____[Hoan nghênh người chơi "Khó Ngủ" đăng nhập "Chiến Hoà", tích phân của bạn là 0, thứ hạng của bạn là vô hạng, điểm số sinh tồn ***, xếp hạng ***]
____[Bạn đã từ khu "Hoà Bình" sang khu"Chiến Tranh".]
____[ Điều kiện để tiến vào trò chơi của bạn: Đủ điều kiện( chơi đơn, không có đạo cụ)]
____[Tên trò chơi: CHUNG CƯ ÁNH DƯƠNG.]
____[Thời gian tham gia trò chơi: 7 ngày ( Thời gian thực ước tính: 4 giờ.)]
____[Số người tham gia trò chơi: 20 người.]
____[Mục tiêu của trò chơi: Sống sót trong trò chơi.]
____[Chúc bạn chơi game vui vẻ.]
Chung Cư Ánh Dương, là một sản phẩm có từ thế kỉ trước, ngoại trừ cái tên thì mọi thứ trong cái căn hộ này đều không có một tí liên quan gì đến ánh mặt trời cả.
Sự đổ nát và bóng tối đã tạo thành tông màu chủ đạo cho căn hộ. Xung quanh toàn là bùn đất cằn cỗi, gió rít quyện với mùi đất thối rữa, tường của căn hộ dính đầy toàn những vết rỉ sét màu đen và vàng. Có một cái ban công ở trên tầng hai bày biện hàng loạt các bồn hoa đã khô héo.
Bầu trời u ám dùng hết mọi nỗ lực để nhào nặp, tạo nên một bức tranh trầm mặc. Ngay cả không khí cũng vô cùng nhớp nháp, kết tủa. Từng bóng người trong góc dường như đang ẩn giấu một bí mật nào đó, tựa như có vô số ánh mắt độc ác, thèm thuồng nhìn trộm những con người xa lạ.
Nếu là ở ngoài đời thật, với một nơi đầy đủ tiêu chuẩn thường gặp trong các bộ phim kinh dị như vậy, sẽ chả có bất cứ ai muốn lại gần nơi này, trừ phi là những kẻ ngại mình sống đã đủ lâu nên muốn đi tìm chết, huống chi là ở trong căn hộ này 7 ngày.
Nhưng không còn cách nào khác, ai biểu đây là nhiệm vụ của người chơi bọn họ làm gì?
Tại quầy lễ tân ở tầng một của căn hộ, một bà cụ lớn tuổi đặt tấm len đã đan nửa đầu xuống, dưới lớp nếp nhăn, hai tròng mắt mờ đục và trũng sâu của bà từ từ nâng lên, nhìn đám người từ từ bước vào căn hộ, đi đến trước mặt bà.
Họ có độ tuổi và trang phục khác nhau. Luôn giữ một khoảng cách ngắn với nhau. Có người đi thành nhóm ba hoặc nhóm năm người, cũng có người đi một mình nhưng tất cả đồng thời đi vào và cảnh giác với nhau.
Bà lão dường như không nhận thấy có điều gì khác thường, đôi mắt lim dim của bà từ từ nhìn vào khuôn mặt của mọi người và không có bất kì lời nói hay hành động gì cả.
Mãi cho đến khi chiếc đồng hồ cổ treo trên tường sau lưng bà đột nhiên di chuyển và phát ra âm thanh giòn giã, bà mớii chậm rãi mở miệng như con búp bê bị quấn dây.
"Muộn rồi." Giọng bà lão khàn khàn và nói rất chậm, bà chậm rãi mở ngăn kéo trước mặt, lấy ra một xấp thẻ phòng: "Khi đã có thẻ phòng của riêng mình rồi liền đi nghỉ sớm một chút."
Dù có 20 người tập trung trong đại sảnh ở tầng một nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Dường như hiểu ý nhau, họ xếp hàng và nhận lấy thẻ phòng trong tay của bà lão.
