Anh đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc đen huyền của Thẩm Du, ánh mắt nhìn cô trìu mến nói:
- "Anh phải trừng phạt em vì tội lẻn vào phòng ngủ của anh."
- "Em không có lén lút."
Thẩm Du không dám nhìn trực diện vào gương mặt của Tiêu Tường, cô sợ rằng bản thân mình sẽ bị sức hút của anh đánh bại mất. Thẩm Du nghiêng mặt nhìn ra phía cửa sổ.
Nhìn gương mặt xấu hổ của cô bây giờ trông thật đáng yêu. Tiêu Tường nhìn chằm chằm vào người con gái nằm ở dưới thân, anh ném luôn chiếc áo sơmi đang khoác hờ xuống đất, hai tay chống xuống giường.
Mạc Thẩm Du xoay mặt nhìn từng cơ bụng săn chắc mà cố nén lại sự thèm thuồng. Tiêu Tường nhìn cô, nhoẻn miệng cười:
- "Em nhìn đủ chưa?"
Nói rồi anh áp gương mặt của mình xuống thấp, đặt lên môi cô một nụ hôn. Hương bạc hà từ trong khoang miệng anh cùng với mùi hương cơ thể khiến cô có chút mê đắm mà nhắm nghiền mắt tận hưởng. Đôi tay hư hỏng của anh tiến về chiếc áo sơ mi của cô mà tháo từng cúc một. Thoáng chốc bờ vai thanh thoát quyến rũ của cô hiện ra. Lại một lần nữa, anh tinh nghịch đánh dấu những nơi nhạy cảm khiến cô khẽ kêu nhẹ vài tiếng. Anh đưa môi cắn nhẹ đôi gò lấp ló sau lớp áo khiến nó ửng hồng lên. Cô xấu hổ dùng lực đẩy anh ra khỏi người mình, nói:
- "Đã tối rồi. Em phải về nhà."
- "Em muốn một lần nữa trèo tường sao?"
Nói rồi hay tay anh ôm chặt lấy người cô, giọng điệu lười biếng đáp:
- "Anh không biết. Em đã rơi vào hang cọp này rồi thì đừng hòng ra khỏi đây."
Mạc Thẩm Du bị ôm đến mức không thể nhúc nhích, cô bật cười nhìn người đàn ông bộ dáng giống như một đứa trẻ. Anh vùi đầu vào hõm vai cô sau đó trút bỏ chiếc áo nhỏ đang mặc trên người của Thẩm Du. Cả người cô nằm trọn trong sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể của Tiêu Tường. Không biết tự khi nào môi anh đã di chuyển ra phía sau tấm lưng trắng ngần của cô mà hôn dọc xuống.
Đến khi anh sắp sửa tiến về phía dưới thân vuốt ve đôi chân trắng mịn của cô thì phát hiện cô đã ngủ say tự khi nào. Ánh mắt trìu mến nhìn người đang ngủ khẽ mĩm cười thật tươi, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào gò má mịn màng, nói:
- "Mới bắt đầu mà đã ngủ rồi sao?"
Anh đặt cô nằm lên gối sau đó vòng tay ôm chặt cô mà ngủ ngon lành.
Buổi sáng...
Mạc Thẩm Du mở choàng mắt, lúc này Tiêu Tường đã đến công ty. Cô giật mình hoảng hốt khi thấy Từ Quế Lan hiện đang ngồi bên cạnh giường, bà nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Tiêu rồi, đừng nói là việc cô lén lút trèo tường đã bị bà ấy phát hiện. Cô lấy chăn che nửa mặt không dám nhìn Từ Quế Lan, chỉ nghe bà bật cười, nói:
- "Cô phải bắt thằng bé sớm cưới con mới được."
- "Cái gì? Kết hôn sao?"
Mạc Thẩm Du lúc này mới nhận ra quần áo của cô đều bị anh trút bỏ ném xuống giường, không ngờ lại lọt vào ánh nhìn của Từ Quế Lan, thật là xấu hổ quá đi. Bà ôn nhu nhìn cô, mĩm cười nói:
- "Hai đứa có con trước rồi kết hôn sau vẫn được. Cô hiểu được sự phóng khoáng của tuổi trẻ ngày nay."
Ôi trời, chưa gì mà bà ấy đã muốn cô sinh con cho anh, như vậy có gọi là quá nhanh không. Thật ra đêm qua cả hai vẫn chưa đi đến bước cuối cùng thì cô đã nằm lăn ra ngủ. Duy chỉ có một lần trước mà thôi. Lúc này, gương mặt của Thẩm Du bỗng tái xanh, có khi nào đêm hôm ấy giữa anh và cô sẽ kết tinh không?