Lạc Tinh Lỗi yên lặng đứng ở cửa, từ góc nhìn của Bùi Nặc, vừa vặn có thể thấy gân xanh nổi lên trên tay y.
Lạc Tinh Lỗi hết nhẫn rồi lại nhịn, cũng chẳng dám nói lại Bùi Nặc, đành phải lạnh lùng buông ra một câu: "Sư tôn nghỉ ngơi cho tốt đi!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Giọng nói bội phục của hệ thống vang lên ở trong đầu Bùi Nặc: "Chủ nhân thật lợi hại! Y quả nhiên vừa cay vừa tức!"
Bùi Nặc:"...!Ở thế giới cũ, chắc ngươi hay bị bắt nạt lắm phải không?"
"Hả? Tại sao?" Trước giờ nó vẫn chưa gặp được đồng minh nào, có điều ở thế giới hiện thực, quả đúng là nó thường xuyên bị bắt nạt.
"Bản tôn làm như vậy, không phải vì mong y thống khổ, cũng không phải vì muốn y nghi kỵ thuộc hạ."
"Thế thì vì cái gì?"
Bùi Nặc chỉ cười mà không đáp.
"Đế Tôn, thuốc của ngài đã sắc xong rồi." Đúng lúc này, một giọng nói rụt rè vang lên.
Lại là kẻ vừa chạy tới đã nhìn thấy bóng dáng phẫn nộ của Tôn Tọa mà chẳng hiểu cái quần què gì, Hà Thuấn Thành.
"Đem vào đây đi!" Tâm trạng Bùi Nặc rất tốt, nhìn Hà Thuấn Thành với vẻ mặt ôn hoà.
Uống Băng Liên xong, Bùi Nặc hỏi: "Lạc Tinh Lỗi phái ngươi đi tấn công Y Các, hiện tại ngươi quay về đây, là ai ở bên đó giám sát Y Các? An Thiên Nhiên?"
"Dạ?" Hà Thuấn Thành vừa sợ vừa sốc, mấy chuyện này, Đế Tôn làm thế nào mà biết được?
Bùi Nặc cười: "Có phải ngươi muốn hỏi, bản tôn làm thế nào mà biết được?"
"Đó đều là do ngươi nói cho bản tôn!"
Hà Thuấn Thành vừa hoảng hốt vừa cạn lời: "Ta, ta nói lúc nào đâu! Đế Tôn, ngài đừng đùa ta nữa."
Bùi Nặc cười: "Tuy ngươi chưa nói, nhưng chủ tử của ngươi sẽ tin à?"
Hà Thuấn Thành: "..."
Đế Tôn đáng sợ vãi, Đế Tôn tay cầm kiếm đã đáng sợ rồi, Đế Tôn tay không cầm kiếm càng đáng sợ hơn.
Nhưng mà gã cũng bình tĩnh lại, vô cùng cảnh giác đối mắt với Bùi Nặc: "Đế Tôn rốt cuộc muốn làm gì?"
Bùi Nặc chậm rãi mở miệng: "Bản tôn muốn ngươi làm một chuyện."
Hà Thuấn Thành lập tức giữ miệng: "Tôn Tọa đối với thuộc hạ ơn nặng như núi, cho dù ngài ấy hoài nghi thuộc hạ, thuộc hạ cũng tuyệt đối sẽ không..."
Lời thề tỏ lòng trung thành của gã bị một câu từ tốn của Bùi Nặc cắt ngang: "Chủ tử của ngươi nói với ta, sau khi đánh bại Y Các, y sẽ đem Hoàng Nguyệt Lâm xẻo thành từng mảnh nhỏ, bắt Diệp Vị Nhiên ăn sống."
Hà Thuấn Thành: "Chuyện đó thì liên quan gì tới thuộc hạ đâu ạ?"
