Bán Tình

Chương 37: Cám dỗ khó cưỡng



Có rượu ngon lẫn gái đẹp, đám người càng nói càng hăng. Uống nhiều nhất chính là Nam Dương ngồi một mình, chưa được bao lâu đã ôm chai rượu rỗng lẩm bẩm mấy lời vô nghĩa.

Tiểu Kiều nhìn bộ dạng thất tình của hắn mà thấy tội: “Anh ấy không sao chứ?”

Hàn Du đẩy đầu cô qua hướng khác, không cho phép cô tiếp tục nhìn: “Mặc kệ hắn, không chết được đâu.”

Suốt một tiếng sau đó Tiểu Kiều hết nghịch điện thoại của mình thì nghịch đến điện thoại Hàn Du. Cuộc kỳ kèo mặc cả xung quanh không dính dáng gì đến cô cả. Ly nước trái cây nằm lẫn giữa tám ly rượu trên bàn đã chỉ ra tình trạng cô lúc này.

Trong quán bar đông đúc, âm thanh tạp nham và ánh sáng hỗn loạn, Tiểu Kiều bỗng dưng cảm thấy lạc lõng. Người con trai ở cạnh cô thật nổi bật nhưng chẳng hề khác thường. Ngay cả Nam Dương đang ngồi vật vờ đằng kia cũng hòa vào khung cảnh. Cô nhìn lại bộ váy đơn giản của mình, so sánh với cô em đối diện mặc quần jean ngắn cũn cỡn. Có lẽ không chỉ là vẻ bề ngoài, mà bản thân cô không cách nào trộn lẫn vào cái nơi nhộn nhịp này được.

Hàn Du uống rất nhiều loại rượu, mỗi thứ một ít mà vẫn tỉnh táo. Cô biết tửu lượng hắn tốt nhưng vẫn lo lắng trong lòng. Có lẽ hiểu lầm cô khó chịu nên hắn nảy sinh ý cười đùa, dùng bàn tay mới cầm ly đá lạnh băng luồn vào áo cô.

Tiểu Kiều rùng mình, để lọt một tiếng rên ra ngoài miệng. Cô bối rối níu tay hắn, chớp mắt cầu xin trong câm lặng. Hắn biết rõ eo là điểm nhạy cảm của cô nhưng vẫn không chống đỡ được cái cách cô van nài hắn. Cô làm hắn muốn trêu cô nhiều hơn nữa.

Dù không gian xung quanh không quá rõ ràng, Tiểu Kiều vẫn không chịu nổi việc thân mật giữa chốn đông người. Bị cô đẩy tay ra khỏi eo thì hắn bắt đầu mò xuống đùi, càng lúc càng quá trớn.

Cô có nên phản kháng không khi bọn họ từng thân mật nhiều hơn thế? Liệu hắn có cảm thấy cô dễ dãi, hay là bản chất cô vốn đã như thế?

Tiểu Kiều hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý những vấn đề phức tạp này. Nếu là một người lạ thì đã khác, cô nhất định sẽ chống cự tới cùng. Còn với Hàn Du, có gì đó trong cô yêu cầu phải phục tùng tuyệt đối.

Hoàn toàn không đụng tới một giọt rượu nào mà Tiểu Kiều lại thấy bụng cồn cào. Cô đưa tay che miệng: “Tôi thấy không khỏe lắm.”

Vội vã tìm đến nhà vệ sinh nữ, cô vốc nước lên rửa mặt. Cô biết mình không nên như vậy. Một là tiến lên, hai là lùi lại, cứ nửa vời thế này chỉ tốn thời gian của nhau thôi. Cô cần đi ra đó, thành thật nói rõ suy nghĩ của mình.

Còn chưa kịp lụm nhặt đủ quyết tâm, vấn đề đã tự mình tìm tới tận nơi. Hàn Du nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng, giam cầm cô giữa thân người hắn và bồn rửa mặt.

“Anh điên à? Đây là nhà vệ sinh nữ.” Cô yếu ớt phản kháng, mặt còn dính nước lạnh nhợt nhạt hơn thường ngày.

Hàn Du nhếch môi: “Nhà vệ sinh nữ của nhân viên hầu như chẳng ai sử dụng.”

