Kể từ khi chính thức hẹn hò với Âu Dương Tiêu Tường, Mạc Thẩm Du luôn tâm sự mọi thứ với Lạc Dao. Cô không ngừng ca ngợi mọi thứ về anh. Lạc Dao thấy cô hạnh phúc cũng mừng thay, có điều cô trở thành người đáng thương từ lúc nào không hay. Hằng ngày phải chứng kiến bọn họ tình tứ, tối đến không cần ăn cơm vẫn no.
- "Lạc Dao, cậu biết không, Tiêu Tường đối xử rất tốt với tớ. Anh ấy giúp mình tìm kiếm công việc, lại còn thường xuyên đưa đón tớ nữa."
Mạc Thẩm Du vừa nói vừa cười tủm tỉm, cô quả thực hài lòng với bạn trai hiện tại. Lạc Dao gật gật đầu nghe cô, một lát sau mới hỏi:
- "Cậu ấy là CEO của một tập đoàn lớn, tại sao cậu không xin vào công ty của anh ấy. Hai người sẽ thuận lợi quan tâm nhau hơn."
Mạc Thẩm Du bĩu môi đáp:
- "Tớ không thích bị người ta bàn tán rằng mình lợi dụng quyền lực của anh ấy. Tớ không muốn cấp dưới có cái nhìn không tốt về anh ấy. Hơn nữa...làm xa nhau như vậy mới biết được anh ấy quan tâm mình như thế nào."
Quan điểm của Thẩm Du không phải không tốt. Lạc Dao đành phải tôn trọng quyết định của cô. Cô cũng biết con người của Tiêu Tường, anh nhất định sẽ yêu thương, chăm sóc tốt cô bạn thân này.
- "Được rồi. Tớ tôn trọng quyết định của cậu."
Hộp đêm Trình Đăng...
Rầm...
- "Tức chết đi được. Tại sao gần đây công việc làm ăn của hộp đêm lại xuống dốc như vậy."
Trình Chí Đăng, ông chủ của một trong những hộp đêm lớn nhất ở thành phố K.
- "Ông chủ, theo tôi được biết rất nhiều khách hàng của chúng ta dần chuyển qua JS. Nghe nói ông chủ của bọn chúng không phải người đơn giản."
Một tên thuộc hạ bên cạnh cất lời. Trình Chí Đăng nghe thế liền tức giận, hắn vô cớ đá một cú thật mạnh vào một tên thuộc hạ khác sau đó đập bàn nói:
- "Hắn là ai? Dám tranh giành địa bàn làm ăn với Trình Đăng này."
- "Tôi nghe tất cả thuộc hạ của hắn gọi là lão Dương, không biết thân phận thật sự của hắn như thế nào."
Trình Đăng hít sâu một hơi, kiềm chế cơn nóng giận. Hắn ra lệnh tên thuộc hạ thân cận của mình nói:
- "Mau lập tức điều tra cái tên gọi là lão Dương. Tao muốn xem hắn bản lĩnh cỡ nào để đấu với Trình Đăng này."
- "Vâng, ông chủ. Tôi lập tức cử người đi điều tra ngay."
Tiêu Tường lái xe đưa Thẩm Du về nhà, nhìn gương mặt vui vẻ của người con gái bên cạnh, anh chợt mĩm cười, nhìn cô nói:
- "Bữa ăn hôm nay vừa miệng em chứ?"
Mạc Thẩm Du ăn no căng cả bụng, cô nhìn anh nũng nịu đáp:
- "Thức ăn rất ngon. Em ăn đến nổi căng cả bụng."
- "Em thích là được."
Tiêu Tường xoa xoa đầu cô nuông chiều nói, chỉ cần là điều khiến cô hạnh phúc, anh sẽ không ngại mà thực hiện giúp cô.
Như thường lệ, anh sẽ chờ cô vào nhà an toàn thì mới lái xe rời khỏi, nhưng khi anh định mở cửa bước vào trong xe thì bất ngờ nhận được nụ hôn. Mạc Thẩm Du hôn lên má anh để thay lời cảm ơn về những gì anh đã dành cho cô. Thấy anh đứng ngẩn người, mặt cô có chút đỏ bừng sau đó chạy thật nhanh vào trong nhà.
- "Ngủ ngon."
Tiêu Tường sờ mặt mình, khóe môi bắt đầu cong lên sau đó thì mĩm cười hạnh phúc. Khi anh sắp sửa khởi động xe thì điện thoại lại rung lên, sắc mặt anh trở nên trầm hẳn, không vui đáp.
- "Được rồi. Tôi sẽ đến đó ngay."
Hộp đêm Trình Đăng...
Rầm...
Trình Chí Đăng tức giận, ông ta ném đống tài liệu trên bàn trút giận lên người thuộc hạ của mình, quát:
- "Không điều tra ra thân phận của tên lão Dương đó sao? Chỉ có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong. Thật vô dụng."
Tên thuộc hạ bị ông ta làm cho giật mình, sau đó nói:
- "Ngay cả chính những thuộc hạ thân cận của hắn vẫn không biết rõ con người thật của hắn. Nếu như tên nào nhìn thấy sẽ bị hắn bắt chết ngay lập tức."
Hắn ngưng một lát rồi mới nói tiếp:
- "Với lại lão Dương này rất bí ẩn. Hắn rất ít khi lui tới hộp đêm. Cho nên...chỉ nhìn mặt hắn thôi cũng rất khó."
Trình Chí Đăng nghe thế liền chau mày, ông ta thật sự gặp phải đối thủ nặng ký.
- "Hừm...tên lão Dương này quả thực tài giỏi, hắn không thường xuyên đến mà vẫn có thể giám sát hộp đêm. Hơn nữa, còn lôi kéo khách hàng thân thuộc từ phía chúng ta. Nhất định phải tìm mọi cách đối phó hắn."