Lời này gã nói ra với mười phần lạnh lùng, lại thấy Bùi Nặc chỉ thoáng cười nhìn gã, dường như cái gì cũng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Cái thứ tự xưng là hệ thùng quần què gì đó nói cho hắn, Hà Thuấn Thành chính là sư đệ của các chủ Y Các Hoàng Nguyệt Lâm, tuy rằng cùng nàng tranh đoạt ngôi vị các chủ, thậm chí còn bị buộc rời khỏi Y Các, nhưng thực ra trong lòng lại yêu thầm vị sư tỷ này, sau khi Lạc Tinh Lỗi giết Hoàng Nguyệt Lâm, lòng mang oán hận, thậm chí sao này còn tạo phản, tuy rằng gã vẫn chưa khiến Lạc Tinh Lỗi bị thương, nhưng cũng khiến thế lực y bị hao tổn.
Gã lập tức liền rũ xuống, miễn cưỡng nói: "Thuộc hạ không tin Đế Tôn đâu, Tôn Tọa sẽ không..."
Bùi Nặc cười lạnh một tiếng: "Chủ tử nhà ngươi là loại người gì, bản tôn không rõ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao?"
Chỉ trong nháy mắt mặt Hà Thuấn Thành xanh như tàu lá chuối, Bùi Nặc nhìn gã, nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Ngươi cũng xem mạch tượng của ta rồi, ta đã là người sắp chết, muốn làm hại Lạc Tinh Lỗi cũng chẳng được nữa rồi, trước khi chết, ta chỉ muốn vẽ cho Diệp Vị Nhiên một con đường sống."
Dứt lời liền cười buồn bã, muôn phần bi thương xen lẫn không cam lòng đong đầy trên mặt.
Hà Thuấn Thành chớp chớp vài cái, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Thôi được."
Bùi Nặc uống hết băng liên, Hà Thuấn Thành liền lui xuống.
Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra chủ nhân làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn cứu Diệp Vị Nhiên à! Chủ nhân thật thông minh!" Tuy rằng dựa trên cốt truyện, sau khi chủ nhân trùng sinh Diệp Vị Nhiên cũng sẽ chết thôi, nhưng sau này chủ nhân đắc đạo lại khôi phục thân thể cho hắn ta.
Nhưng nếu chủ nhân muốn cứu thì cũng không nhất thiết phải tuân theo cốt truyện, dù sao Diệp Vị Nhiên cũng chỉ là nhân vật bèo thôi, không ảnh hưởng đến mạch truyện.
Bùi Nặc: "...!Nói vậy mà ngươi cũng tin, gã đã ngu rồi ngươi cũng học đòi ngu theo à?"
Hệ thống: "Gì cơ?"
"Chủ nhân, ngài không muốn cứu Diệp Vị Nhiên? Vậy, vậy ngài muốn làm gì?"
"Không phải ngươi nói Diệp Vị Nhiên còn có thể chống đỡ ít lâu sao? Vậy kệ cho hắn chống đỡ thêm ít lâu nữa đi, bản tôn cứu hắn sau cũng được.
Việc cấp bách hiện tại là đối phó với súc sinh kia." Bùi Nặc mỉm cười, nụ cười vô cùng u ám.
Hôm nay tâm trạng Tôn Tọa không tốt.
Toàn bộ Tử Đàn Điện đều có thể cảm nhận được áp lực cực mạnh của Vô Cực Tiên Tôn, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
"Khởi bẩm Tôn Tọa, Ỷ La tiên tử cầu kiến." Một thị nữ đi tới báo.
Ngón tay Lạc Tinh Lỗi hơi cứng lại, cuối cùng vẫn nói: "Cho vào đi!"
Hàn Băng Vũ tiến vào, vào điện liền quỳ xuống: "Bái kiến Tôn Tọa."
Mọi chuyện hôm đó tất thảy đều là do dư tôn châm ngòi ly gián, thời điểm này mình nên đối xử với Hàn Băng Vũ như thường mới phải, bằng không chẳng phải khiến sư tôn vừa lòng đẹp ý hay sao?
