Mọi kiên nhẫn tiêu hao hết sạch sau những cái hôn và đụng chạm nhẹ như lông hồng. Hàn Du chỉ cần vài ba thao tác là lột sạch Tiểu Kiều. Bàn tay ôm trọn một bên ngực trần, nhịp đập bên dưới khiến hắn chấn động rồi đáp trả bằng môi lưỡi thèm thuồng.
Tiểu Kiều nhắm mắt, cảm nhận mái tóc hắn rũ ở trước ngực. Miệng hắn đay nghiến bằng lực độ vừa phải, ẩn chứa trong nỗi đau là khoái cảm tràn trề. Cô bấu víu ga giường khi hắn tìm tòi xuống dưới. Ngón tay hắn tò mò khám phá nơi khép chặt, nhanh chóng tìm được nơi nhô lên và lối vào bí ẩn.
Nơi đó trơn trượt bóng loáng đầy khiêu gợi, hắn ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, hỏi: “Là tự nhiên à?”
“Không phải.” Tiểu Kiều trả lời ngắn gọn, từ chối đề cập thêm nữa. Làm sao cô có thể nói là do bị Bảo Vy dụ dỗ đi triệt lông ở đó được? Liệu hắn có thấy cô hư hỏng quá hay không?
Hàn Du liếm môi, tiếc nuối nhận ra vừa mất đi một cơ hội được tự tay giúp cô dọn sạch lông tóc. Dính ướt và nóng ẩm, hắn khoái trá nhận ra không chỉ mình hắn bị đối phương kích thích: “Em ướt? Từ lúc nào vậy? Khi tôi sờ eo em, hay là lúc tôi hôn em?”
“Đừng hỏi.” Cô xấu hổ nghiêng mặt đi.
Hắn nắm cằm cô, ấn ngón cái vào môi dưới bức cô há miệng. Một lần nữa, hắn lại đẩy lưỡi vào trong chiếm đoạt, đến khi no nê rồi thì thay thế bằng hai ngón tay quấy loạn. Bên trên và bên dưới, cùng một động tác, cùng một tốc độ nhưng cảm giác khác hẳn.
Liếm láp và thít chặt, lưỡi nhỏ đảo quanh trong lúc cơ thịt bao bọc. Tiểu Kiều khiến Hàn Du gần như phát điên. Hắn trừng phạt cô bằng cách gặm cắn bờ vai gầy yếu. Phải dùng hết mọi định lực hắn mới giữ được ngón tay mình không đi quá giới hạn. Độ sâu vừa phải nhưng tần suất càng lúc càng tăng.
Trước đây Tiểu Kiều đã nếm thử đỉnh điểm bằng cách kích thích bên ngoài. Cô vẫn còn nhớ bản thân đã mất đi lý trí như thế nào và luôn cho rằng không thể có niềm vui sướng thân thể nào vượt qua điều đó. Lần này, Hàn Du không hề đoái hoài gì đến hạt đậu nhỏ bé xinh, hắn chỉ tập trung vào lối đi bên dưới và khoái cảm còn đến nhanh hơn nhiều.
Tiểu Kiều oằn người khi nó đến, vô thức đưa ngực mình đến gần miệng hắn hơn. Hắn đương nhiên không thể nào bỏ qua lời mời gọi hấp dẫn như thế, cố ý mút mạnh đầu ngực khi cô ở giữa cơn cao trào.
Kích thích đến từ mọi phía, từ đầu đến tận ngón chân cô run rẩy. Chất lỏng bên trong cô tuông ra dữ dội, như thể một phần linh hồn cô cũng trôi đi theo ngả ấy. Khi cô tưởng rằng như thế là hết thì Hàn Du tiếp tục đưa cô đến một tầng mây khác hẳn.
Hắn nắm lấy vật cứng của mình, liên tục ma sát vào cửa mình khép mở. Tiểu Kiều cảm thấy ngứa, nóng và đau sót cùng một lúc. Việc không được nghỉ ngơi làm cô khóc nức nở, rõ ràng rất mệt nhưng lại muốn nhiều hơn. Cô đẩy ngực hắn ra mà không được, hắn nặng quá, cơ thể hắn giam cầm cô như một cái lồng vững chãi.
“Dừng lại... một chút thôi.” Cô cầu xin hắn.
“Không được.” Hắn tàn nhẫn từ chối cô khi đẩy vào trong.
Sự xâm chiếm dữ dội làm cô tan rã. Hắn chỉ mới mở rộng ở bên ngoài mà cứ như đã đi đến cuối đường hầm. Trong phút chốc, cô ngỡ như lời cầu xin lúc trước là nói với chính mình. Người nên dừng lại phải là cô mới đúng. Cô đang co bóp điên cuồng, thứ đang trào ra thì cứ trào ra mãi. Cô mới là người mời gọi hắn tiến vào, dụ dỗ nhà lữ hành thám hiểm vùng đất cấm nguyên sơ.