Tuân Mị là người đến sau cùng đương nhiên hắn sẽ nhận lấy cái thẻ phòng cuối cùng trong tay bà lão. Hắn bỏ một tay vào túi áo khoác, một tay cầm lấy thẻ phòng, cụp mắt quan sát những đường vân tối trên chiếc thẻ phòng rồi chạm nhẹ xuống bàn tay thô ráp của bà lão.
Ngón tay của bà lão ngắn và dày, gần bằng một nửa chiều dài của người bình thường. Lòng bàn tay của bà lão dày và rộng, có những vết chai trên trên các đốt ngón tay do thường xuyên làm việc nhà quanh năm.
Sau khi phát hết thẻ phòng, bà lão thu dọn tất cả len và kim trên bàn ở quầy tiếp tân, rồi chỉ tay trái về phía bên những người đang nhìn bà lão chằm chằm, giọng nói khàn khàn lại vang bên tai mọi người: "Lên lầu bên kia."
Nói xong, bà lão khom lưng cầm lấy túi len bước từng bước về phía bóng tối ở bên phải.
Khi một nửa người đã khuất trong bóng tối, bà lão dường như nhớ ra điều gì đó, nhàn nhạt mở miệng nói:" Sau 11 giờ đừng đi ra ngoài."
Những lời nói không đầu không đuôi này đột ngột xuất hiện, ngay khi mọi người định hỏi thêm, bà lão dường như không muốn giải thích gì nữa, giọng nói khàn khàn của bà lão vẫn còn văng vẳng bên tai của mọi người nhưng bà lão đã quay đi, bóng dáng khom khom dần dần biến mất trong bóng đêm.
Có tổng cộng 20 người ở trong đại sảnh, ngay sau khi bà lão đi mất, nháy mắt có ít nhất có 15 người lên tiếng cùng lúc. Tiếng ồn khiến cho bộ não của mọi người bắt đầu rục rịch, căn hộ dột nát đìu hiu bỗng chốc trở nên náo nhiệt như chợ. Toàn bộ người chơi dường như đã nạp đầy năng lượng. Bầu không khí kinh hoàng được tạo ra ban đầu đã biến mất không còn dấu vết.
"Căn bản không có một chút đáng sợ gì cả, cái bà lão lúc đầu chỉ giả thần giả quỷ, lúc trước là ai đã nói sợ đến mức tè ra cả quần vậy hả?"
"Ai cũng chỉ có một mình, có ai muốn lập tổ đội tạm thời với tôi không?"
"Nhân tiện để tôi nói cho người anh em nghe, tôi khuyên thật, không biết để vượt qua trò chơi này nên làm một mình hay lập tổ đội nhưng nếu có manh mối gì thì hãy chia sẻ cho mọi người, đừng có giấu cho bản thân nếu cậu vẫn muốn vượt qua trò chơi."
...
Trong lúc đó, Tuân Mị im lặng nhìn xuống tấm thẻ phòng trong tay, tấm thẻ màu trắng có nhiều hoa văn, mặt sau có những vạch kẻ sẫm màu nhưng trên đó lại không có bất kì thông tin về số phòng.
Lúc này, hắn mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt không mang theo ác ý đang nhìn mình, Tuân Mị ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của mình thì phát hiện có hai cô gái trẻ, một người thì lén quan sát hắn còn người còn lại thì nhỏ giọng thảo luận.
Phát hiện Tuân Mị đã chú ý tới mình, hai cô gái nhỏ đỏ mặt và nhanh chóng quay người bỏ đi.
Mọi người đi theo sự hướng dẫn của bà lão, ánh sáng trên lối đi mờ và nhỏ, suốt cả buổi đi chỉ có duy nhất một con đường, không hề có một ngã rẽ nào.
Quay một khúc 90 độ có thể thấy được một cái thang máy được xây ở đầu trong cùng của hành lang, trước cửa thang máy có một ánh đèn chiếu xuống tựa như thợ săn đang dụ dỗ con mồi, vô thanh vô tức chờ đợi một điều gì đó xảy ra.
