì nói rõ đã có người hoàn thành, hoặc là hủy bỏ rồi, nếu không liền sẽ một mực sáng lên tại đó."

Nam Trúc hiếu kỳ: "Trường Minh thảo là thứ gì?"

Tôn Bình buông tay, "Không biết."

Dữu Khánh sờ sờ chút râu tơ, "Hỏi thăm một chút."

"Được." Tôn Bình đáp ứng.

Khi một nhóm người trở lại Diệu Thanh Đường thì phát hiện lão Nhị Cao Vân Tiết đã lộ mặt, hiển nhiên cũng là bị động tĩnh bên ngoài làm kinh động, đang nhìn chằm chằm quan sát phía U Nhai.

Phát hiện đám người Dữu Khánh đã trở về, vừa đối mặt với Dữu Khánh thì lập tức quay đầu phất tay áo mà đi, đồng thời còn có một tiếng hừ lạnh.

Dữu Khánh cũng là hừ lạnh một tiếng, cố ý đi tới nơi viện của mấy người Nam Trúc, lớn tiếng nói: "Các ngươi đã nhìn thấy cái gì gọi là vô tình vô nghĩa chưa? Ăn của ta, dùng của ta, còn dám lênmặt với ta. Người nào trong các ngươi đi đem lời ta nói chuyển cho hắn biết, hỏi hắn một chút, từ lúc nào ăn cơm đút còn có thể lẽ thẳng khí hùng như thế rồi?"

Hắn ném xuống lời nói xong rồi nghênh ngang mà đi.

Ba người Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Trùng Nhi thì là quay mặt nhìn nhau, lời này ai có thể nói ra miệng được tại ngay trước mặt lão Nhị? Cũng chỉ có kẻ vô liêm sỉ như lão Thập Ngũ mới có thể làm ra loại chuyện nói hưu nói vượn này, còn cần người khác đi nói lại sao, lão Nhị ở trong phòng không có nghe được mới là lạ a.

"Cái này, Tôn chưởng quỹ đã đi tìm hiểu tin tức rồi, ta đến phía trước giúp lão bản nương trông chừng cửa hàng." Nam Trúc bỏ lại một câu rồi chạy đi.

Trùng Nhi chu chu miệng lên, đoán cũng có thể đoán được, kẻ lắm miệng Thất sư huynh khẳng định là thấy Thiết nương tử xinh đẹp, chạy đi nói chuyện phiếm với Thiết nương tử rồi.

Sau đó gã ta cùng Cửu sư huynh vào trong phòng, chỉ thấy Nhị sư huynh khuôn mặt tối tăm ngồi ở đó, hai tay nắm chặt tay vịn ghế.

Mục Ngạo Thiết vốn là người không có lời gì để nói, khỏi giỏi nói chuyện.

Trùng Nhi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao chỉ cần vừa mở miệng, bên này khẳng định chính là mắng Chưởng môn sư huynh, sau đó khuyên gã ta rời Chưởng môn sư huynh xa một chút.

Kỳ thực Trùng Nhi cũng có chút bối rối, cảm giác cái được gọi là môn phái này hình như rất không giống với trong tưởng tượng của mình.

Cuối cùng còn là Mục Ngạo Thiết mở miệng, "Lão Nhị, không cần phải xen vào tên trở mặt tặc kia, tiên đào này cũng có một phần của ta và lão Thất, ngươi sử dụng là trong phần của hai chúng ta."

Hai tay đang nắm chặt của Cao Vân Tiết chậm rãi buông lỏng ra, hừ nói: "Chưa dứt sữa, hắn đáng giá để ta so đo sao? Ta tự nhiên biết rõ ta dùng chính là phần của ngươi và lão Thất, nếu không ta làm sao có thể lưu lại nơi đây." Dứt lời liền thở phào ra một hơi bực bội tích tụ tại trong lồng ngực, cũng có một chút như tự mình an ủi mình.

Sau khi sử dụng qua tiên đào mới biết được tiên đào tốt, không sai biệt lắm đã sắp đột phá đến Cao võ cảnh giới rồi, hắn đánh giá nếu cứ tiếp tục như vậy thì tu vi phá Huyền cũng ở trong tầm tay, hắn ta không nghĩ tới mình sống nửa đời người, vậy mà còn có cơ hội phá Huyền.

Về sau ba người lại hàn huyên trò chuyện về việc U Nhai tuyên bố nhiệm vụ.

Không bao lâu sau, Trùng Nhi tìm một cơ hội rời đi, lại trở về phái bên Dữu Khánh.

Thấy Dữu Khánh còn đang nhìn chằm chằm chữ viết trên U Nhai và suy nghĩ, Trùng Nhi thử nói ra: "Công tử, Nhị sư huynh kỳ thực rất tốt, về sau ngài cũng có thể đối xử tốt với hắn một chút, một mực nhục nhã hắn, có vẻ không tốt lắm."

