Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Chương 2: Sao mặt mày đỏ như gấc vậy?



Sắp hết lớp 10 mà lại có học sinh mới chuyển đến là một chuyện rất hiếm lạ.

Đám học trò tò mò bàn tán về cậu học sinh chuyển trường này.

Cậu chàng đeo kính đen huých tay Ninh Nhĩ, to nhỏ với cậu: “Trường mình khó vào lắm đó. Ninh Nhĩ ơi, mày là người bản địa mà, mày từng nghe trường mình có học sinh chuyển trường bao giờ chưa?”

Cả đám nhìn Ninh Nhĩ.

Chiếc bút mực dài hãy còn xoay tròn giữa những ngón tay. Ninh Nhĩ thoáng ngồi thẳng dậy, ngẫm lại thật kĩ, lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa bao giờ. Cậu ta tên gì?”

Cả đám cùng lắc đầu.

Trường Yến Trung là trường cấp ba tốt nhất thành phố*, năm nào cũng có hàng chục học sinh thi đậu Thanh Bắc*. Trường này hiếm khi có học sinh chuyển đến, nhất là khi lớp 10 sắp kết thúc và bắt đầu lớp 11 nên ai cũng thấy ngạc nhiên khôn cùng.

(*Đáng lẽ ở đây là THPT thành phố Yến, thành phố chỉ là giả tưởng thôi, mà tên này lại dài nên mình rút thành Yến Trung cho ngắn…

*Thanh Bắc: Ý chỉ hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc là đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh.)

Cô bạn ngồi hàng trước cầm một hộp kẹo nuga* mình tự làm, chia cho Ninh Nhĩ hai cái. Cậu nhét hai cái kẹo vào túi, lúc này cuộc trò chuyện của đám bạn đã từ cậu học sinh chuyển trường sang kì thi cuối kỳ tháng sau.

(*Kẹo nuga: Là một loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín, lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ. Nuga có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo, sô-cô-la khác nhau.)

Tâm trạng Ninh Nhĩ đã khá khẩm hơn nhiều, quên gần sạch những thứ trong cơn mơ. Cậu cười tủm tỉm tham gia hội buôn dưa.

Mới nói chuyện được một lát thì vào lớp, ai nấy đều về chỗ ngồi của mình. Bạn cùng bàn len lén lấy nắp bút chọt tay cậu, Ninh Nhĩ quay đầu nhìn sang cậu ta, dùng khẩu hình hỏi: Sao?

Giang Thần nháy mắt với cậu, lấy một tờ giấy nhớ ra, ngoáy mấy chữ, chuyển sang.

Tao nghe nói bạn kia chuyển từ cấp ba Thượng Hải sang đó, là cái trường cấp ba thành tích khủng í.

Tiết này là tiết Địa lý, đa số học sinh ở cái lớp này khi phân ban lớp 11 sẽ không chọn Địa lý làm môn phụ. Điểm Địa lý của Ninh Nhĩ rất cao, giáo viên liếc cậu một cái, cậu lấy tờ giấy đặt dưới bút lên rồi trả lời: Thế cậu ta đến Yến Trung bọn mình làm gì?

Giang Thần nhận tờ giấy, cắm đầu hí hoáy mãi, Ninh Nhĩ lấy qua đọc.

Tao không biết nữa.

Mặc dù thành tích của trường Yến Trung cũng tốt, nhưng so với trường Thượng Hải thì vẫn hơi thua kém. Trường Thượng Hải không chỉ có thành tích tốt mà học phí cũng cao chót vót, học phí của một học kì lên tới hàng trăm nghìn, gia đình bình thường không gánh vác nổi. Tám chín phần mười học sinh của trường Thượng Hải sẽ không tham gia kì thi đại học, tốt nghiệp cấp ba xong sẽ đi du học nước ngoài, “dát vàng” về nước.

Trong số những người Ninh Nhĩ quen từ tấm bé, chỉ mỗi người ấy là có khả năng vào học trường Thượng Hải mà thôi.

Tại sao học ngôi trường và điều kiện tốt cỡ đó lại chạy đến trường bọn cậu, đến thành phố Yến nhỏ bé này chứ?

Ninh Nhĩ trăm mối nghĩ suy không có lời giải.

Khỏi nghĩ nữa, đằng nào cũng chỉ là một người xa lạ thôi.

Kết thúc tiết thứ hai, Ninh Nhĩ đến văn phòng thầy dạy Toán để ôm chồng bài tập về. Bài tập Toán luôn vừa nhiều vừa nặng, mỗi lớp có hai cán sự môn Toán, nhưng vừa mới tan học cái, Ninh Nhĩ ngước mắt nhìn một cán sự khác, cô bạn dịu dàng ít nói kia đang tái mặt, ôm bụng nằm sấp trên bàn.