Tiểu Kiều ảo não nhận ra thay vì đến nhà vệ sinh cho khách thì cô đã theo thói quen đến khu vực của nhân viên. Quản lý quán bar đặc biệt khắt khe, chỉ cho phép cấp dưới vào đây vào giờ nghỉ nên giờ cô có kêu cứu cũng chẳng ai hay.

“Em tránh né tôi?” Hắn cúi đầu, đôi môi gần như chạm vào cổ cô.

Tiểu Kiều chợt có ảo tưởng rằng chỉ cần cô dám nói có thì hắn sẽ há miệng cắn cô ngay. Cô nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, nhỏ giọng giải thích: “Không phải. Do nhạc lớn quá nên không chịu nổi... ưm...”

Một nụ hôn bất ngờ ập đến, Hàn Du không muốn nghe cô chống chế. Hắn chưa từng bỏ qua bất kỳ hành động nhỏ nào của cô ngay từ lúc đầu. Hắn biết cô đã xiêu lòng một nửa rồi mới đến đây để thương lượng về mối quan hệ giữa họ. Thế nên hắn liên tục thăm dò, hắn muốn biết cô có thể chấp nhận được đến mức nào.

Câu trả lời là còn lâu mới đạt được đến mức mà hắn muốn.

Hai tay Tiểu Kiều bấu víu lấy vai hắn, có vẻ khó chịu nhưng không hề phản kháng. Hắn dễ dàng đẩy lưỡi vào trong, du ngoạn khắp nơi rồi bất thình lình nảy sinh tham vọng cướp đoạt. Hắn không chỉ câu lấy lưỡi cô, khiến đầu óc cô tê dại, hắn còn cướp mất dưỡng khí, ép cô ngả vào lòng hắn, bám chặt lấy hắn để cầu sinh trong bất lực.

Nụ hôn mãnh liệt đến nỗi cô không thể phân chia lý trí đến nơi nào khác ngoài hơi thở của hắn. Cô để mặc tay hắn làm loạn, đến khi một bên mông bị bóp mạnh mới giật thót người kháng cự.

Hàn Du hài lòng nhìn dấu răng trên môi cô. Màu son trước đó phai nhạt đi, dần dần bị máu nóng thay thế. Ngón tay hắn mấp mé ở khe mông, như có như không chạm vào nơi bí ẩn. Cô cảm nhận cơ bắp ở nơi đó thít chặt, đèn nén dòng xúc cảnh mãnh liệt sắp tuôn trào.

Hết lần này đến lần khác đều như vậy, Tiểu Kiều không còn biện hộ cho bản thân được nữa. Hắn không làm cô thấy phản cảm, ngược lại cô còn khao khát hắn quá nhiều. Cô chỉ đang lo sợ tương lai chưa xảy đến, nỗi bất an khi không đạt được những điều hằng mong đợi.

Cô nhìn thấy những dòng cảnh báo vô hình ở khắp nơi, giận dữ kêu gào cô nên tránh xa hắn. Bọn họ quá trái ngược, không thể nào thuộc về nhau. Hắn nguy hiểm, còn cô chăm chăm tìm kiếm nơi an toàn. Nhưng chỉ cần da thịt họ chạm vào nhau, mọi âu lo đột nhiên tan thành bọt biển. Sóng tình dâng trào theo từng nhịp đập, cô có thể cảm nhận được nó ở trước bụng mình, nơi hắn căng phồng đầy thèm muốn.

Cả người Tiểu Kiều dán chặt vào Hàn Du, đường cong mềm mại áp lên cơ bắp vững vàng. Sự nhiệt tình đột ngột này làm hắn say mê còn hơn cả mùi cồn xộc vào não. Hàng mi đen dài đổ bóng trên gò má đỏ hồng, giọng nói ngọt ngào dịu dàng câu lấy hắn: “Đừng ở nơi này có được không?”

Hàn Du mỉm cười, nâng cô lên chỉ bằng một tay. Hắn hít một hơi dài đầy hương chanh thơm mát. Lòng tham sắp nuốt chửng hắn không thể nào chờ đợi lâu hơn được nữa, nó cần được thỏa mãn ngay bây giờ, thật nhanh và thật mạnh.