Phản ứng đầu tiên của Trần Dụ là mắng hắn: "Không được gọi tôi như vậy......!"
Phản ứng thứ hai chính là không nhận, hung dữ mà trừng mắt nhìn hắn: "Tôi không có, là cậu muốn chia tay!"
"Rốt cuộc là ai nói chia tay trước?" Đỗ Tân thỏa mãn mà ôm chặt lấy cậu, ngay cả cằm cũng thân mật dựa vào bên cổ Trần Dụ, "Mỗi lần cãi nhau em đều phải nói câu chia tay, anh chưa từng đồng ý, nhưng anh chỉ nói chia tay một lần em đã đồng ý không chút do dự, là anh sai sao?"
Trần Dụ cứng họng, nhưng còn muốn chối cãi: "Ai bảo cậu muốn nói chia tay?!"
Đỗ Tân cười một tiếng: "Bé yêu, em không thể chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn được*, em luôn nói ra hai chữ kia, cũng có lúc anh sẽ đau lòng, buồn bã tủi thân, tất cả cảm xúc đều có."
(*) Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn: Mô tả một nhà cai trị chuyên quyền và bạo ngược, muốn làm gì thì làm và không cho người dân một chút tự do nào. Nó cũng thường chỉ những người làm điều sai trái và không cho người khác có quyền lợi chính đáng.
Trần Dụ khẽ mấp máy miệng, nhưng vẫn không chịu thừa nhận bản thân làm sai, lẩm bẩm nói: "Đã bảo không được gọi tôi như vậy......."
Đỗ Tân thổi chút hơi nóng vào vành tai của cậu: "Không thích sao?"
Trần Dụ trừng mắt nhìn hắn, đầy mặt đều là biểu cảm như bị xúc phạm: "Mẹ nó một người đàn ông ai sẽ thích bị gọi là bé yêu hả?!"
"À." Đỗ Tân nhịn cười, "Vậy sao vành tai của em lại đỏ?"
"Lúc tôi uống rượu dễ dàng bị đỏ mặt, cậu đừng có tự mình đa tình!" Mặt của Trần Dụ đã đỏ như sắp cháy, miệng vẫn còn cứng cỏi, không quên tính sổ với Đỗ Tân, "Chia tay thì thôi đi, cậu còn làm như vậy với tôi."
Có lẽ là cồn khiến cho cảm xúc của con người bị phóng đại lên, giọng nói của Trần Dụ thật sự có vài phần tủi thân: "Tôi đã nói đến mức như vậy......."
Cậu vì sao còn không muốn quay lại với tôi?
"Bởi vì anh tức giận mà." Ánh mắt Đỗ Tân vô cùng dịu dàng, "Người tức giận chính là muốn được dỗ dành một chút."
Trần Dụ không thích cái kiểu nói chuyện giống như đang nói với trẻ con này của Đỗ Tân, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, chỉ là vẫn ỷ lại mà nắm chặt lấy cánh tay hắn, do dự hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ......."
"Bây giờ cái gì?" Ánh mắt của Đỗ Tân nhìn cậu đầy vô tội, "Bé yêu, anh ngốc như vậy, nếu em không nói rõ thì anh không thể biết được."
Trần Dụ mím môi, mang theo tâm thái như đà điểu mà vùi đầu vào cổ Đỗ Tân, rầu rĩ nói: "Đỗ Tân, em còn muốn ở bên cạnh anh, về sau em sẽ không bao giờ nói hai chữ làm anh đau lòng kia nữa, rất xin lỗi, có thể đừng chia tay với em được không......."
Một lát sau, cổ của Đỗ Tân bị hôn nhẹ một cái, Trần Dụ ở bên cổ hắn phát ra âm thanh run rẩy nức nở: "Em thật sự thật sự rất nhớ anh......."
Trong lòng Đỗ Tân như tan thành nước, cảm xúc gào thét thật lớn bao phủ lấy hắn, có đau lòng, hối hận, hạnh phúc, nhưng càng nhiều hơn là sự thỏa mãn, là cảm giác căng đầy khi xác định Trần Dụ triệt triệt để để thuộc về mình.
Đỗ Tân nghiêng đầu, dịu dàng mà hôn gương mặt ướt nóng của Trần Dụ, đôi mắt cùng lông mi đáng thương ấm ức, còn cả đôi môi ướt át mềm mại.
Trần Dụ phát ra tiếng thở dốc thoải mái của động vật nhỏ, hơi ngửa cổ lên, ngón tay gắt gao nắm lấy cổ áo của Đỗ Tân, vô thức mà tách ra cánh môi, mặc kệ cho đầu lưỡi của Đỗ Tân luồn lách ở trong miệng mình thân mật tạo ra tiếng nước, trong ánh mắt đều là sắc nước ướt át.
"Cái ngày em mở cửa rời khỏi nhà anh, anh đã hối hận rồi," Đỗ Tân nhẹ nhàng dựa trán mình vào trán cậu, giống như hai con thiên nga, "Nhìn em giống như muốn khóc, anh rất muốn ôm lấy em, hôn em, gọi em là bé yêu, hứa hẹn từ nay trở đi sẽ không rời xa em."
"Nhưng mà trước đó anh phải để em nhớ kỹ một bài học, vĩnh viễn không được nói chia tay với anh."
"Sau đó, anh sẽ yêu em, cũng mãi mãi thuộc về em, bé yêu à."