Hàn Du bị cô trêu chọc đến mất kiểm soát. Hắn luôn ép bản thân phải thật nhẹ nhàng, không nên làm cô sợ, để dành những thứ mãnh liệt hơn vào lần sau. Nhưng làm sao hắn có thể nhẹ nhàng nổi khi cô cứ chọc phải chỗ ngứa của hắn, ép hắn đáp trả cô thật hung tàn mới chịu được.
“Thả lỏng đi, em xiết tôi chặt quá... hưm... tôi không vào được.” Hắn khó nhọc đưa đẩy ở bên ngoài, nhăn nhó vì ý muốn đi trọn vào trong chưa được đáp ứng.
Tiểu Kiều lắc đầu lung tung. Cả người cô đỏ bừng. Dục vọng xâm chiếm cô, khiến cô chẳng thể làm gì ngoài tập trung vào nơi bị ma sát. Cô không nghe được hắn nói gì, hai từ “thả lỏng” đột nhiên biến mất khỏi não bộ.
Hàn Du thở gấp. Hắn nghiến răng, bật ra một tiếng rên rỉ khi đỉnh nhọn bị co thắt bất ngờ. Hắn rướn người, cắn mạnh vào dái tai cô, hung ác nói: “Là em tự tìm. Tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Dứt lời, hắn lập tức đẩy hông thật mạnh. Tiểu Kiều hoảng loạn trước cơn đau, móng tay vô thức cào cấu sau lưng hắn. Cô thấy đau quá, như bị mở rộng ra, như bị tách thành hai nửa. Đồng thời cảm giác thỏa mãn dần xâm chiếm. Thì ra đây là cảm giác được lấp đầy, trọn vẹn đến xót xa.
Khi những xúc cảm dữ dội từng đợt tiến công vào trong Tiểu Kiều thì những gì Hàn Du thấy chỉ đơn giản là cơn đói cồn cào. Mới một nửa là chưa đủ, hắn cần phải vào sâu hơn, đi đến tận cùng, chiếm đóng mọi nơi. Hắn vô phương níu giữ sức lực, hết mình tìm kiếm nơi có thể thỏa mãn hắn.
Hông hắn va đập vào mông cô, nơi riêng tư khắn khít hòa quyện. Da thịt cọ sát, nước chảy đầm đìa pha loãng máu đỏ rỉ ra. Mọi thứ đều được phóng đại đến hết cỡ trong căn phòng rộng lớn. Đèn trần lưu ly phơi bày từng dấu hôn nhiệt tình. Hắn phấn khởi khi ăn trọn được con mồi. Hắn quay về bản năng nguyên thủy nhất, tận tình nếm vị ái tình nghiện ngập.
Khi gần đến lúc bùng nổ, hắn lại tìm về môi cô. Hắn hôn lung tung rối loạn, nếm được vị rỉ sắt không biết là của ai. Ngực họ cọ vào nhau, mồ hôi thấm ướt chăn đệm nhăn nheo. Tay cô luồn vào tóc hắn rồi bị kéo lên đầu. Mười ngón tay họ lồng vào nhau chặt chẽ.
Hàn Du không cam tâm đến trước, cũng mặc kệ cô đã cao trào bao nhiêu lần. Hắn đưa tay xuống, chuẩn xác chạm vào nơi cô nhô ra cứng rắn. Đè ép, kéo căng rồi đánh vòng xoa bóp, hắn dùng mọi thủ đoạn để ép cô phát điên.
Tiểu Kiều vùng vẫy trong vô lực. Cô bị hắn giam cầm, mọi quyền định đoạt đều nằm trong tay hắn. Đầu óc công trống rỗng, quên mất bản thân là ai hay đang ở nơi nào. Ánh đèn trước mắt bỗng trở nên hư ảo. Như có dòng điện sinh ra từ nơi họ gắn kết, nó lan tràn khắp toàn thân, chớp giật liên hồi.
Ban đầu chỉ là những cơn co rút nhỏ, rồi từ từ lớn mạnh hơn, không tài nào dừng lại được. Cô ôm lấy hắn, hắn cũng tận tình bao bọc cô trong lúc không ngừng va chạm. Chấn động như sóng vỗ, hết lớp này đến lớp khác, chậm rãi tích tụ thành cơn đại hồng thủy đánh bay tất cả.
Hàn Du cảm nhận bản thân bị xoắn xuýt. Hắn thấy nóng cháy, trơn trượt mà không thể chia lìa. Thần trí hắn tan rã, buông bỏ mọi tự chủ cho dục vọng thuần túy. Sau một loạt những cú thúc mạnh dữ dội, cuối cùng hắn cũng đánh sâu vào tận cùng, thỏa thuê phóng thích từng luồng dung nham đặc quánh.
Nháy mắt đó hắn dường như thấy ảo giác. Cuối cùng hắn đã chạm được tới ước vọng xa vời, một nơi mà hắn có thể an tâm gửi gắm bản thân, thành khẩn phơi bày mọi góc tối xấu xa chưa từng được tiết lộ.