Buổi tối, lúc Hứa Kiều đang tắm, thì Thẩm Lạc Dương ngồi xem tạp chí trên sô pha.
Cách cánh cửa phòng tắm, Thẩm Lạc Dương có thể nghe được âm thanh của Hứa Kiều truyền ra, cô đang hát một bài hát nào đó, nghe ra được tâm tình không tồi.
Thẩm Lạc Dương cười cười, tiếp tục xem tạp chí trong tay mình nhưng cố xem thế nào cũng không xem nổi, trong đầu anh bây giờ đều là âm thanh tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn có cả giọng hát nhẹ nhàng yêu kiều của Hứa Kiều.
Anh đang mãi suy nghĩ cũng không biết tiếng nước chảy đã hết từ khi nào.
“Cạch”.
Cửa phòng tắm mở ra.
Thẩm Lạc Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Hứa Kiều mới vừa tắm xong, khuôn mặt trắng nõn có nhiễm chút hồng hào, cô tùy ý mặc một cái áo sơ mi trắng, Thẩm Lạc Dương nhận được cái áo mà Hứa Kiều đang mặc là của mình.
Áo sơ mi của anh được cô mặc vào lộ ra một cổ cảm xúc nói không nên lời.
Cái áo cố gắng che được hết cái mông cô, bên dưới lộ ra đôi chân dài tinh tế, cô không đi dép lê mà đi chân trần trên sàn nhà, hai bàn chân nhỏ nhắn trắng như ngọc, mười đầu ngón chân được sơn một lớp nước sơn màu rượu đỏ, nhìn kiểu nào cũng thấy bị mê hoặc.
Yết hầu Thẩm Lạc Dương không kìm được động đậy vài cái.
Ánh mắt sắt bén của Hứa Kiều đã chú ý đến động tác rất nhỏ này của anh, cô nhìn vào trong đôi con ngươi đen nhánh của anh, nhịn không được lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Cô duỗi tay nắm lọn tóc rơi trước ngực mình vén ra phía sau, một vài nút áo trên cùng không cài lại, theo động tác của cô mơ hồ để lộ ra bả vai xinh đẹp trơn bóng và xương quai xanh xinh xắn.
Cô chậm rãi đi qua phía anh, vừa đi, vừa hỏi.
“Soái ca, có hẹn sao?”
Thẩm Lạc Dương đặt tạp chí quân sự trong tay xuống, nhàn nhạt nói:
“Không có.”
Giọng nói Thẩm Lạc Dương rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mặt lại không giấu được một ngọn lửa đang từ từ bùng cháy, nóng bỏng đến nỗi như muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Kiều vào bụng.
Nhìn thấy sự nóng bỏng đó, Hứa Kiều cũng không đi qua đó nữa, cô đứng tại chỗ nhìn Thẩm Lạc Dương, hơi nghiêng đầu, khóe miệng vẫn treo nụ cười giảo hoạt như cũ.
“Không có hẹn, vậy dời ngày khác à?”
Nói xong, Hứa Kiều liền thấy Thẩm Lạc Dương đứng lên từ trên sô pha, bước chân của anh vững vàng đi về phía cô, anh duỗi tay kéo kéo cà vạt, đi chừng vài bước đã đến trước mặt cô.
Anh nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Anh cúi đầu, sau đó dán môi mình lên cần cổ trắng như ngọc ngà đó của cô.
“Kiều Kiều?”
“Hả?”
“Chúng ta sinh một đứa con đi?”
Hứa Kiều không nói gì, chỉ đưa tay nâng mặt Thẩm Lạc Dương lên, rồi áp môi mình lên môi anh, cô dùng hành động trực tiếp nhất để nói cho anh đáp án của mình.
Thẩm Lạc Dương một tay bế Hứa Kiều lên, tuy cô cao hơn một mét bảy nhưng trên người cũng không có bao nhiêu thịt, anh dễ như trở bàn tay đã có thể bế cô lên, không hề tốn bao nhiêu sức lực.
Anh đặt cô lên giường rồi nhanh chóng cởi bỏ ràng buộc trên người mình, sau đó cúi người xuống áp tới.
