Bán Tình

Chương 19: Yêu từ cái nhìn đầu tiên



Sau khi nộp bài xong, Tiểu Kiều thảnh thơi ngồi đợi chuông hết tiết reo. Giáo viên cũng để sinh viên tự do làm việc riêng, miễn đừng quá ồn ào là được. Cô tự hỏi không biết chuyện Bảo Vy gửi mail ra sao rồi. Tính cô ấy nóng vội, nếu không được phản hồi sớm thì thể nào cũng quậy tung lên.

Trong lúc cô lo nghĩ không biết bạn thân sẽ làm gì để còn biết đường can ngăn thì bỗng dưng giáo viên phì cười. Ngồi bàn nhất rất dễ quan sát, cô thấy ông ấy đánh máy thoăn thoắt rồi còn bật điện thoại lên bấm liên hồi. Một lát sau giáo viên lớp bên cạnh ngó qua, vậy là hai người ra ngoài bàn chuyện hăng say, lúc gần hết tiết thì còn có thêm hai giáo viên khác nhập hội.

Nam Dương ngồi cạnh chạm nhẹ tay Tiểu Kiều: “Này, có biết cô Hoan không?”

Cô buột miệng nói hớ: “Anh cũng nhận được mail à?”

“Đương nhiên, tôi là con trai hiệu trưởng đấy nhé.” Hắn hất cằm cao ngạo được ba giây rồi nghiêng đầu hóng chuyện như bà tám đích thực: “Thế em cũng biết bà Hoan đó đạo tranh à?”

“Ừ. Mà không biết họ xử lý thế nào?”

“Thì kiếm chuyện lấp liếm cho qua, không thì im lặng là vàng, để thời gian trả lời thôi.”

Thấy Tiểu Kiều ra vẻ bất bình dữ dội, hắn nhạy bén hỏi: “Em có quen người bị đạo à?”

Cô lựa lời: “Coi như quen thân đi. Người đó cũng là sinh viên ngành này, không tiện ra mặt lắm.”

“Thế có cần giúp đỡ không?”

“Anh á?” Tiểu Kiều xua tay: “Thôi khỏi đi.”

“Không phải tôi, là bạn trai của em đó. Cứ nhờ hắn là được chứ gì?”

Tiểu Kiều suýt thì bảo mình không có bạn trai. Rồi cô sực nhớ ra chuyện ở quán bar, chắc là Nam Dương hiểu lầm gì rồi. Cô không muốn nói dối, nhưng mà cô càng không muốn nhiều lời với hắn nên ậm ừ cho qua. Trong đầu lại nghĩ tên Hàn Du kia có vẻ gia thế không tầm thường.

Chuyện giáo viên đạo nhái này nếu làm lớn chuyện thì nhà trường mang tiếng nhiều lắm. Không cần thử cô cũng biết nếu mọi chuyện vỡ lở sẽ bị ban giám hiệu khuyên can, dọa dẫm thế nào. Nếu Hàn Du chỉ có đứa cháu làm trợ giảng thôi thì chưa chắc giúp cô xử lý được. Hắn nhất định còn có chống lưng khác to lớn hơn.

Người như thế cô càng không nên dây vào.

Nam Dương biết điều mà giữ im lặng lúc cô suy nghĩ, hoàn toàn không biết vừa hại đối tác làm ăn một vố lớn.

Chuông vừa reo là Tiểu Kiều dọn đồ đi ngay, cô phải về ký túc bàn kỹ lại với Bảo Vy. Nam Dương thấy cô để quên sách mà gọi không kịp, vội vàng đuổi theo sau. Đáng xấu hổ thay, đôi chân dài của hắn chỉ để chưng chơi chứ chẳng mấy khi đem ra vận động rèn luyện, so với Tiểu Kiều một ngày đứng làm việc mấy tiếng liền kém rất xa. Mãi đến khi cô đi đến cổng ký túc xá hắn mới chạy theo kịp.

Tiểu Kiều nghe tiếng gọi, quay đầu thấy hắn thở không ra hơi, ngạc nhiên hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Nam Dương mệt đến nỗi không nói thành lời, chống tay lên đầu gối nghỉ lấy hơi. Khi hắn ngẩng mặt lên thì trùng hợp có gió mạnh thổi qua. Bụi hoa dã quỳ vàng ươm ngay gần đó đung đưa qua lại. Lá thu rơi rụng trên đầu, cuốn theo hơi thở đất trời mát rượi.