Tuy Lạc Tinh Lỗi nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể khống chế nội tâm đang buồn bực và phẫn nộ của mình, đặc biệt là khi vừa thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Hàn Băng Vũ kia, trong đầu không kìm được mà hiện lên hình ảnh của sư tôn ngày đó tại tẩm điện.
Vì thế y lạnh lùng thờ ơ nói: "Đứng lên đi."
Nữ nhân luôn nhạy cảm nhất, huống hồ Hàn Băng Vũ lại một lòng ái mộ Lạc Tinh Lỗi, nàng vội vàng giải thích: "Tôn Tọa, hôm nay ta với Đế Tôn chỉ là..."
"Đủ rồi!" Lạc Tinh Lỗi mất kiên nhẫn quát nàng ngậm miệng, sau đó lại phát hiện giọng điệu của mình rất là không ổn, hòa hoãn lại nói tiếp:"Bản tôn biết ngươi sẽ không phản bội lòng tin của bản tôn, ngươi không cần để trong lòng."
Hàn Băng Vũ nghe vậy chẳng những không có cảm giác an ủi, ngược lại càng trở nên bất an, khẽ cắn môi, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Lạc Tinh Lỗi: "Thuộc hạ mạn phép hỏi Tôn Tọa, vì sao Đế Tôn vẫn chưa chết ạ?"
Lạc Tinh Lỗi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không vui: "Việc này không cần ngươi quản, ngươi lo làm tốt chuyện của mình là được rồi"
Hàn Băng Vũ không lùi bước, cố chấp nói: "Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Đế Tôn chấp chưởng Tử Đàn Tông ngàn năm, căn cơ vững chắc.
Nay đại nghiệp của Tôn Tọa chưa thành, lòng người chưa an, nếu để người bên ngoài biết được Đế Tôn vẫn chưa chết, chỉ sợ đưa đến khó khăn trắc trở, Đế Tôn còn sống hậu họa vô biên, mong Tôn Tọa cân nhắc, diệt cỏ tận gốc mới là thượng sách."
Lúc này Lạc Tinh Lỗi thật sự nổi giận: "Bản tôn nói không cần ngươi can thiệp, nghe không hiểu sao?"
Dứt lời vung tay lên, Hàn Băng Vũ liền thấy thân thể bị luồng sức mạnh khôn tả đập thẳng vào, bay vèo ra bên ngoài điện, ngã rạp cách xa ba mét
Ở bên ngoài, trước mặt thị nữ và thủ vệ, Hàn Băng Vũ chật vật bò dậy, lau vết máu bên khóe môi.
Âm thanh hờ hững của Tôn Tọa vang lên: "Hàn Băng Vũ làm việc không dốc sức, đến thác nước Tử Xuyên diện bích ba ngày đi."
Hàn Băng Vũ cúi mình: "Tạ Tôn Tọa."
Bộ dạng của nàng chật vật vô cùng, thế nhưng ánh mắt lại kiên định, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Vừa nhắc tới Đế Tôn, Tôn Tọa liền đánh mất chính mình, không diệt Đế Tôn, tất thành họa lớn.
Lạc Tinh Lỗi hờn dỗi nguyên một đêm, chẳng biết là giận chính mình hay là giận sư tôn với Hàn Băng Vũ, nhưng ngày hôm sau vẫn chỉn chu mỉm cười xuất hiện ở đầu giường Bùi Nặc.
Bất quá, mọi sự đều đã thành, Đế Tôn còn lâu mới rảnh chim chuột với y.
Vì thế Bùi Nặc chỉ mở to đôi mắt lười biếng liếc y một cái, trở mình, lại đi ngủ tiếp.
Lạc Tinh Lỗi ở bên mép giường chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của hắn hồi lâu, không kìm lòng được vươn tay vuốt nhẹ mái tóc xơ xác của sư tôn, dịu dàng nói: "Sư tôn, ta đã tìm thấy phương pháp tục mệnh cho người, người chờ ít lâu, tất cả đều sẽ ổn thôi."
