Một người đàn ông bộ dáng lén lút lẻn chui vào một góc tối, sau đó rút ra một gói giấy nhỏ chứa chất bột màu trắng hít một hơi thật sâu. Có vẻ gần như thỏa mãn, hắn mới xoay người bước ra liền lập tức đã thấy dáng người cao to, mặc chiếc áo khoác đen dài đứng chắn trước cửa, lạnh lùng nói:
- "Tôi đã từng nói, tuy JS là một hộp đêm nhưng không có nghĩa là nơi tự do sử dụng chất kích thích."
Lời vừa kịp dứt, một viên đạn lạnh lẽo ghim thẳng vào đầu của người đàn ông lén lút đó. Tất cả những người chứng kiến còn lại vô cùng sợ hãi, cúi đầu đáp:
- "Chúng tôi đã rõ, thưa lão Dương."
Sau sự việc vận chuyển hàng cấm của Trình Chí Đăng đã khiến anh gặp không ít rắc rối. Hơn nữa, cũng vì chất gây nghiện này đã cướp đi không ít mạng sống của nhiều người, khiến họ trở thành một con nghiện, thân tàn ma dại.
JS là nơi không chứa chất kích thích. Tất cả nhân viên, thuộc hạ của anh trước khi vào đây đều đã cam kết sẽ không động đến chất kích thích hay gây nghiện. Nếu không sẽ nhận lấy hậu quả vô cùng thê thảm.
Vết súng kết liễu người đàn ông khi nãy không quá xa lạ đối với những thuộc hạ có mặt ở đây. Tất cả những ai trong số họ, một khi chấp nhận làm việc cho lão Dương đương nhiên phải tuân theo những gì mà anh đã ban hành.
Nước Anh...
Cuối cùng, chuyến bay của hai cha con Đặng Hạn Siêu cũng hạ cánh. Vừa đến nơi đã thấy Dương Thái Trân đứng đó chờ sẵn. Nhìn thấy con trai, bà không kiềm được sự vui mừng mà chạy đến ôm chầm lấy anh.
- "Hạn Siêu, cuối cùng con cũng quay trở về."
Tuy nhiên, khác với gương mặt hớn hở của bà chính là gương mặt không cảm xúc. Anh buồn chán lễ phép chào đáp lại. Sau đó tài xế lái xe đưa cả ba người trở về biệt thự Đặng gia.
Cánh cổng lớn vừa mở ra, Đặng Hạn Siêu vừa đặt chân vào bên trong liền từ đâu một dáng người con gái nhảy xổ đến mà ôm anh, mĩm cười nói:
- "Hạn Siêu, cuối cùng anh cũng chịu về đây. Có biết em nhớ anh lắm không?"
- "Tránh ra khỏi người tôi."
Anh chán ghét mạnh tay hất cô ta ra khỏi người mình mặt cho mấy chục con mắt đang dõi theo. Dương Thái Trân đến bên cạnh anh, không vui nói:
- "Hạn Siêu, dù sao Bích Dao cũng giống như người trong nhà."
- "Nhưng con không thích bất kì cô gái nào động chạm vào con. Con mắc bệnh sạch sẽ."
Nói rồi, anh lạnh lùng xách hành lí trở lên trên phòng. Vừa mở cửa ra, anh liền lập tức nằm ngả xuống giường, lẩm bẩm nói:
- "Lạc Dao, cô nhất định phải chờ tôi quay trở về đó."
Nằm ngả lưng trên giường một lúc, sau đó anh tiến về phía chiếc vali đang để ở một góc phòng, vội lấy chiếc áo len Lạc Dao tặng anh khi trước mà ôm vào lòng, anh mĩm cười khẽ nói:
- "Đợi anh trở về, anh sẽ đứng trước mặt tỏ tình với em."
Hôm nay, sau khi tan làm, Mạc Thẩm Du vẫn đứng đợi Tiêu Tường đến đón. Bất ngờ, cô gặp một người phụ nữ, bà ta còn nói sẽ nói bí mật về Tiêu Tường cho cô nghe. Người phụ nữ này không ai khác là Mai Vũ Hà. Bà ta thật sự không cam lòng khi nhìn thấy đứa con trai của tình địch sống một cuộc sống hạnh phúc. Ít nhất, phải khiến anh cảm nhận được một phần đau khổ giống như những khó khăn trước đây mà bà ta đã trải qua.
Mạc Thẩm Du vô cùng cảnh giác. Cô không nghe lời đi theo bà ta. Ngộ nhỡ cô bị bắt cóc, lại khiến cho Tiêu Tường lo lắng cho nên bảo rằng nói chuyện ngay tại Thương Hoan.
Cả hai nhanh chóng tìm một nơi để ngồi xuống, sau đó mặt đối mặt. Mai Vũ Hà nhìn cô, mở lời:
- "Tôi muốn nói sự thật này cho cô biết vì tôi không muốn cô chịu khổ sau này."
- "Bà là ai chứ?"
Mạc Thẩm Du lạnh lùng đáp lại. Thế nhưng, Mai Vũ Hà vẫn dùng gương mặt thân thiện mà trò chuyện với cô.
- "Tôi là người rất thấu hiểu Tiêu Tường. Có một bí mật mà thằng bé vẫn chưa dám nói với cô vì nó sợ cô sẽ rời xa nó."
- "Là chuyện gì chứ?"
Mai Vũ Hà lập tức kể rõ mọi chuyện về con người thật của Tiêu Tường. Thế nhưng, biểu hiện trên gương mặt của Thẩm Du lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi của bà ta.