Cảnh đẹp nên thơ, mỹ nhân tô thêm sắc tình bất chợt.

Bảo Vy nhảy xuống ba, bốn bậc thềm, tóc dài xõa tung làm nổi bật gương mặt ửng hồng. Bộ đồ thể thao bó sát thân hình nóng bỏng, khiến trái tim vận động quá sức của Nam Dương càng thêm loạn nhịp.

“Này, cậu còn đứng đây làm gì, không mau lên phòng đi chứ?” Bảo Vy vỗ vai Tiểu Kiều, hoàn toàn ngó lơ tên con trai ngẩn người đứng ngay cạnh.

Tiểu Kiều cũng không hiểu ra sao, liếc dọc liếc ngang mới thấy quyển sách trên tay hắn. Cô định lấy lại sách nhưng hắn không chịu buông ra, hai bên mỗi người cầm một góc sách giằng xé bất phân thắng bại.

Hồn hắn như bị Bảo Vy cướp mất, ánh mắt si tình không chớp lấy một lần. Bảo Vy thì nổi da gà đầy mình, trước nay bị trai theo đuổi cũng nhiều nhưng chưa bao giờ gặp phải người trắng trợn đến thế. Cô lôi kéo bạn tốt, ám chỉ bỏ của chạy lấy người ngay đi còn kịp.

Nam Dương tỉnh dậy giữa cơn mê, sỗ sàng hỏi: “Em tên gì?”

“Tên bà nội anh.” Bảo Vy ăn nói cộc lốc chẳng nể nang ai.

Không biết là hắn bị con quỷ tình yêu ám sau lưng, hay là hắn khờ thật mà đáp trả: “Bà nội anh tên Huệ.”

Tiểu Kiều vỗ trán, nhịn không nổi mà cứu giúp thanh niên lầm đường lạc lối: “Cô ấy có bạn trai rồi, quen nhau lâu năm, sắp kết hôn, anh bỏ cuộc đi.”

“Hừ, quen lâu năm thì đã sao?” Nam Dương nhếch môi: “Cưới còn ly dị được nữa mà.”

Hai cô gái cười khan, trong đầu tưởng tượng ra đủ cảnh con gấu Cao Tùng gào rú rồi đấm hắn ra bã. Thật ra họ thấy cái bộ dạng thiếu gia ốm yếu này của hắn có khi để Cao Tùng thổi mạnh một hơi là bay mất ấy chứ.

“Tôi có thai rồi.” Bảo Vy trợn mắt nói dối: “Anh muốn đổ vỏ không? Vòng quan hệ của tôi rất loạn, mỗi tháng quen một người, giờ đứa con trong bụng là của ai tôi cũng không biết đâu.”

Nam Dương há miệng, muốn nói rồi lại thôi. Mặt hắn đổi màu xoành xoạch, nhất thời không thể chấp nhận được nữ thần của mình lại hư hỏng như vậy. Hắn buông lỏng tay, thất thần đứng đực ra giữa nơi đông người qua lại.

Bảo Vy lắc đầu bó tay, kéo Tiểu Kiều cầm sách quay đầu chạy. Hôm qua cô muốn bạn trai ghen nên mới cố ý tung tin đồn thất thiệt, bây giờ họ đang êm đẹp thì có ngu mới đâm đầu vào rắc rối.

Tiểu Kiều phân tích tình huống, lý trí hỏi: “Mà cậu xuống đây làm gì?”

“Mẹ kiếp, quên mất. Cậu lên phòng trước đi, tớ đi xuống phòng bảo vệ lấy đồ ăn mới đặt shiper giao cái đã.”

Tiểu Kiều phì cười, đứng đợi trước cửa thang máy. Giờ nghỉ trưa nên sinh viên đông đúc, đứng đợi cùng cô là một nhóm bốn người. Điện thoại trong túi rung lên, cô tiện tay lấy ra xem thì giật mình, luống cuống tắt nguồn luôn.

Cô ngó người bên cạnh, thở phào vì không ai chú ý đến tấm hình chụp vừa nãy. Ban ngày ban mặt, mặt trời đang chiếu trên đỉnh đầu, là tên điên nào dám gửi ảnh bậy bạ cho cô vậy?