Bùi Nặc vừa nghe y nói, lòng thầm kêu không ổn.
Hắn hết chết ươn rồi tươi sống trở lại, sống hay chết cũng vậy, ranh con này còn tìm biện pháp tục mệnh cho hắn? Nếu trước kia nghe thấy có cơ hội sống lại, hắn sẽ cùng y giả vờ giả vịt một phen, thế nhưng đã nghe hệ thống thề sống thề chết, hắn không thèm tiếp tục ở bên cạnh ranh con này đâu.
May thay kế hoạch cũng không kéo dài quá hai ngày.
Mấy ngày ngu ngu ngơ ngơ thoáng qua, hai ngày này, hầu hết thời gian Bùi Nặc đều chìm sâu vào giấc ngủ, làn da của hắn dần mất đi độ sáng bóng, mặt mày tiều tụy, thời gian lâm đại nạn, chỉ sợ cũng không còn xa.
Trong lòng Lạc Tinh Lỗi lo âu, có điều trên mặt lại chẳng có cảm xúc gì.
Mãi cho đến khi thuộc hạ đến báo: "Khởi bẩm Tôn Tọa, Thiên tháp có biến!"
Lạc Tinh Lỗi trong tích tắc liền biến sắc, vội vã đứng lên, khiếp sợ nói: "Cái gì?"
Y phất ống tay áo lên, một khắc cũng không dám chần chừ, trong giây lát đã bay đến Thiên tháp cách cả ngàn dặm.
Thiên tháp là tòa tháp được y xây dựng dựa trên bí tịch từ thời thượng cổ, không quản ngày đêm cung cấp linh lực nuôi dưỡng, một khi xây dựng thành công, y có thể mượn sức mạnh của Thiên tháp, một bước lên trời hưởng trường sinh, bây giờ lại xảy ra chuyện.
Nhưng chung quy y vẫn tới chậm một bước, lúc y tới, Thiên tháp cao ngàn trượng đã ầm ầm sụp đổ, vô vàn linh lực đang tích trữ ở trong cuồn cuộn trào ra như nước lũ.
Với nhãn lực bậc này của y, chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn ra trăm viên linh thạch là mấu chốt để tạo dựng nên Thiên tháp, đã bị người ta tráo đổi thành linh thạch nghịch chuyển trận pháp, một khi mắt trận có sai lầm, tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc.
Rốt cuộc là ai đã lén tráo linh thạch?
Sắc mặt Lạc Tinh Lỗi trở nên u ám, có rất ít người có cơ hội tiếp xúc với mắt trận, có điều tay chân kẻ đó có thể hành động mà không lưu lại dấu vết như vậy, muốn điều tra ra là ai cũng không dễ dàng, thế nhưng y nghĩ, người sai sử là ai, không cần hỏi cũng biết.
Hàn Băng Vũ nói không sai, sư tôn quả nhiên là mối họa lớn.
Lạc Tinh Lỗi cũng chẳng quản mặt đất đầy đổ nát, lộn trở lại tẩm điện giam giữ Bùi Nặc.
Thế nhưng chờ đợi y, chỉ là căn phòng trống hoác.
Cấm chế của y bị phá giải?
Chỉ cần xem xét dấu vết, Lạc Tinh Lỗi liền hiểu rõ kẻ đã đến là ai.
Sắc mặt y nhất thời đại biến, so với khi biết Thiên có chuyện còn khó coi hơn.
Câu Hàn Băng Vũ nói còn rõ mồn một bên tai: "Đế Tôn còn sống hậu hoạ vô biên, diệt cỏ tận gốc mới là thượng sách."
Bùi Nặc nhìn cái giếng đen đặc trước mắt, trên mặt không có thần sắc lo sợ, ngược lại tâm trạng còn rất tốt, cười nói: "Ở Tử Đàn Tông nhiều năm như vậy, bản tôn chẳng thể nào ngờ rằng nơi chôn thây của mình lại là chỗ này."