Thấy Ninh Nhĩ nhìn mình, cô bé đỏ mặt, ngọ nguậy toan ngồi dậy.

Ninh Nhĩ chợt vỡ lẽ ra điều gì, đoạn lắc đầu với cô bé. Cô bé kia nhoẻn miệng cười đầy biết ơn với cậu, cậu kéo Giang Thần ra khỏi lớp.

Khi đi ngang qua lớp 6, Giang Thần lặng lẽ rướn cổ ngó qua cửa sổ lớp 6. Trong kia đang ồn ào, Ninh Nhĩ nhìn thoáng qua, không nhìn thấy cái gì đặc biệt.

Rời khỏi khu vực lớp 6 rồi, Giang Thần cực kì thất vọng: “Không phát hiện ra bạn chuyển trường đâu cả. Hay là cậu ta không đi học?”

Ninh Nhĩ nghĩ: “Tiết trước của lớp 6 hình như là tiết bơi, có lẽ bạn chuyển trường vẫn chưa quay về từ phòng bơi.”

Giang Thần ừ hứ.

Bước chân ra khỏi văn phòng thầy dạy Toán, hai người mỗi đứa ôm hàng chục cuốn sách bài tập. Sách bài tập dày cộp xếp thành ngọn núi nhỏ. Với vóc dáng 1m76 của mình, non nửa số sách đã chặn hết nửa người trên của cậu, còn che đến mũi, chỉ để lộ một đôi mắt sáng ngời.

Giang Thần cũng chẳng đỡ hơn là mấy. Mà đây còn là hai bạn nam đi bê sách, chứ mà là hai bạn nữ thì đã gục từ lâu rồi.

Họ đi qua lối thang bộ, dọc đường đi Giang Thần than vãn thầy dạy Toán ra bài tập nhiều quá, giờ mới lớp 10 mà đã nhiều bài tập như này rồi, may là thầy này chỉ dạy mỗi lớp 10, chứ nếu dạy lớp 12 thì chong đèn học thâu đêm là cái chắc.

Không hiểu sao, hôm nay lòng Ninh Nhĩ cứ chộn rộn. Cậu thấy là lạ sao đó, lúc trả lời Giang Thần cũng qua loa cho xong, không nghe lọt bất cứ lời nào của cậu ta.

Cả hai ôm chồng sách bài tập Toán đi ngang qua phòng học lớp 7, đi thẳng tuốt đến phòng học lớp 4 của mình.

Vừa mới đến gần cửa lớp 6, họ chợt nghe tiếng cười giòn.

“Thiệu Bách Hàn này, mày bơi cừ ghê, đến thầy còn khen mày bơi nhanh, giết luôn đội kia chỉ trong một giây. Mày nín hơi như nào vậy, suốt 50 m không phải ngẩng đầu mà cứ bơi tuồn tuột trong nước, ngầu quá trời quá đất!”

Ninh Nhĩ dừng bước, một ngọn núi nặng trình trịch đè lên cậu, đè đến khi tim cậu nổi trống rộn ràng.

Nghe lầm, chắc chắn là nghe lầm thôi. Chỉ là tên rất giống nhau mà thôi, trên đời có nhiều người trùng tên nhau lắm, làm sao có thể là…

“Cái đó gọi là lặn.”

Một giọng nam trong vắt và bùi tai cất lên trong phòng học lớp 6, ngay sau đó, một học sinh nam cao ngồng bảnh bao sải chân, sóng vai với một bạn nam khác đi ra cửa lớp 6. Hắn sở hữu mái tóc đen nhánh, có lẽ ban nãy mới học xong tiết bơi nên giọt nước âm ẩm dính những sợi tóc khiến chúng bết lại thành lọn. Giọt nước óng ánh chảy dọc xuống sợi tóc mềm mại. Tí tách, chúng rơi xuống xương quai xanh của hắn. Hắn dùng khăn lông trắng lau bừa, mặc bộ đồ thể thao đen trắng không biết hãng nào, người thẳng đứng, mang nét đẹp trai của thiếu niên.

Hắn vừa đi vừa nói với bạn cùng lớp mình: “Cơ mà chỉ có thể bơi chơi chơi thế thôi. Ở thế kỉ trước, nước ta có một vận động viên cũng rất lọc lõi cái này, lần nào cũng giành được giải nhất bơi lội 50 m, phá rồi lập lại kỉ lục hết lần này đến lần khác. Sau này, Hiệp hội Bơi lội Quốc tế cấm động tác đó, lúc bơi lội không cho lặn từ đầu đến cuối.”

