Bán Tình

Chương 41: Khách không mời



Hàn Du thật sự không biết kiềm chế là gì khi ở cạnh Tiểu Kiều, nói chuyện vài ba câu là lại muốn động chạm tay chân. Cô vừa bất lực, cộng thêm cảm giác có lỗi vì chuyện đạo nhái nên cũng kệ, miễn hắn không đè cô xuống làm thêm lần nữa là được.

Hai tay níu giữ tấm chăn ngăn cách, Tiểu Kiều nằm gọn trong vòng tay hắn, ngẩng đầu đón nhận một nụ hôn dài. Cô đã bắt đầu quen thuộc, không còn đứt hơi giữa chừng làm hắn tụt hứng. Trong khi môi lưỡi dây dưa, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh lạ.

Cô đẩy hắn ra, nhíu mày lắng nghe: “Hình như có người ở bên ngoài.”

Hàn Du không quan tâm: “Chắc là Cao Tùng đến lấy đồ. Kệ đi, nó không vào đây đâu.”

Hắn nghiêng đầu đến gần muốn tiếp tục thì bị cô đẩy ra: “Đừng mà...”

Phải chi giọng cô cương quyết chút, cũng đừng có khàn khàn như thế thì Hàn Du đã nghe theo. Với tình trạng hiện giờ thì cô có phản ứng gì hắn cũng tự động hiểu là nên làm ngược lại. Hắn đẩy cô xuống giường rồi đè nửa người lên, ngắm nghía mái tóc rối bời trải rộng trên gối mà tự nhiên cảm thấy nôn nao trong lòng.

Thời điểm đó hắn còn chưa biết được, có những tiết nhỏ tưởng chừng không quan trọng nhưng có thể khắc sâu mãi mãi.

Khi môi họ sắp sửa chạm vào nhau, nỗi lo sợ của Tiểu Kiều biến thành sự thật. Một người phụ nữ mở cửa phòng mà không báo trước, sững sờ nhìn hai cơ thể dây dưa trên giường.

Tiểu Kiều xấu hổ không nói thành lời, may mà Hàn Du nhanh tay kéo chăn lên, kịp thời che giấu thứ cần che. Hắn gầm lên giận dữ: “Mẹ tới đây làm gì?”

Người phụ nữ mở to mắt, kinh ngạc không thôi: “Mẹ... mẹ đợi con bên ngoài.”

Nghe thấy tiếng đóng cửa rồi Tiểu Kiều mới ló mặt ra khỏi chăn, lúng túng nói: “Làm sao bây giờ?”

“Chẳng làm sao cả.” Hắn đáp cộc lốc.

Tiểu Kiều ngượng chín mặt. Về nhà bạn trai làm bậy còn bị mẹ người ta bắt gặp, chưa gì cô đã bị dán cái mác gái hư lên trán mà không biết đời kiếp nào mới gỡ ra được.

Có người thứ ba xuất hiện nên Hàn Du không có tâm trạng đùa giỡn nữa. Hắn thả Tiểu Kiều vào phòng tắm, chu đáo đưa bộ váy hắn vừa mua cho cô rồi rời đi. Dù cử chỉ vẫn dịu dàng lắm mà không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô kéo tay hắn, lưỡng lự hỏi: “Anh... anh đang giận à?”

Hắn vuốt tóc cô, nghiêm túc nói: “Không giận em.”

Nghe vậy cô mới yên tâm đi tắm rửa, còn tự nhủ vệ sinh nhanh lên còn ra chào hỏi phụ huynh. Xấu hổ thật đấy nhưng phép tắt vẫn phải làm tròn, đâu thể nào trốn tránh cho qua chuyện được. Dù không nhìn kỹ nhưng cô vẫn thấy được mẹ hắn có vẻ là dân công sở, trông khó tính mà hãy còn trẻ đẹp lắm.

Ấy vậy mà khi sửa soạn xong xuôi, bước tới cửa phòng ăn rồi mà Tiểu Kiều không dám bước vào. Hai mẹ con họ cãi cọ lớn tiếng tới nỗi cô đứng xa chục bước vẫn nghe rõ rành rành.

Hàn Du mặt mày tỉnh queo, ngồi trên ghế thấy không thoải mái thì gác chân lên bàn, hoàn toàn không thấy bản thân có lỗi lầm gì. Mẹ hắn không tỏ ra tức giận nhưng nghiêm nghị lắm, đứng dựa vào bếp nhìn ngó một vòng.

