Trình Chí Đăng rút ra một sợi dây thừng mà vung mạnh về phía Tô Bá Minh. Gương mặt anh tuấn bấy giờ tràn ngập những vết xước. Chiếc áo sơmi trắng đã nhuốm đỏ một vài nơi. Anh ngẩng mặt nhìn người trước mặt, đôi mắt đã hằn lên những tia máu. Tiếc là anh không có khả năng để đấu trực diện với ông ta. Chỉ cần một phát súng, anh cũng có thể tự tin giết chết lão già này nhưng không ngờ ông ta lại chơi trò hèn hạ, đánh lén anh từ phía sau.
Trình Chí Đăng nhìn bộ dáng nhếch nhác của Tô Bá Minh mà không khỏi cười chế giễu:
- "Mày cũng sẽ được tận hưởng cái cảm giác đau đớn trước khi chết giống như thằng nhãi Thiên Hạo mà thôi."
Ông ta chĩa súng hướng thẳng về phía đôi chân đang lơ lửng giữa không trung, chuẩn bị nhấn còi thì nghe thấy tiếng súng vang lên từ phía ngoài.
Đoàng....Đoàng...Đoàng...
Tiếng súng vang lên liên tục như pháo nổ. Thoáng chốc khắp nơi đã bị khói bụi vây kín. Trình Chí Đăng cau có lấy tay che lại. Xuất hiện sau làn khói là một dáng người băng lãnh cùng với những tay súng chuyên nghiệp. Đám thuộc hạ còn non do ông ta tuyển chọn đã bị hạ gục hoàn toàn.
Xuất hiện trước mắt ông ta vẫn là người đàn ông với chiếc mũ đen và áo khoác dài hơn nửa chân. Mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống. Trình Chí Đăng trừng to mắt, ông ta nghiến răng nói:
- "Lão...lão Dương."
- "Ông đã sớm biết thân phận thật sự của tôi rồi mà."
Nói rồi, hắn ném chiếc mũ về phía ông ta, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vài đôi mắt tràn ngập lo lắng của Trình Chí Đăng.
- "Phải. Tôi chính là Âu Dương Tiêu Tường."
Tay anh hiện giờ cầm tận hai khẩu súng. Anh đã nhanh chóng cho người tìm kiếm Tô Bá Minh khắp nơi. May mắn cuối cùng đã tìm được người.
Bỗng nhiên một nụ cười ác ý hiện rõ lên gương mặt của ông ta. Trình Chí Đăng bĩu môi cười nói:
- "Mày nghĩ tao sẽ chịu thua sao?"
Ông ta nhấn cò nhưng lại không hề hấn gì, không ngờ khẩu súng của ông ta đã hết đạn. Tiêu Tường nhìn gương mặt tái xanh lúc này của Trình Chí Đăng mà khinh thường. Anh đưa mắt nhìn lên nơi đang treo Tô Bá Minh lạnh lùng nói:
- "Tô Bá Minh, người như ông ta luật pháp không thể nào trừng phạt được mà hãy để luật đời trừng trị ông ta."
Vừa dứt lời bốn phát súng phát ra từ hai tay của Tiêu Tường ghim thẳng vào đôi chân đang đứng vững của Trình Chí Đăng. Ngay lập tức cả người ông ta ngã khụy, đau nhói liếc nhìn anh.
- "Thằng nhãi...mày dám bắn tao sao?"
- "Tôi chỉ muốn cho ông biết rằng ông đã ra tay với Thiên Hạo ra sao?"
Sự băng lãnh đã che lấp đi khuôn mặt hiền từ vốn có mọi khi của Tiêu Tường. Tô Bá Minh chỉ muốn tìm bằng chứng để bắt ông ta vào tù nhưng lại nhận lấy kết quả như hôm nay. Còn với Tiêu Tường, anh chỉ muốn dùng gậy ông đập lưng ông. Nếu còn tiếp tục bỏ qua, chắc chắn sau này Trình Chí Đăng sẽ tìm anh trả thù, hơn nữa sẽ nguy hiểm đến Thẩm Du.
Đoàng...Đoàng...Đoàng...
Ba phát súng bắn thẳng vào đại não của Trình Chí Đăng. Ông ta chết không kịp nhắm mắt, cả người lập tức ngã rầm xuống. Máu đỏ không ngừng lan ra khắp sàn nhà.
Tiêu Tường nhanh chóng đi đến giải cứu cho Tô Bá Minh. Anh bắn hạ sợi dây sau đó nhanh chóng chạy đến đỡ lấy người bạn này. Cả người Tô Bá Minh đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, nếu như anh đến chậm một chút nữa chắc chắn cái xác lúc này không phải của Trình Chí Đăng mà là của Tô Bá Minh.
- "Cậu cố gắng lên. Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện."
Nói rồi anh và thuộc hạ của mình đưa Tô Bá Minh rời khỏi, mặc cho cái xác của Trình Chí Đăng nằm sõng soài dưới đất.