Lúc anh đến gần, Hứa Kiều đã rất tự giác lấy tay và chân mình ôm anh lại.
Mười ngón tay cô ôm lấy cổ anh.
Anh hôn rất mãnh liệt cũng rất dùng sức, Hứa Kiều vẫn luôn nỗ lực đón nhận anh, cô hơi hé môi để tùy ý anh chiếm đoạt.
Thời gian dài như vậy, hai người đã sớm hiểu rõ thân thể của đối phương, vô cùng rõ nơi nào là nơi nhạy cảm nhất, cho nên trong phương diện sinh hoạt này họ rất vui sướng, bởi vì ăn ý nên mang lại không ít sự thoải mái.
Khi Thẩm Lạc Dương đi vào, Hứa Kiều không kìm được “hừ” một tiếng nhỏ nhẹ.
Tiếng rên này của cô thiếu chút nữa đã làm Thẩm Lạc Dương không giữ được bình tĩnh, tuy thời gian đã lâu nhưng đối với thân thể cô anh vẫn luôn mê muội, chìm đắm như cũ.
Anh bắt đầu chậm rãi cử động, Hứa Kiều dùng hai chân kẹp lấy cái eo rắn chắc của anh, khiến anh ra vào dễ dàng và đi vào sâu hơn.
Thẩm Lạc Dương giữ tay cô trên đỉnh đầu, bàn tay của anh và cô nắm lấy nhau, mười ngón tay đan chặt không một khe hở.
Mà ở trên ngón áp út của mỗi người đều có một chiếc nhẫn lấp lánh.
Bọn họ đã kết hôn gần một năm rồi, nhưng vì muốn tận hưởng thế giới của riêng hai người nên họ vẫn chưa tính đến việc có con, nhưng mà gần đây khi nhìn thấy hai tiểu bảo bối của nhà Lục Chi Ưu là Trung Quốc và Vạn Tuế, còn có con gái nhỏ đáng yêu của Đàm Đinh Đang và Tống Lâm nữa, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Chờ mong tiểu bảo bối của họ sau này sẽ thế nào, có thể sẽ kế thừa những ưu điểm của hai người họ, vui vẻ hạnh phúc lớn lên.
Tốc độ của Thẩm Lạc Dương bắt đầu nhanh hơn, hơi thở của anh có chút gấp gáp.
Lúc sắp kết thúc, cả người Hứa Kiều đã mệt đến không muốn động đậy ngón tay, cả người cô đã nhũn ra như nước, khi cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô nghe được âm thanh của Thẩm Lạc Dương.
“Kiều Kiều, anh yêu em, vô cùng yêu em.”
Khóe miệng Hứa Kiều không kìm được lộ ra một nụ cười, cô đã không còn sức lực để nói nữa, chỉ hơi ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái.
***
Mấy năm nay, quan hệ của Hứa Kiều với người trong nhà đã hòa hoãn không ít, tuy không thân thiết lắm, nhưng ít nhất cũng không còn kiểu như nước với lửa như trước kia nữa.
Có lẽ do tuổi Hứa Kiều ngày càng nhiều, mắt thấy tuổi của cha cũng đã lớn, thân thể không còn khỏe mạnh như trước nữa, cho nên cô hiểu ra rất nhiều chuyện, đời người ngắn ngủi vài chục năm, vì sao cứ phải lãng phí cho những chuyện không ý nghĩ gì?
Hôm nay là đêm ba mươi tết, là đêm náo nhiệt nhất trong năm.
Vào buổi tối, nhà họ Thẩm vô cùng náo nhiệt.
Tất cả mọi người đều tụ họp quây quần bên mâm cơn tất niên, ở nhà họ Thẩm có một điều rất đặc biệt, đó là đàn ông trong nhà đều nấu cơm còn phụ nữ thì ngồi cắn hạt dưa trò chuyện đủ thứ trên đời.
“Mẹ, mẹ đói bụng chưa?” Hứa Kiều nhìn thoáng qua Triệu Như Yên hỏi.
Triệu Như Yên nhả xác hạt dưa trong miệng ra, “Đói.”