“Tức thế không biết? Tại sao lại nhằm vào mỗi chúng ta vậy?”

Thiệu Bách Hàn nhíu hàng mày đẹp, đôi mắt hẹp và đen láy lóe lên sự khinh thường: “Kĩ năng không bằng, chỉ biết chơi chiêu.”

Ninh Nhĩ ôm chồng sách nặng trĩu, đứng ngây ra như phỗng. Mắt cậu càng lúc càng trợn tròn, tận mắt chứng kiến người đó càng đi càng gần, càng đi càng gần, sau đó hơi lách mình đi ngang qua cậu, chỉ liếc cậu qua loa rồi lại nâng bước đi tiếp.

Trái tim cậu thoáng đập đến nhịp nhanh nhất, tưởng như sắp vọt ra khỏi họng.

Song, hắn đi qua mất rồi, không nói một lời với cậu.

Không hề nhận ra cậu.

Bỗng, cậu thấy tủi thân và bẽ mặt khôn cùng. Ninh Nhĩ đi nhanh về phía trước, Giang Thần gọi với từ đằng sau: “Mày đi chậm lại thôi, chậm lại thôi! Ninh Nhĩ, đợi tao với, đi nhanh thế làm quái gì!”

Ninh Nhĩ không nghe thấy lời cậu ta nói, chẳng mấy mà đến cửa phòng học lớp 4.

Nghe hai chữ “Ninh Nhĩ”, Thiệu Bách Hàn dừng bước. Hắn xoay phắt người lại, vừa khéo nhìn thấy cảnh bóng dáng Ninh Nhĩ mất hút sau cửa lớp 4.

Học sinh nam đi cạnh hỏi: “Thiệu Bách Hàn?”

Thiệu Bách Hàn nhìn chòng chọc hướng đó mãi, bỗng hỏi: “Người ban nãy là ai?”

“Ai gì? Ý mày là ai?”

“Là cái cậu mắt rất đẹp ấy.”

Cậu ta cười phá lên: “Ý mày là Ninh Nhĩ lớp 4 à? Nó là cán sự môn Toán lớp 4, mặt mũi trắng trẻo, là hotboy nức tiếng trường ta đấy. Nhiều bạn nữ thích nó lắm. Trước khi mày tới, ít nhất nửa số con gái lớp mình crush nó. Giờ thì tuyệt rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, con gái lớp mình sao có thể bị bọn lớp 4 hốt về được, tao thấy mày còn đẹp trai hơn nó. Ơ, Thiệu Bách Hàn, sao mặt mày đỏ như gấc vậy?”

“Bậy nào! Mặt mày mới đỏ ấy!” Nói xong, Thiệu Bách Hàn xoay người đi.

Cậu ta sờ đầu, vội đuổi theo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ là đỏ mà…”

Ninh Nhĩ quay về lớp, mặt không đổi sắc phát hết số bài tập. Làm xong, cậu lại vào học.

Cậu ngồi bên cửa sổ, xoay bút nhanh thoăn thoắt, thế nhưng lòng cậu rối bời nên hay làm rơi bút lên bàn. Sau khi rớt bút lạch cạch vài bận, giáo viên nhìn cậu mấy lần, Ninh Nhĩ mới bỏ lại bút vào hộp, phát hờn nằm nhoài trên bàn, trong lòng vừa buồn vừa tức.

Đó là một ngày Thu mát mẻ, đến tận bây giờ cậu hãy còn nhớ rõ, hai ngày đó là Đại hội Thể dục Thể thao mùa Thu của trường, giáo viên bảo bọn cậu mang đồ ăn đến trường, mà vì hôm đó không đi học nên ai cũng được ngồi trên khán đài sân thể dục, ăn món này món kia, theo dõi trận đấu thể thao.

Mẹ của Thiệu Bách Hàn chưa bao giờ xuất hiện, đợt ấy sức khỏe bà Thiệu suy giảm, ngày đầu tiên của Đại hội, Thiệu Bách Hàn chỉ mang theo một cái hộp cơm do một khách sạn cao cấp làm, đồ ăn bên trong rất đỗi đa dạng, nhìn là biết nhà bình thường không thể nấu được, là bút tích của đầu bếp khách sạn năm sao. Ai nấy đều tấm tắc kêu Thiệu Bách Hàn ghê gớm quá bằng giọng ngưỡng mộ, nhưng Thiệu Bách Hàn lại chẳng nếm một miếng nào, nói với những học sinh kia: “Các cậu thích thì cứ ăn đi, tớ không đói.”