Người phụ nữ mà Hàn Du gọi là mẹ này quá nổi bật trong phòng bếp. Bà mang lại cảm giác lạc lõng ở cái nơi đáng lẽ nên là sân khấu của mọi người mẹ, như thể bà là cái nĩa làm bằng bạc lẫn trong đống chén bát gỗ nâu. Nếu phải đoán thì chắc chắn không ai biết được tuổi thật của bà. Chỉ cần không cười hay nheo mắt làm lộ mấy nếp gấp thời gian thì trông bà chẳng khác gì phụ nữ mới ngấp nghé tuổi ba mươi.

Bà nhìn đống đồ ăn hắn vừa mới mua về còn nguyên trong bọc nilon mà lên án: “Ở nhà riêng mà vẫn mua đồ ăn ngoài à? Thế thì con về nhà còn hơn, có người hầu kẻ hạ, chẳng ai làm phiền còn không đủ sao?”

Hắn bật cười, chẳng thèm nói lại. Mẹ hắn lắc đầu ngán ngẩm, hỏi vào chuyện chính: “Cô gái đó là ai?”

“Không liên quan đến mẹ.” Hắn dần mất kiên nhẫn với cuộc nói chuyện vô nghĩa này, bực mình hỏi: “Ai đưa chìa khóa cho mẹ, Cao Tùng à?”

Bà mím môi, biết con mình không dễ dàng bỏ qua chuyện này nên miễn cưỡng trả lời: “Cha con.”

Đến đây thì hắn nổi giận thật, lớn tiếng mắng: “Bà đừng làm phiền ông ấy nữa được không?”

Tiểu Kiều ở bên ngoài điếng người, đứng khép nép một góc không biết làm sao bây giờ. Đến xưng hô cũng thay đổi là đủ hiểu hắn đang giận lắm. Cô không muốn xen vào chuyện riêng tư nhà người khác khi chưa được cho phép, lựa chọn len lén rời đi cũng kỳ cục. Đi vào hay đi ra cũng chết, thôi thì đứng yên tại chỗ, tự coi bản thân là vật trang trí vậy.

Cũng may là mẹ Hàn Du linh hoạt mà lựa lời: “Mẹ đến thăm cha con, biết con dọn đi rồi nên mới đến đây xem con sống có tốt không. Cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, mẹ nhớ con lắm.”

Hắn tặc lưỡi: “Vậy thì bà có thể về rồi đấy.”

“Thôi mà con... mẹ đâu cố ý quấy rầy lúc con...” Bà ấp úng: “Mẹ không ngờ là con còn có hứng thú với chuyện đó...”

“Chuyện gì? Tình dục sao?” Hắn cười khẩy: “Tôi không có bổn phận báo cáo đời sống cá nhân với bà.”

Hắn không cho phép mẹ mình nói thêm gì nữa mà đứng lên, đi ra ngoài. Hắn hơi sững người khi thấy Tiểu Kiều, cô thì ngại đến mức không dám nhìn mặt hắn. Mọi thân mật lúc nãy bỗng biến mất, giữa họ giờ chỉ còn lại sự xa lạ khó xử.

Hắn không trách cô mà tiến tới, kéo cô ra sau lưng mình rồi chỉ ra cửa chính: “Bà về đi, đừng bao giờ đến đây nữa. Hoặc là tôi sẽ chuyển chỗ khác mà không để cho người nào biết.”

“Đừng như vậy mà.” Mắt mẹ hắn rưng rưng, nhận ra có cầu xin thế nào cũng vô ích.

Hai vai bà rủ xuống, đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn. Hắn che cho Tiểu Kiều quá kỹ, làm bà muốn mượn cô nói đỡ vài câu cũng không được.

Đằng sau hắn, cổ tay Tiểu Kiều bị hắn nắm chặt. Cô lặng lẽ chịu đựng cơn đau, nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm lưng vững vàng đang bảo vệ mình. Hành động đó làm hắn thả lỏng người, chợt nhận thức bản thân dùng lực quá lớn.

Khi chỉ còn lại hai người họ, Hàn Du mới nhẹ nhàng nói với cô: “Xin lỗi.”

Không biết là vì cơn đau hay vì tình huống kỳ cục vừa rồi, Tiểu Kiều đơn giản chấp nhận lời xin lỗi đó. Gia đình nào mà không có rắc rối chứ, chuyện cô có thể làm bây giờ là coi như chưa từng có gì xảy ra thôi.

Quan hệ của họ còn lâu mới gắn bó đến mức có thể xía mũi vào gia đình của đối phương.