Bản Tình Ca Mùa Thu

Chương 4



-*Khối u trong não của mẹ cô đang ngày càng to hơn. Nếu gia đình không làm phẫu thuật gấp thì e rằng bệnh nhân sẽ không thể trụ được lâu hơn nữa. Hiện tại bệnh nhân cũng đang nguy kịch trong bệnh viện…

Dương Nhược Hy như suy sụp hoàn toàn. Mẹ chính là người thân duy nhất của cô, vậy mà….

Cô chạy ra ngoài, bắt một chuyến taxi đi đến bệnh viện.

Suốt quãng đường, cô thầm cầu nguyện cho mẹ, hy vọng mẹ cô vẫn bình an vô sự.

Đến bệnh viện, cô lao nhanh vào phòng bệnh. Do chạy quá nhanh, cô vô tình đụng phải một người đàn ông.

Đầu gối cô đập mạnh xuống sàn, đã bị chảy một chút máu.

Dương Nhược Hy chỉ kịp đứng dậy xin lỗi người đàn ông đó rồi chạy đi mà không biết rằng….người mà cô đụng phải chính là Hạ Dực.

Anh nhìn thấy cô có vẻ đang vội vàng nên mới chạy nhanh như thế. Nhưng khi anh nhìn xuống sàn nhà, một chút máu đã vương lại.

Hạ Dực lo lắng cho cô, liền đuổi theo hướng đường mà cô đi.

Đến nơi, anh thấy cô gục khóc trước cửa một phòng bệnh, đứng cạnh cô là một vị bác sĩ. Vị bác sĩ đó đưa cho cô một tờ giấy, giống như là một tờ chi phí rồi bỏ đi.

Lúc này anh mới tiến tới đỡ cô dậy, hỏi thăm vết thương của cô.

-“Cô có sao không?”

Dương Nhược Hy nhận ra Hạ Dực, cô liền ôm anh mà oà khóc. Cô khóc nấc lên, giống như bao nhiêu tủi nhục bấy lâu nay dồn nén đã được bày tỏ.

Anh lại không hề đẩy cô ra. Hạ Dực vòng tay qua, ôm lấy cô vỗ về. Anh cảm nhận được sự uất ức bên trong cô, sự cực khổ và tủi hờn của cô ấy.

Anh cảm nhận được sự uất ức bên trong cô, sự cực khổ và tủi hờn của cô ấy.

Cô khóc đến mức lịm đi, rồi thiếp đi trong vòng tay anh.

Trong tiềm thức của cô lúc bấy giờ, cô chỉ ước rằng sự ấm áp này sẽ tồn tại mãi mãi, cô chỉ muốn được ở cùng anh lâu thêm chút nữa.





Đến khi tỉnh lại, Dương Nhược Hy thấy cô đang nằm trên giường bệnh, giường bên cạnh còn có mẹ cô.

Mẹ cô hôn mê sâu, bên người còn thêm cả đống dây truyền nước và truyền oxi.

Cô lại bật khóc.

Cô thương mẹ, thương người phụ nữ đã vất vả cực khổ bao nhiêu năm nay.

Cầm tờ chi phiếu trên tay, Dương Nhược Hy quyết tâm sẽ kiếm đủ tiền cho mẹ chữa trị bệnh.

Cô thu dọn hành lý, thay một bộ trang phục khác, tóc tai quần áo tươm tất rồi bắt một chuyến taxi.

Dương Nhược Hy dừng chân trước một ngôi biệt thự. Cô nhấn chuông cửa, giọng của người hầu vang lên “Xin hỏi ai đó”

-“Tôi là Dương Nhược Hy.”

-“Đươc rồi đợi chút.”

Sau khi nghe thấy tên cô, người hầu tỏ vẻ hơi khinh thường.

Lát sau cổng nhà mở, cô mới bước vào.

-“Chào ba !”

Cô cất giọng chào ba cô đang ngồi đó.

Không sai, đây chính là nhà của ba cô và vợ hai.

-“Mày lại vác mặt đến đây làm gì? Lại xin xỏ gì ở tao?”

Dương Ngọc Thuận tức giận, đập tay xuống bàn. Đối với ông, đứa con gái đang đứng trước mặt ông chính là nghiệt chủng, là thứ không đáng tồn tại.

Vợ hai của ông ta ngồi đó, bĩu môi chê cười Dương Nhược Hy.



-“Hahaha, coi cái thứ bần hèn không biết thân biết phận kia đi. Không phải khi trước ba mày đã cảnh cáo mày không được tới đây làm phiền tụi tao rồi hay sao?”

Thấy cô vẫn đứng đó không nói gì, bà ta được đà lấn tới.

-“Hay là con mẹ mày lại xúi mày tới đây vòi tiền. Đúng là cái loại vô liêm sỉ, chỉ biết sống nhờ vào tiền của người khác.”

-“Lư Mẫn! Bà câm miệng cho tôi. Bà có quyền xúc phạm tôi chứ không có quyền xúc phạm mẹ tôi.”

Vừa dứt câu, cô đã bị ăn ngay một cái tát.

-“Cái loại hỗn láo, mày mau cút ra khỏi đây. Bà ấy là vợ tao, cũng là mẹ mày đấy.”

-“Ha? Dương Ngọc Thuận, ông nói lý chút đi. Bà ta không xứng đáng là mẹ tôi.”

Lưu Mẫn đứng đó tức không nói được gì, liền xông lên định cho thêm một cái bạt tai thì bị Dương Nhược Hy giữ lại.

-“Bà định đánh tôi sao? Có bản lĩnh thì đánh tôi xem. Hai người nên nhớ rằng hai người đang sống trên mồ hôi và máu của mẹ tôi đấy.”

-“Mày cút đi cho tao.”

Dương Ngọc Thuận tức mà không làm gì được. Ông chỉ muốn chứ nghiệt chủng kia mau mau cút đi.

-“Còn nữa, mẹ tôi đang bệnh nặng, cần gấp 30 vạn tệ. Hai người chuyển cho tôi đi.”

-“Mày đến đây làm loạn mà còn muốn đòi tiền sao? Đừng mơ lấy được từ chúng tao một đồng.”

Ông ta vừa nói xong thì cô đã bị người hầu lôi ra ngoài cổng, khoá chặt lại không cho cô vào. Mặc cho cô la hét ở ngoài đến khàn cả cổ.

Cô kêu đến lạc giọng, nhưng những người trong nhà đó vẫn không hề để ý đến. Hết cách, cô đành bỏ về.

Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, cô sẽ tìm cách khác.

Cô sẽ nghĩ được mọi cách để có tiền chữa bệnh cho mẹ.