Bán Tiên

Chương 96: Lĩnh hàm



Trùng Nhi làm sao có ý kiến khác, vội nói: "Ta làm."

Dữu Khánh lập tức thay đổi sắc mặt tươi cười, lại đưa tay khoác vai cùng hắn kề vai sát cánh, đồng thời kéo đi vào trong phòng, "Vậy thì đúng rồi a. Ta nói nghe Trùng Nhi, ngươi giống như xa lạ với ta không ít, thế nào, không nỡ bỏ Hứa Phí, cảm thấy đi theo ta bị uất ức?"

Trùng Nhi lắc đầu, ngoài miệng nói "Không có", nhưng từng giọt nước mắt to như hạt đậu đã trào ra từ viền mắt chảy xuống.

"Ngươi nhìn ngươi kìa, đang nói chuyện rất tốt, khóc cái gì mà khóc, động một chút liền khóc, cũng khó trách người khác hiểu lầm ngươi là nữ nhân. Được rồi, về sau cứ an tâm ở lại nơi này đi, muốn ở gian phòng nào thì tự mình dọn dẹp gian đó." Dữu Khánh vỗ lưng an ủi hắn, rồi đẩy hắn ra ngoài, "Xếp gọn đồ đạc, đi xóa bỏ nô tịch cho ngươi."

Đợi hắn đặt đồ xuống xong, nhìn hắn thấp thỏm bất an đứng chần chừ tại chỗ, Dữu Khánh lại đưa tay bóp gáy hắn, đẩy đi ra ngoài.

Đi đến ngoài cổng lớn Chung phủ, người được Lý quản gia an bài đang chờ đợi, xe ngựa cũng chuẩn sẵn sàng rồi.

Lên xe, một đường đi thẳng đến Đô phủ nha môn, người bên Chung phủ phụ trách sự vụ liên quan cũng đã quen việc dễ làm, dù sao bản thân Chung phủ thì có không ít nô bộc, đến nơi không bao lâu liền làm xong rồi. Trái lại 'A Sĩ Hành' xuất hiện, khiến cho nha dịch liên quan rất chấn động, một đám người nghe tin tức liền chạy tới nhìn xem Hội Nguyên lang đầy điểm dung mạo thế nào.

Đến lúc này, Dữu Khánh xem như đã xác định rồi, A Sĩ Hành không bao giờ có khả năng dùng thân phận chân thực ngang nhiên lộ diện nữa rồi.

Khi lên xe trở về thì nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Trùng Nhi tựa hồ mới nhớ tới gì đó, thử chúc mừng một câu, "Chúc mừng công tử thi đậu Hội Nguyên!"

Dữu Khánh không nói gì ngưng mắt nhìn, phát hiện tên tiểu tử này thật đúng là kẻ biết xoi mói nỗi đau của người khác, thế nhưng hắn lại có khổ khó nói, chỉ có thể cười lạnh một tiếng, "Có lẽ về sau ngươi sẽ minh bạch là đang giúp ta hay là hại ta."

Trùng Nhi không lý giải được...

----- bachngocsach -----

Đêm khuya, trăng sao đầy trời, một kỵ binh dạ hành, người mặc áo choàng đen, một mình tại trên quan đạo chạy nhanh.

Phía trước con đường có ánh đèn, khi đến gần hiện ra là một trạm dịch, đơn hành tọa kỵ giảm tốc độ xông vào, có người làm đi ra nhìn xung quanh, người mặc áo choàng đen nhảy xuống ngựa, trực tiếp ném dây cương cho người làm rồi đi vào phòng.

Ở phía sau quầy hàng, chưởng quỹ khuôn mặt tươi cười bắt chuyện, "Khách quan là muốn ở trọ hay là ăn uống?"

Người áo choàng lấy ra một thỏi bạc, đưa cho hắn, "Ta muốn nhìn xem một chút danh sách đăng kí người vào ở hôm nay."

"Cái này..." Chưởng quỹ nhìn thấy nửa khuôn mặt đối phương bị che đậy, căn bản nhìn không rõ khuôn mặt, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy bạc, sau đó đem danh sách lấy đưa cho hắn.

Người áo choàng lập tức lật xem danh sách vào ở hôm nay, ánh mắt cuối cùng dừng lại tại một cái tên mới vào ở lúc đêm, khép danh sách lại, xoay người liền đi thẳng vào bên trong.

Chưởng quỹ lập tức gọi: "Khách quan, không thể gây sự, hôm nay trong trạm dịch có quan binh vào ở." Đang cố ý hù dọa.