Thiên Tỉnh, là nơi xử trí tội đồ tội ác tày trời ở Tử Đàn Tông, nước trong Thiên Tỉnh chính là nước độc đến từ Thâm Uyên, chỉ hơi dính phải một chút thôi cũng sẽ bị hòa tan sạch sẽ trong khoảnh khắc, ngay cả sợi tóc cũng không còn.
Sắc mặt Hàn Băng Vũ nghiêm nghị, cúi đầu xuống thật sâu: "Băng Vũ là đệ tử Tử Đàn Tông, bất kính với Đế Tôn như thế, tội chết muôn lần khó chuộc, chỉ là Tôn Tọa đối với ta ơn nặng như núi, Đế Tôn còn sống ngày nào, Tôn Tọa không yên ngày đó.
Sau khi Đế Tôn đi rồi, Băng Vũ tất sẽ tự sát để tạ tội với Đế Tôn."
Tâm tình Bùi Nặc lại rất tốt: "Thích nói thì nói, thích làm thì làm thôi, dù sao thân thể bản tôn cũng đã tàn tạ, ngươi muốn làm gì cũng đâu có phản kháng được."
Lúc sắp chết, hắn cười không mảy may tuyệt vọng sợ hãi, ngược lại như gió mát trăng thanh, đẹp say lòng người.
Hàn Băng Vũ nhiều lần chứng kiến dáng đứng oai hùng của Đế Tôn khi giết ma tu, lại chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như gió xuân về, thắm đượm vẻ ung dung bình thản.
Chả trách...!Tôn Tọa bị mê hoặc đến mức sắp nhập ma tới nơi.
Nàng bất chấp, giơ tay muốn đẩy Đế Tôn vào giếng, kết quả cánh tay vừa vươn ra liền khựng lại.
Có người dùng một kiếm đâm thẳng vào giữa lưng nàng.
Nàng không thể tin nổi mà quay đầu lại, quả nhiên thấy sắc mặt lạnh băng của Tôn Tọa
Nàng khẽ mấp máy môi, định nói gì đó, Tôn Tọa lại lập tức xoay chuyển Thương Khung kiếm, phá hủy đường sống cuối cùng của nàng.
"Éc! Hàn Băng Vũ chết xừ nó xong rồi! Cốt truyện sau này phải làm thế nào đây?" Đây là tiếng ré lên của hệ thống thiểu năng trí tuệ.
Thân thể Hàn Băng Vũ cứng đờ, ngã vật xuống đất, Lạc Tinh Lỗi lại chẳng hề liếc nhìn nàng một cái, y thu hồi Thương Khung kiếm, định lao đến ôm Bùi Nặc.
Y nhẹ giọng nói: "Sư tôn, cẩn thận một chút."
Bùi Nặc cười lạnh một tiếng: "Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta!"
Lạc Tinh Lỗi đờ người, vẫn nhẹ nhàng dỗ: "Sư tôn, ta không chạm vào người nữa, vậy người nhớ cẩn thận một chút, nước Thiên Tỉnh rất độc."
"Dù cho có bị nước độc ăn mòn, hồn phi phách tán, cũng tốt hơn là nhìn thấy ngươi! Lạc Tinh Lỗi, cuộc đời này việc khiến bản tôn hối hận nhất chính là nhận kẻ như ngươi làm đồ đệ, hôm nay ta chỉ một lòng cầu chết đi sạch sẽ, ngay cả sợi tóc cũng không muốn để lại cho ngươi.
Nếu có kiếp sau, chỉ cầu ta ngươi vĩnh viễn không gặp lại!"
Nói xong, ngay trước sắc mặt trắng bệch của Lạc Tinh Lỗi, Bùi Nặc lao đầu nhảy vào bên trong Thiên Tỉnh.
- ---
Cái chương này sao nó dài thế nhỉ, mặc dù chỉ hơn có một chút chữ >﹏<.