Bản Tình Ca Mùa Thu

Chương 12



Nhìn thấy cô cúi gằm xuống, hai tay bấm vào nhau khiến anh phì cười.

-“Này! Tôi đã làm gì cô đâu mà cô phải sợ vậy.”

Dương Nhược Hy vì giọng nói của anh mà giật mình.

Cô ngước mắt lên, trước mắt cô là ánh mắt dịu dàng của Hạ Dực.

Anh nhìn cô ôn nhu, dịu dàng, giống như đang muốn an ủi cô vậy.

-“Tôi…xin lỗi…”

Giọng cô nghẹn lại khi thốt ra lời xin lỗi.

Dương Nhược Hy đã ít nhiều đoán được kết cục của bản thân.

Nhưng lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô.

Chính là Hạ Dực.

Anh cầm tay cô, đưa cô đi theo mình.

Anh bấm thang máy, đưa cô lên tầng thượng. Không khí trong lành, ôn hoà khiến cô dễ chịu đi phần nào.

-“Cô có gì muốn nói với tôi sao?”

-“À…tôi..xin….”

Dương Nhược Hy chưa nói hết câu, đã bị Hạ Dực chặn miệng.

-“Đừng nói xin lỗi nữa, tôi biết cô định nói gì mà.”

-“…”

-“Thật ra thì tôi đã khá tức giận khi biết trong đồ ăn của mình có tiêu đấy. Nhưng tôi tin cô Dương sẽ không làm vậy. Cô sẽ không làm thế với tôi đâu, đúng không?”

-“Anh tin tôi sao?”

Từ trước đến giờ, mỗi khi cô bị đổ oan một cái gì đó, cho dù có giải thích đến cháy cả cổ họng cũng chẳng có ai tin cô, chỉ vì cô là người có địa vị thấp.

Vậy mà….

Hai hàng lệ tuôn dài trên đôi gò má.



Xúc động, thật sự rất xúc động.

-“Cảm ơn anh…cảm ơn anh vì đã tin tôi.”

Cô vừa mếu máo, vừa nói câu cảm ơn.

Ngay từ đầu cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí rằng mình sẽ phải chịu phạt như thường lệ, nhưng bây giờ lại có người chịu tin tưởng

“Cuối cùng thì kẻ nghèo hèn như tôi cũng đáng được tôn trọng rồi!”



Hạ Dực thấy cô mếu máo như vậy thì chột dạ.

-“Nè nè…sao cô lại khóc, tôi đâu có trách phạt cô.”

-“Hic..không phải…hic…”

-“Vậy sao cô lại khóc??”

-“Tôi chỉ không ngờ rằng lại có người tin tưởng tôi thôi.”

Vừa nói, cô vừa ngẩng mặt lên.

Trên khoé môi vẫn đọng lại một chút dư vị của hạnh phúc. Nụ cười cô đẹp tựa ánh ban mai, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ xuất hiện dài lâu cả.



Sau một hồi nói chuyện, hai người liền đưa nhau trở xuống dưới.

Đám người hầu trong nhà vẫn đang hóng chuyện vui, dám chắc rằng Dương Nhược Hy sẽ bị đuổi khỏi đây.

Thấy Dương Nhược Hy bước xuống, thần thái vẫn bình thường khiến ai nấy cũng ngạc nhiên.

Thường thì cô sẽ phải khóc lóc cầu xin, thậm chí là phải níu lấy chân của ông chủ để có thể xin được ở lại chứ.

Hạ Dực bước xuống, tiến ra xe để đến công ty.

Trước khi đi, anh dặn dò cô nhớ đem cơm trưa đến đúng giờ.

Điều này cũng đang ngầm chỉ Dương Nhược Hy vẫn được giữ lại.

Vu Tiểu Anh thấy thế thì sao mà có thể chịu được, cô ta đã cất công dàn dựng nên chuyện cô bỏ tiêu vào đồ ăn của Hạ Dực để có thể tống cổ cô đi kia mà.



“Mình hận không thể bóp chết con nhỏ Dương Nhược Hy thối tha đó.”



Sau khi Hạ Dực rời bị, Dương Nhược Hy liền quay trở lại với công việc của mình.

Cô biết rằng ở đây mọi người không thích cô, nên cô cũng chẳng nói chuyện với ai.

Cô chưa quen thuộc đường ở đây, nên tất nhiên cũng không biết chợ hay siêu thị nằm ở khu nào.

Nhưng cô biết hỏi ai đây, mọi người ở đây vốn dĩ không thích cô, hỏi họ thì hỏi đầu gối còn hơn.

Phàm Vũ Vũ từ đâu chạy lại.

-“Chị Hy, ghê quá nha. Ông chủ nói gì với chị vậy.”

-“Nói gì đâu chứ.”

-“Xạo! Ở đây có ai sống sót nổi khi lỡ cho tiêu vào đồ ăn của ông chủ chứ hả.”

-“Không ai sống sót sao, vậy chị là kì tích rồi.”

-“Khai mau, hai người đã nói gì.”

-“Em..em kì quá nha Tiểu Vũ.”

Hai người nói chuyện với nhau một hồi, rồi Dương Nhược Hy cũng nhớ ra phải làm cơm trưa.

-“À Tiểu Vũ, em chỉ chị đường ra siêu thị đi, chị không quen đường ở đây.”

-“Hay quá, em cũng đang tính đi mua đồ nè. Chị em mình đi chung đi.”



Phàm Vũ Vũ chỉ cho cô đường ra trạm xe bus, rồi chỉ cho cô mọi cửa hàng ở nơi đây.

Mọi thứ dường như trở nên tấp nập và ngày càng vội vã hơn.

Khu mà Hạ Dực ở là khu đô thị cao cấp.

Chính vì thế mà các toà nhà cao tầng và biệt thự cứ đua nhau mọc lên như nấm.

Ngày trước cô chỉ sống ở quê và ngoài rìa thành phố, đã làm gì được nhìn thấy nơi xa hoa như thế này.