Hai người lại không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua Lục Chi Ưu.
“Các người đừng nhìn con, con cũng đói.”
Bọn họ vì muốn ăn nhiều món ngon trong mâm cơm tất niên nên cơ bản đều nhịn đói cả ngày nay.
Do đó không nhịn được đưa mắt đến nhìn ba người đàn ông trong phòng bếp.
“Haiz.” Ba người đều thở dài một hơi.
“Đúng rồi, Kiều nhi?” Triệu Như Yên đột nhiên như nghĩ đến cái gì, gọi Hứa Kiều.
“Vâng?” Hứa Kiều cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
“Tiểu thuyết của con hôm nay khi nào có chương mới?”
“Mẹ, hôm nay chính là ba mươi tết mà, phải ăn tết chứ.” Hứa Kiều có chút đau lòng.
“Ba mươi tết thì thế nào, ba mươi tết không muốn có trách nhiệm với độc giả à? Hôm nay con phải đúng giờ đăng chương mới, mẹ chờ đó nha.”
Hứa Kiều “a” một tiếng, cô vốn nghĩ hôm nay sẽ không đăng chương mới, muốn thả lỏng một chút, nên cô căn bản cũng không chuẩn bị bản thảo gì, sao cô lại quên mất máy giục chương bà bà bé nhỏ này chứ?
Từ khi Triệu Như Yên biết cô chính là tác giả yêu thích của mình, cả người đều thay đổi, mỗi ngày đều thúc giục cô đăng chương mới, điện thoại giục, nhắn tin WeChat giục, thậm chí nhiều khi cũng giục tới cửa nhà, bà ấy giục cô còn lợi hại hơn cả biên tập, nhưng cũng nhờ bà ấy, những năm gần gây cô đã trở thành một đại tác giả, mỗi ngày đều chăm chỉ gõ chữ, kiên trì đăng chương đều đặn, nhiều khi không nói một lời đăng ba chương liền trong một ngày khiến cho độc giả kích động không thôi.
Triệu Như Yên vỗ nhẹ mặt cô.
“Cố lên, mẹ xem trọng con đó.”
Hứa Kiều giờ không dám nói gì, mẹ chồng nhà cô đã lên tiếng thì xác định tối nay sẽ không thể nào thoát được.
Nghĩ đến đây, Hứa Kiều còn nhớ một chuyện, chính là cô có hai cái tài khoản Weibo, một cái là tên cô, còn cái còn lại là tên tác giả, thật ra hai cái này đã bị phát hiện ra gần một năm này rồi, bởi vì khi cô và Thẩm Lạc Dương kết hôn đã đăng lên quá nhiều hình ảnh giống nhau, có lẽ chính bản thân cô không chú ý nhiều nhưng cư dân trên mạng lại nhạy cảm phát hiện.
Sau khi bị phát hiện, cô cũng không phủ nhận gì mà rất thoải mái thừa nhận, lúc đó còn dẫn đến một trận oanh động không nhỏ, nhưng cũng nhanh chóng dịu xuống, đồng thời Weibo tác giả của cô tăng không ít lượt theo dõi, cho đến bây giờ, cô đã là một tác giả nổi tiếng, sách xuất bản rất nhiều, bản quyền phim điện ảnh và truyền hình cũng có nhiều người giành giật để mua.
Lúc này Lục Chi Ưu dùng dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Hứa Kiều.
Hứa Kiều không khỏi liếc cô ấy một cái, Lục Chi Ưu nhìn cũng không thèm nhìn, cô ấy thấy mình hẳn rất may mắn, cô ấy là diễn viên, quay chụp đều có kế hoạch trước, hơn nữa thời gian cũng không phải do cô ấy tính, cho nên cô không hề bị mẹ chồng thúc giục, cô ấy cảm thấy rất đồng cảm với Hứa Kiều.
“Đúng rồi, mấy đứa nhóc đâu rồi?” Lục Chi Ưu nghi hoặc hỏi.
“Ở ngoài ban công đó.” Hứa Kiều chỉ ra ban công.