Người áo choàng xoay lưng đáp một tiếng: "Ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là tới tiễn bằng hữu."

Người đi thẳng ra sau hậu viện, nhìn quanh xác nhận vị trí mục tiêu người gác cổng rồi hướng thang lầu đi lên...

Trong gian phòng u ám ánh đèn, Minh tiên sinh đang dựa bàn viết.

"Cóc... Cóc cóc cóc..."

Tiếng đập cửa rất có nhịp điệu và trầm ổn bỗng nhiên vang lên, đang viết, Minh tiên sinh hơi nghiêng tai rồi tiếp tục viết, đồng thời nhàn nhạt đáp một câu, "Nếu như là từ Kinh thành rất xa đuổi theo tới, vậy thì mời vào đi."

Cửa được mở ra, người áo choàng đẩy cửa đi vào, xoay người đóng kỹ cửa, nhìn Minh tiên sinh đang xoay lưng về phía này, xốc áo choàng lên, chính là tiểu sư thúc của Dữu Khánh.

Một chặng đường này gã xem như tìm khắp a, trên cơ bản trông thấy khách sạn hay trạm dịch nào liền ghé vào hỏi thăm, tìm đến đây rốt cuộc đã tìm được rồi.

"Ngươi biết ta sể tới?" Chu Tân Nguyên nghi hoặc, cao độ cảnh giác nhìn bốn phía.

Dựa bàn ngồi viết, Minh tiên sinh nói: "Tới còn chậm hơn so với ta tưởng tượng, ta cho rằng tối hôm qua liền tới." Dứt lời để bút xuống, xoay người ngồi nhìn, thấy là một khuôn mặt hoàn toàn không nhận biết, nhưng xem như khí độ bất phàm, hỏi: "Cùng một tốp với A Sĩ Hành?"

Chu Tân Nguyên phát hiện tên dạy học này có điểm ý tứ, đi tới bên cạnh xốc áo choàng lên ngồi xuống, "Tính là vậy đi, nói vậy cũng đã đoán được vì sao ta tìm ngươi."

Minh tiên sinh: "Ngoại trừ đối phó thi Đình còn có thể có chuyện gì?"

Chu Tân Nguyên: "Chẳng lẽ không thể là sát nhân diệt khẩu?"

Minh tiên sinh: "Có thể tại trước khi thi biết được đề thi, không phải người bình thường, Quốc sự thối nát như vậy, tham quan ô lại dây dưa phức tạp, Triều đình trở thành một ổ tặc, ta tố cáo cũng động không được người ta mảy may, huống hồ ta không có chứng cứ, vì sao phải diệt khẩu ta, chẳng lẽ là tên Hội Nguyên khó mà kết thúc lần thi Đình kia có vấn đề sao? Ta chỉ không rõ, rõ ràng không muốn thi đậu, vì sao còn phải đi thi, lại vì sao có thể có đề thi?"

Sai lầm rõ ràng như thế sao? Chu Tân Nguyên có phần không biết nói gì, không nghĩ tới ngay cả vị này cũng rõ rõ ràng ràng nhìn ra được Dữu Khánh là tới qua loa cho xong chuyện.

Thấy đối phương không nói lời nào, Minh tiên sinh nói: "Cho nên xác thực là bởi vì thi Đình mà tới tìm ta?"

Chu Tân Nguyên gật đầu: "Làm phiền tiên sinh đi theo ta một chuyến."

Minh tiên sinh: "Thi Đình là Bệ hạ ra đề mục ngay tại chỗ, lẽ nào các ngươi còn có thể nắm giữ trước đề mục bệ hạ sẽ ra hay sao?"

Chu Tân Nguyên: "Đó là việc của chúng ta."

Minh tiên sinh: "Ta biết, nếu người đã tìm tới rồi, ta liền không có lựa chọn, nhưng mà ta vẫn muốn có lời giải thích... Nếu như ta không thoải mái, ta cũng muốn thử xem thân xương cốt này của ta cừng được mức nào, nhìn xem có thể dùng máu của ta khiến các ngươi nhận chút không dễ chịu hay không!"

Trầm mặc một hồi, Chu Tân Nguyên lên tiếng: "Tiên sinh có nghe nói qua Ngu bộ Lang Trung A Tiết Chương trước đây hay không?"

Minh tiên sinh hơi suy tư, tiếp đó gật đầu nói: "Biết, năm đó ở Kinh thành cũng từng bên cạnh nhìn thấy qua... Đều là họ 'A', chẳng lẽ có quan hệ gì với A Sĩ Hành?"