Người đi phía trước vẫn đang cẩn thận quan sát xung quanh nhưng thang máy đến tầng dưới lại phát ra âm thanh nhẹ nhàng, cửa kim loại hai bên mở ra, lối đi mờ mịt bị ánh đèn trong thang máy từ từ chiếu sáng.
"Thành thật mà nói, trong trò chơi này tôi chưa bao giờ đi thang máy an toàn cả." Một thanh niên đầu trọc đứng bên phải Tuân Mị thì thầm, Tuân Mị nghiêng đầu nhìn lên lên đỉnh đầu của anh ta, nickname màu lam đang trôi nổi ở trên đầu anh ta
Strawberry Jelly Di Tương
"..."
Di Tương chú ý tới ánh nhìn của Tuân Mị, bĩu môi như thể cầu xin sự chấp thuận: "Phải không?"
Tuân Mị cười, nói:"Ừm...Đúng là vậy."
Rốt cuộc vẫn như Strawberry Jelly nói, có mười cái thì hết chín cái bị ám, cái còn lại thì đang bảo trì.
Nhưng trên đời này vẫn có nhiều người không tin vào ma quỷ, chưa kể đến việc lên lầu trước đồng nghĩa với việc có nhiều cơ hội đạt được manh mối hơn. Trong loại trò chơi sinh tồn này, tình trạng của các manh mối không chỉ để giải quyết các câu đố mà còn cho các cá nhân ở cuối trò chơi điểm xếp hạng vô cùng quan trọng.
Tóm lại nguy hiểm càng lớn thì lợi nhuận thu lại càng cao.
Ngay khi Tuân Mị và Di Tương đang lẩm bẩm ở phía sau, một nửa người đã bước vào thang máy, không gian trong thang máy khá là rộng rãi. Hai cô gái đã từng nhìn trộm Tuân Mị đi lên trước, còn một cô gái bị tụt lại phía sau vội vã bước vào.
Cô gái dáng người mảnh khảnh, sau khi vào thang máy, không gian xung quanh còn có thể cho phép một hai người đứng vào, nhưng lúc này, cô nghe thấy một người nghiêm nghị hét lên: "Đi ra ngoài, quá tải rồi."
Người đàn ông đứng bên cạnh cạnh nút bấm chỉ tay, thông báo in trên tường thang máy có ghi:"Trên đó có viết, giới hạn mười người."
"Không sao, số người trong giới hạn thường là giá trị sai, với lại thang máy sẽ không kích hoạt chuông báo thức." Cô gái đã cố gắng giãy giụa, có ý đồ muốn gia nhập nhóm người đi lên lầu đầu tiên nhưng người đàn ông đó chỉ đơn giản từ chối và nói:"Vớ vẩn, lỡ như trong trường hợp 'giới hạn mười người' chính là điều kiện tử vong thì sao."
Vừa nhắc tới từ 'tử vong', mọi người trong thang máy bỗng trở nên nghiêm nghị, bản thân thang máy vốn là nơi có độ nguy hiểm cao cộng thêm phông chữ đen đen lạnh lẽo trên tường, nhìn kiểu gì cũng có cảm giác gì đó không đúng. Lúc này mọi người trong thang máy bắt đầu xô đẩy và yêu cầu cô mau chóng rời khỏi thang máy. Cô gái ấy chỉ có thể nhìn người bạn đồng hành với ánh mắt cay đắng rồi ngượng ngùng bước ra khỏi thang máy.
Bạn đồng hành của cô gái thấy vậy vội vàng chen chân ra khỏi đám đông:" Xin lỗi vì để cậu đi, em đi với cô ấy, giờ chúng ta cùng vào đi."
Trước khi người bạn đồng hành nói xong thì đã có một người đàn ông cao to khoẻ mạnh đã bước vào trong thang máy thay cho cô gái vì sợ người khác cướp mất chỗ.
Vậy là đã có mười người ở bên trong và mười người ở bên ngoài thang máy. Sự phân chia hoàn hảo. Có cảm giác rằng điều kiện 'mười người' đó được lập ra dành riêng cho người chơi bọn họ.