Học sinh tiểu học không biết ngại ngần gì ai, Thiệu Bách Hàn đã nói vậy bèn vét sạch hộp cơm.

Ninh Nhĩ ngồi cạnh hắn, nghe tiếng bụng nhóc kia réo inh ỏi.

Cậu bé nghĩ mãi nghĩ hoài, đoạn đẩy cái hộp cơm bé xíu đã cũ của mình sang: “Thiệu… Thiệu Bách Hàn ơi, cậu muốn ăn phần tớ không, đêm qua mẹ tớ làm cho đó.”

Đợi mãi mà không nghe thấy câu trả lời của Thiệu Bách Hàn đâu, Ninh Nhĩ buồn buồn định rút hộp cơm về, ai ngờ Thiệu Bách Hàn tự nhiên nhận cái hộp, quay đầu sang, nhìn cậu bé bằng đôi mắt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng: “Cậu chưa đưa đũa cho tớ.”

Thật ra tay nghề nấu nướng của mẹ Ninh rất đỗi bình thường, nhưng hôm đó Thiệu Bách Hàn ăn đến là thích chí. Cậu bé còn thấy không ngon đến mức đó, ấy vậy mà Thiệu Bách Hàn lại xử hết sạch mọi thứ trong hộp cơm, ăn xong còn cố ý thốt: “Cũng chỉ đến vậy thôi. Ừm… Khá ngon đấy.”

Vì vậy, đêm đó cậu bé về nhà, nài nỉ mẹ lâu ơi là lâu thì mẹ mới làm hai hộp cơm cho bé.

Hôm sau, cậu bé xách hai cái hộp hí hửng gõ cửa nhà Thiệu Bách Hàn, gõ mãi gõ mãi bà Thiệu mới mở cửa cho bé. Cậu bé ngoan ngoãn gọi Thiệu Bách Hàn đi học cùng, bà Thiệu lại nhìn cậu bé với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Hàn về Thượng Hải rồi cháu ạ.”

Đi thì đi luôn đi, còn quay về làm gì!

Ninh Nhĩ vùi đầu vào cánh tay, gục xuống bàn, dần dà thiu thiu ngủ.

Bỗng, có người huých tay cậu, bên tai có tiếng gọi mơ hồ: “Ninh Nhĩ, Ninh Nhĩ ơi, ngoài kia có người tìm mày kìa.”

Ninh Nhĩ lơ mơ ngẩng đầu lên, Giang Thần chỉ ra ngoài cửa sổ. Cậu mới tỉnh ngủ, chẳng thấy rõ cái gì sất, chỉ đứng dậy theo phản xạ, đi ra khỏi lớp.

Cơn gió lạnh ngoài phòng học lướt qua, Ninh Nhĩ choàng tỉnh, trông rõ người trước mắt.

Thiệu Bách Hàn phải cao ít nhất là 1m85, vẫn mặc bộ đồ thể thao trắng đen kia, tay chân dài ngoằng, cánh tay dài đút túi đầy hờ hững, một bên tóc vén ra sau tai. Hắn đang quay đầu đi, chẳng thèm liếc Ninh Nhĩ lấy một cái.

Ngay khi tâm trí tỉnh táo lại, Soạt, Ninh Nhĩ đỏ mặt.

Mắt Thiệu Bách Hàn cứ liếc đâu đâu, mãi sau mới nhìn ra hướng Ninh Nhĩ, nhưng vừa mới liếc mắt một cái thì lại như điện giật, dời mắt rất nhanh.

“Tớ… Tớ là Thiệu Bách Hàn đây.”

Hiện giờ tai Ninh Nhĩ cứ ong ong, không nghe rõ lời hắn, chỉ  một tiếng theo phản xạ.

Thiệu Bách Hàn cứ đảo mắt khắp xung quanh, ngón tay trong túi đã bấu vào nhau. Hắn đợi mãi mà không thấy câu trả lời của Ninh Nhĩ đâu bèn cúi đầu nhìn xuống. Hay lắm, cậu bạn nối khố này đang trưng bản mặt đơ đơ (Thật ra là choáng quá), nhìn xuống đất như chẳng thèm đoái hoài, liếc hắn một lần cũng không nốt.

Thiệu Bách Hàn híp mắt, môi mím lại, nói đều đều: “Tớ nói, tớ là Thiệu Bách Hàn.”

“Ừ.”

Thiệu Bách Hàn: “…”

Bình tĩnh quá vậy!

Rất lâu sau, Thiệu Bách Hàn mới nhếch miệng, giọng ngậm ý cười: “Ninh Nhĩ à, tối nay tan học đi về với nhau nhé, được không nào?”