Chu Tân Nguyên: "Chính là phụ thân của A Sĩ Hành, điểm này coi như là tiên sinh cũng có thể tùy thời kiểm chứng. Năm đó A Tiết Chương phản đối Hoàng đế tìm trường sinh, bởi vì lời nói mà gánh tội, bị bãi quan trục xuất Kinh thành, trên đường lại gặp phải một trận chặn giết, toàn bộ cả nhà trên dưới bị huyết tẩy, chỉ còn có A Tiết Chương và A Sĩ Hành được người cứu mới nhặt về tính mạng, A Tiết Chương tuổi già tàn phế, cũng không thể đứng lên được, tại một năm trước đã qua đời."

Minh tiên sinh sửng sốt một hồi, cuối cùng thổn thức một tiếng.

"Rất nhiều chuyện không tiện nói tỉ mỉ cho tiên sinh, nói chung chính là trong Triều đình có người hi vọng A Sĩ Hành kế thừa phụ nghiệp, nhưng bản thân A Sĩ Hành không muốn lại bị người lợi dụng, trong lúc bất đắc dĩ, vì vậy mới xuất hiện tình huống mà tiên sinh nói tới, rõ ràng là người không muốn thi đậu, vì sao lại đi thi, lại vì sao có thể có đề thi..."

----- bachngocsach -----

Giờ trưa, đang uống trà tại Đông viện, Dữu Khánh nghênh đón tin vui, còn là phu phụ hai người Chung Túc và Văn Giản Tuệ cùng nhau đưa tới.

Phu phụ hai người đã tìm người xem ngày, một ngày nửa tháng sau là ngày đại cát.

"Sĩ Hành, ngày này ngươi cảm thấy thế nào?"

Đứng ở trong viện, ngay mặt nói chuyện, Văn Giản Tuệ cười tủm tỉm hỏi, thái độ đương nhiên rất ôn hòa dễ thân.

Phu phụ hai người chính là tới trưng cầu ý kiến của Dữu Khánh.

Dữu Khánh cũng không biết nên nói gì về nhị vị này rồi, chuyện công khai hôn ước không có trao đổi trước tiếng nào với hắn, lúc đó nếu như hỏi, hắn còn có thể tìm cớ ngăn cản một chút, bây giờ hôn ước giữa A Sĩ Hành và Chung Nhược Thần đã huyên náo đến nỗi mọi người đều biết, với hắn mà nói, ngày nào hay không ngày nào còn trọng yếu sao?

Hắn chỉ có thể tận lực làm bộ như không có gì, chắp tay nói: "Tất cả toàn bộ dựa vào thúc phụ cùng thẩm thẩm làm chủ."

Văn Giản Tuệ cười khúc khích, "Tốt, vậy thì cứ định như thế, nửa tháng sau liền làm lễ thành hôn cho vợ chồng trẻ các ngươi."

Quét dọn ở gần bên, động tác của Trùng Nhi trở nên nhẹ nhàng, nghe nói chuyện, thầm cắn môi.

Chung Túc: "Việc hôn sự, chúng ta sẽ xử lý, không cần ngươi quản việc gì, ngươi không nên loạn tâm tư, toàn lực chuẩn bị ứng đối thi Đình là được."

Văn Giản Tuệ: "Đúng đúng đúng, thi Đình cũng là đại sự."

Lải nhải dông dài một hồi, thật vất vả ứng phó đuổi hai người này rời đi, Dữu Khánh nhịn không được thở dài ra một hơi.

Quét dọn ở một bên, Trùng Nhi vừa đúng tới đây, nhịn không được hỏi một câu, "Công tử, Chung đại tiểu thư so với Thiết Diệu Thanh nương tử kia có xinh đẹp không?"

Dữu Khánh nhún vai, "Không biết, chưa gặp qua."

Trùng Nhi nhỏ giọng một câu, "Phải chúc mừng công tử rồi."

"Hừ!" Dữu Khánh ngoài cười nhưng trong không cười, hắn thật sự không biết vui mừng từ đâu tới, chỉ mong đến lúc đó Chung gia không nên trở mặt với hắn là được.

Mấy ngày sau, phải tới cuối cùng cũng tới rồi, thi Đình đúng hẹn mà tới.

Sáng sớm, ngoài Hoàng cung rộng rãi, hơn hai trăm tên Cống sĩ xếp thành hàng chờ đợi, trong ngoài cung có trọng binh canh gác.