Người đàn ông điều khiển nút thang máy đóng cửa một cách thoả mãn, như thể anh ta là người được xuất phát đầu tiên. Người đàn ông đầy tự hào nói với đám người ngoài của thang máy trong khi cánh của thang máy đang từ từ đóng lại:"Chúng tôi lên trước."
Strawberry Jelly Di Tương trong lúc thang máy đang di chuyển rõ ràng đang rảnh rỗi nhịn không được nhìn lên đỉnh đầu của Tuân Mị hồi lâu:"Nickname của cậu là gì? Khó...Ngủ? Khó Ngủ nghĩa là cậu không ngủ được? Đừng nói là cậu đã chọn nó trong lúc cậu bị mất ngủ nha?"
"A đều bị cậu phát hiện ra hết rồi." Tuân Mị khen ngợi:" Cậu rất thông minh nha."
"..."
Rõ ràng là đang khen ngợi mình nhưng những lời này nghe nó cứ lạ lạ sao ý. Di Tương đứng hình khoảng 2 giây, nhịn không được lại lầm bầm lầu bầu:" Hazz, có quá nhiều người trong trò chơi này, 20 người, 20 cái tên và thậm chí mình chả nhớ được cái tên nào cả. Thật rắc rối mà.."
Thang máy phát ra những tiếng động cơ ồn ào trong quá trình đi lên, ngoại trừ Di Tương ra thì ai ai cũng yên lặng nhìn số tầng hiển thị trên cửa.
2, 3, 4,..., 8, 9,...
Cô gái có nickname là Chân Chân vừa bước ra khỏi thang máy liền nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cô ngập ngừng quay qua hỏi bạn mình:"Này Trảo Trảo...căn hộ này cao vậy sao?"
Cô gái có nickname là Trảo Trảo có chút mất tập trung nhưng khi bị nhắc nhở cô liền nắm lấy tay Chân Chân:" Chỉ có năm tầng, vừa rồi tôi đang ở trong thang máy, chỉ thấy có 5 con số thôi.."
Chân Chân thoáng chốc mở to mắt, hai người môi trắng bệch mở to mắt nhìn nhau, ấp úng đi lại vỗ cô gái khác.
Nghe vài tiếng nói khe khẽ ở phía sau, cô gái thứ ba hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi vùi đầu vào vòng tay bạn nam bên cạnh vì sợ hãi.
Chẳng mấy chốc con số bên trong thang máy vẫn tiếp tục tăng lên, và khi nó đạt đến một con số kì lạ thì những người có mặt tại đó đều cảm thấy có điều gì đó không ổn đang xảy ra. Nỗi sợ hãi và cảm giác bối rối hoang mang cứ thế mà tăng lên không ngừng.
11, 12,...
Trước khi bước vào căn hộ, Tuân Mị đã quan sát sơ cấu trúc của căn hộ từ bên ngoài, nó cao năm tầng có thể có tầng hầm nhưng tuyệt đối không cao quá mười tầng.
16, 17, 18,...
Với một tiếng 'dinh', những con số đỏ tươi cuối cùng cũng dừng lại ở con số 18. Một người đàn ông lắp bắp nói với giọng run rẩy:"18, là 18 tầng địa ngục.."
"Họ vẫn còn sống sao?" Chân Chân kinh ngạc hỏi, không phải sự sống chết của mười người chơi kia mà là vừa nãy suýt chút nữa cô lên thang máy, dẫn đến cái tầng 18 không hề tồn tại kia.
Trước khi người đàn ông đó kịp nói xong thì có một tiếng hét kinh hoàng phát ra từ nơi cao trong trục thang máy, tiếng hét đó biến mất sau nhiều cú va chạm mạnh liên tiếp. Một giấy tiếp theo, gió rít qua, có thứ gì đó đập mạnh xuống đất, bên trong vang lên một âm thanh cực kì lớn bên cạnh thang máy, ngay cả tầng trệt cũng vì điều này mà run lên một chút.
Edit: Mới chương 1 mà đến tận 2550 từ:v chắc chết.