"Tốt?" Dữu Khánh cười nhạt, "Đó là ngươi chưa thấy qua sắc mặt khi bọn họ ỷ thế hiếp người, Chưởng môn sư bá của ngươi thi cốt chưa lạnh a, hắn liền liên hợp với những người khác muốn bức ta thoái vị. Ta nói với bọn họ hết đạo lý đều vô dụng, về sau lại ta liền không giảng đạo lý cùng bọn họ nữa, lúc đó bọn họ mới phát hiện nắm đấm của ta cứng hơn bọn họ.

Chỉ cần một ngày hắn không phục, chỉ cần một ngày hắn không chấp nhận người Chưởng môn là ta đây, ta có cơ hội liền sẽ nhục nhã hắn, ta cũng không có khiến hắn tự rước lấy nhục, hắn có thể đi a. Vừa ăn cơm đút, vừa giả bộ xương cứng gì đó, là thứ gì chứ! Nếu không phải nể mặt mũi của sư phụ ngươi, ta sao có thể để cho hắn chiếm được cái lợi Tiên đào, đã sớm đem hắn đánh đi rồi."

"Ai." Trùng Nhi thở dài, không tiện nói gì.

Dữu Khánh đưa tay ngắt khuôn mặt gã ta vặn lên, "Ngươi nhỏ không biết gì, than thở cái gì, ngươi đứng bên nào?"

Trùng Nhi đôi mắt sáng lập tức mở to chớp chớp, không chút do dự đáp: "Đứng phía bên công tử."

Nói xong lời này, chính gã ta cũng có chút áy náy, phát hiện mình hình như cũng đang trong lúc bất tri bất giác biến thành cỏ đầu tường, chạy đến bên kia thì nói xuôi lời bên kia, mình cũng mơ hồ cảm giác được tựa hồ mình trong lúc bất tri bất giác bị lây dính gia phong từ các sư huynh.

Lúc này Dữu Khánh mới buông tay tha cho gã...

Tôn Bình lần này đi ra ngoài rất lâu, đến đêm khuya mới về.

Sau khi trở về liền trực tiếp đi đến chỗ Dữu Khánh, đã sớm trông chừng, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng lập tức lộ diện đi theo.

Mấy người vừa chạm trán, Tôn Bình lập tức báo cho biết, "Đông gia, đã tìm hiểu được rồi, 'Trường Minh thảo' là một loại linh thảo sinh trưởng tại trong băng thiên tuyết địa cực bắc, chỉ có tại trong bóng tối lâu dài thì mới sẽ sinh trưởng. Căn cứ vào một ít sách cổ ghi chép, nói là mọc tại trên xương sọ người chết, nói là vong hồn sợ người nhà tại trong bóng đêm lâu dài ở băng thiên tuyết địa tìm không được mình, vong hồn ngưng tụ không tiêu tan mới mọc ra vật này, tản ra ánh sáng nhất định, rồi lại không thể gặp ánh sáng, một khi gặp ánh sáng liền sẽ tro bụi mai một, cần phải phong giữ tại trong bóng tối thì mới có thể ngắt lấy mang đi."

Dữu Khánh: "Cái trò này dùng để làm gì?"

Tôn Bình: "Trên sách cổ nói là linh thảo này có thể chữa trị hồn phách bị tổn thương, rất hiếm thấy."

Dữu Khánh nhịn không được vuốt vuốt chút râu tơ, thì thầm, "U Nhai tại sao luôn luôn tìm những thứ ngạc nhiên cổ quái này chứ?"

Kỳ thực cũng chỉ là thể hiện chút than phiền mà thôi, đạo lý thì mọi người đều minh bạch, Phán quan của U Nhai, tộc trưởng của Đại Hoang Nguyên, Đại thánh của Thiên Lưu sơn, Địa sư Đại Nghiệp ty, Địa mẫu Ty Nam phủ, năm người cường đại nhất thiên hạ, với vật phẩm quý trọng bình thường thì người ta cũng không thiếu.

Sau đó, Dữu Khánh lại hỏi: "Chỉ cần tìm được 'Trường Minh thảo' mang về giao cho U Nhai, coi như là hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể hướng U Nhai đề cập tùy ý điều kiện nào?"

Tôn Bình gật đầu: "Chỉ tính cho người mang về đầu tiên. Điều kiện quá cao, hoặc là vượt qua phạm vi nhất định thì U Nhai sẽ không tiếp nhận, bình thường chỉ cực hạn tại vấn đề trong phạm vi U Giác Phụ giải quyết được."

Dữu Khánh thử hỏi: "Có thể đổi lấy tiền không?"

Tôn Bình nở nụ cười, "U Nhai không thiếu nhất đại khái chính là tiền rồi, chỉ cần không phải quá mức công phu sư tử ngoạm thì hẳn sẽ không thành vấn đề."