Dữu Khánh quần áo y phục chỉnh chỉnh tề tề, tóc chải vuốt một sợi không loạn, rất dễ nhận thấy, hắn một mình một người đứng ở đầu (lĩnh hàm), đứng ở phía trước toàn bộ Cống sĩ, thu hút ánh mắt vô số người chú ý, cho dù là thủ vệ đứng ở trên tường cung cũng muốn nhìn rõ xem dung mạo dáng vẻ người Hội Nguyên đầy điểm này như thế nào.

Ở ngoài sân bãi rộng rãi, là dân chúng vây xem, còn có rất nhiều cử tử thi rớt, nếu như đã tới Kinh thành, đều muốn nhìn xem một chút tình cảnh khai mạc thi Đình, xem như có thêm kiến thức.

Trong dân chúng, Tô Ứng Thao hỏi: "Người đứng ở phía trước nhất kia, hẳn chính là Sĩ Hành huynh đi?"

Khoảng cách có phần xa, không cho tới gần, nhìn không rõ lắm.

Phan Văn Thanh nói: "Không cần hoài nghi, khẳng định là đúng rồi, ngoại trừ hắn ra cũng không còn người nào có tư cách đứng đầu ở phía trước. Hơn hai trăm tên Cống sĩ, độc chiếm ngôi đầu, lĩnh hàm tiến vào Hoàng cung đại nội, đây là vinh dự đặc biệt cỡ nào a!"

Phòng Văn Hiển: "Đáng tiếc a, chúng ta ngay cả tư cách đứng vào trong đội ngũ cũng không có."

Mấy tiếng than nhẹ, mấy tiếng than thở chua xót khổ sở.

Phu thê Chung Túc hai người, còn có cả Đỗ Phì và Lý quản gia đều tới rồi, đều tại trong đám người vui vẻ ngóng nhìn, cùng có quang vinh, Văn Giản Tuệ thật muốn nói cho những người xa lạ xung quanh, người ở phía trước nhất dẫn đầu quần long kia chính là con rể của ta.

Văn Nhược Vị vốn cũng muốn đến xem náo nhiệt, nhưng lần này phụ mẫu không cho, hơn nữa quản càng thêm chặt, sợ có người nói nữ nhi Chung gia không có giáo dục.

Thừa nhận vô số ánh mắt ao ước, Dữu Khánh mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng nhưng là rất khẩn trương, khẩn trương hiếm có.

Chỉ có trong lòng chính hắn rất rõ ràng, lần này mình tiến cung không chừng là đang liều mạng, cũng không biết tình hình trong Hoàng cung là như thế nào, vạn nhất hiện trường thi Đình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu sư thúc thất thủ, mình phải ứng phó như thế nào đây?

Thế nhưng là không còn cách nào, tựa như tiểu sư thúc đã nói, họa là do chính một mình ngươi xông, ngươi không mạo hiểm thì người nào mạo hiểm bây giờ?

Hắn muốn nhìn xem xung quanh một chút, thế nhưng lúc trước đã được dạy bảo qua lễ nghi vào cung, không được hết nhìn đông tới nhìn tây.

Ong ong...

Cửa Cung phát ra âm thanh cọt kẹt, mở ra rồi, một gã Lão Hoàng Môn mặc y phục hoạn quan phong đi ra, phía sau hai bên đi ra hai kẻ cầm roi.

Người cầm roi, từng người hướng lên không kêu vang ba tiếng "Ô ba" mạnh mẽ, sau đó Lão Hoàng Môn mới cất giọng the thé lớn tiếng xướng lên: "Kim khoa Hội Nguyên A Sĩ Hành, lĩnh hàm Sĩ tử nhập cống tiến cung, vào chỗ thi Đình!" Âm cuối xướng kéo dài xong thì đứng sang một bên, vung phất trần, thể hiện cho mời.

Âm thanh roi lại vang lên, quanh quẩn không trung.

Lúc này A Sĩ Hành chắp tay, hướng phía Hoàng cung khom người, tiếp đó ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi tới trước.

Phía sau một đám Cống sĩ cùng hành lễ rồi cùng đi theo sau lưng hắn thành ba hàng tiến vào cung.

Đồng dạng xen lẫn trong trong đám người vây xem, Chu Tân Nguyên nhịn không được nhấc tay ôm trán, khó coi, gã đánh giá lịch đại tiên sư Linh Lung quan có nằm mơ cũng không tưởng được trong đám Chưởng môn đệ tử hậu bối vậy mà có người sẽ làm việc này.