Quả nhiên nhìn thấy ba đứa nhóc không biết đang chơi cái gì ngoài đó.
“Nhị ca, anh nói xem sao đại ca lại thích xem mấy loại sách buồn tẻ đó chứ, lần trước em có nhìn qua, trong đó chỉ toàn chữ thôi, em xem cũng không hiểu gì, còn thấy đau cả mắt nữa.”
Vạn Tuế nhìn thoáng qua em gái Đường Quả, cười cười, “Thật ra anh xem cũng không hiểu.”
Vì thế hai đứa nhóc cười trộm một cái.
Đường Quả là con gái bảo bối của Hứa Kiều và Thẩm Lạc Dương, năm nay năm tuổi, nhỏ hơn Trung Quốc và Vạn Tuế một tuổi.
Nhũ danh của con bé là Đường Quả, tên được đặt là Thẩm Vô Ưu, ngụ ý là không buồn không lo, gần đây Thẩm Lạc Dương còn bàn bạc với Hứa Kiều, tính toán với cô xem có nên sinh một đứa nữa rồi đặt tên là Vô Lự, vừa vặn đủ bộ Vô Ưu Vô Lự*.
(*Vô ưu vô lự: không buồn không lo.)
Nhưng mà lúc sinh Đường Quả đã làm Hứa Kiều đau muốn chết rồi, nên khi nghe được Thẩm Lạc Dương nói muốn sinh đứa nữa, trong lòng không khỏi đánh đường lui, chuyện sau này ai biết ra sao chứ?
Trung Quốc nhìn thấy em trai mình và em họ cười lén lút, nên đặt sách trong tay xuống rồi đi về phía chúng.
Đường Quả và Vạn Tuế đang chơi xếp gỗ.
Đường Quả ngẩng đầu, nhìn Trung Quốc.
“Đại ca, chơi cùng nhau đi.” Cô nhóc hỏi.
Trung Quốc nhìn em gái một cái, trên môi nở một nụ cười ấm áp, cậu nhóc ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé.
Vạn Tuế bĩu môi, cậu phát hiện ra, anh trai rất thích Đường Quả, nếu là trong trường có nữ sinh muốn anh chơi cùng, anh ấy cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn nữa là, cũng chỉ có em gái Đường Quả và Vân Đóa nhà dì Đàm mới có thể khiến anh ấy nguyện ý chơi cùng.
Trung Quốc không thích nói chuyện với con gái trong trường, mỗi lần các bạn ấy muốn rủ cậu nhóc chơi cùng, cậu liền lấy ra một chồng sách y học để ngăn chặn ý tưởng đó, nhưng đối với Đường Quả và Vân Đóa lại vô cùng cưng chiều, đặc biệt là Vân Đóa, cậu rất che chở cho cô nhóc, cho nên Hứa Kiều đã chọc bọn chúng, nếu tiểu Vạn Tuế là con gái, khẳng định Trung Quốc sẽ yêu chiều vô cùng.
Sau khi ăn cơm tất niên xong, mọi người đều ngồi trong phòng khách xem chương trình đón giao thừa trên tivi, sắp đến 12 giờ, mọi người cùng tụ ra ban công xem pháo hoa.
Đúng 12 giờ, tiếng chuông chúc mừng năm mới vang lên
Bầu trời đen nhánh bỗng sáng bừng lên bởi những màn pháo hoa rực rỡ.
“Bùm, bùm, bùm.” Thanh âm rất to lại dồn dập.
Thẩm Lạc Dương một tay ôm vai vợ mình, tay còn lại ôm Đường Quả trong ngực.
Hứa Kiều rúc vào ngực anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thì ra cô đã cùng Thẩm Lạc Dương trải qua nhiều năm như vậy.
Pháo hoa sáng chói khắc sâu vào trong lòng mỗi người bọn họ, có lẽ vào giờ phút này, trong lòng mỗi người đều là cảm giác hạnh phúc bởi vì người đứng cạnh họ đều là người yêu họ nhất.
Thời gian còn rất dài, chúng ta vẫn tiếp tục bên cạnh nhau, cùng nhau trải qua quảng đời hạnh phúc này.