Từ góc độ khách quan tới xem, khung ảnh trên tivi cũng không có gì đặc biệt. Ảnh chụp bên trong chỉ là một đôi vợ chồng trung niên vô cùng bình thường đang ôm nhau, vui sướng mỉm cười.
Chỉ là, đối với Diệc Tẫn mà nói, đây liền đã là điểm kỳ quặc lớn nhất.
Kỳ thực, kể từ nửa năm trước, Diệc Tẫn liền đã phát hiện ra một chuyện, đó chính là ngoại trừ vài bộ quần áo cùng một chiếc điện thoại, trên thế giới này, dường như đã không còn sót lại bất cứ vật gì chứng minh cho sự tồn tại của y cả.
Giấy căn cước, bằng lái xe, thẻ ngân hàng, giấy tốt nghiệp,…thậm chí, trong tất cả ảnh chụp treo trong căn nhà này, đều chưa từng có sự xuất hiện của y.
Trước kia, Diệc Tẫn chỉ cho rằng, có lẽ là do bản thân vẫn còn chưa đủ tuổi, nên mới thiếu thốn một số thứ. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ kĩ lại, thì sẽ lập tức phát hiện ra nhiều chỗ nói không thông.
Bởi vì chỉ cần là một người sống đến từng này tuổi, trong phòng căn bản không có khả năng nề nếp như vậy. Ngoại trừ chăn mền cùng vài vật dụng cần thiết, liền đã giống như là phòng ngủ cho khách.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng người đó ưa thích sạch sẽ, nghiêm cẩn. Thế nhưng, dù cho là vậy, không thể nào ngay cả một món đồ cá nhân cũng không tồn tại. Tỷ như dây chuyền, nhẫn, tập sách, băng đĩa, tạp chí, ảnh chụp hay đồ chơi, quần áo lúc nhỏ,…
Những thứ này, lúc lục tìm trong nhà kho, y cũng không hề nhìn thấy qua.
Phảng phất, từ nửa năm trở về trước, khi đôi vợ chồng kia vẫn còn sống, ngôi nhà này căn bản cũng chưa từng tồn tại một người thứ ba như y…
Vốn, Diệc Tẫn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng kể từ ngày phát giác ra được cha mẹ của mình đã là người chết, ký ức của bản thân xảy ra sai sót, y liền đã không khống chế được chính mình, bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Thậm chí, ngay cả bản thân mình cũng không tin được.
Dù sao, nếu ngay cả việc cha mẹ còn sống hay đã chết, y đều không thể nhớ được. Như vậy có khả năng hay không, toàn bộ ký ức trong 18 năm qua của y tất cả đều chỉ là giả dối?
Bất kể là tên, tuổi, thân thế…
“Ta…không phải Diệc Tẫn?”
Lúc này, theo ý thức chìm vào trong hoài nghi, ở bên ngoài, thân thể Diệc Tẫn cũng đã xuất hiện biến hóa rõ rệt. Cơ thể tựa như đang mất đi hết thảy sinh cơ, tỏa ra một cỗ khí tức âm hàn.
Đèn trần treo trên cầu thang, phảng phất đang bị lực lượng vô hình nào đó ảnh hưởng tới, không ngừng chớp tắt. Tivi phát ra chương trình hài kịch, thời khắc này cũng hoàn toàn bị nhiễu sóng, lóe lên từng đợt bông tuyết trắng đen.
Ngồi ở đối diện Diệc Tẫn, lúc này, con quỷ kia cũng đã bất giác đem báo chí trong tay nâng cao lên một chút, đem gương mặt của chính mình đều hoàn toàn che phủ lại, không biết vì e ngại hay là vì lý do gì.
Đối với dị động ở xung quanh, thân làm trung tâm, Diệc Tẫn lại giống như không có chút phát giác nào. Đến tận khi điện thoại trong túi quần khẽ chấn động, y mới giống như khôi phục được một chút thần trí, ánh mắt xám xịt như tro tàn, động tác cứng nhắc đem điện thoại lấy ra.
[ Đã dùng bữa tối hay chưa? Vì sao từ chiều đến giờ không nhắn tin cho ta?]
[ @Diệc Tẫn.]
Ánh mắt không có tiêu cự rơi vào trên hai chữ cuối cùng của tin nhắn, một giây sau đó, tro sắc trong con ngươi của Diệc Tẫn mới chậm rãi rút đi, lập tức linh động như bình thường.
Trên môi nở một nụ cười tự giễu, âm thầm cho Phó Thụy phát một tin nhắn báo bình an, lại tùy tiện giải thích một chút, Diệc Tẫn liền thấp giọng lẩm bẩm:“Ta không phải Diệc Tẫn? Làm sao có thể chứ?”
“Ta thậm chí còn có thể nhớ rõ được tiểu học mình đi học ở đâu, ngồi cạnh bàn của ai, cha mẹ đã từng dẫn ta đi đâu chơi, mua cho ta đồ ăn vặt gì,…”
Những ký ức đó đều chi tiết vô cùng, căn bản không có khả năng là thêu dệt ra được.
“Ta chính là Diệc Tẫn.” Lần này, không còn nghi ngờ, trong giọng nói của Diệc Tẫn đều là một mảnh kiên định.
Chỉ là, dị biến xung quanh cũng không hề vì thế mà thu liễm lại, trái lại, còn mơ hồ có xu thế tăng nhanh. Đặc biệt là trong lúc mơ hồ, Diệc Tẫn còn có thể nghe thấy trước sân nhà truyền tới một chuỗi tiếng bước chân.
‘Lộp bộp’ ‘Lộp bộp’ Âm thanh này rất kỳ quái, tựa như có người đem đế giày kéo lê trên mặt đất, cuốn theo từng mảng lá cây đang phân hủy mà tạo ra tạp âm.
Dù cho không tận mắt chứng kiến, nhưng loại thanh âm này, căn bản không thể nào là dùng cách thức di chuyển của người bình thường phát ra được. Nếu miêu tả kỹ lưỡng hơn một chút, thì lại càng giống một cỗ thi thể cứng còng bước đi.
Diệc Tẫn hơi nheo mắt, cảnh giác mười phần đem điện thoại thả trở về, đồng thời lại đem bật lửa lấy ra, ngón tay cái theo bản năng vuốt ve hoa văn điêu khắc trên bật lửa, lỗ tai lại tinh tế lắng nghe dị động.
‘Lạch cạch’ Lần này là tiếng cửa phòng mở ra, phương hướng truyền tới là từ trong phòng bếp.
Người phụ nữ hai chân biến dạng kia đã dùng một tư thế tương đối kinh dị, từng bước một đi đến trong phòng khách. Xác mèo bị ăn dở kia cũng không hề xuất hiện, có lẽ đã bị bỏ lại.
Chỉ là, bất kể là tay hay miệng của bà, máu tươi đều vẫn còn lây dính y như vừa rồi, chứng tỏ ban nãy Diệc Tẫn cũng không phải phát sinh ảo giác.
Nếu hỏi có chỗ nào khác biệt, thì đó chính là trong tay bà đã nhiều ra một cây dao gọt trái cây toàn thân bị vết máu đen sẫm, khô cằn bám đầy, mang theo một tia âm trầm.
Kỳ thực, cây dao này, Diệc Tẫn đã chú ý tới nó rất lâu. Bởi vì lần đầu tiên y phát hiện dị dạng của đối phương, trong tay đối phương cũng là cầm một cây dao như thế này. Nhưng đáng tiếc chính là, kể từ lần đó về sau, y cũng chưa từng nhìn thấy nó xuất hiện qua nữa.
Đây là một kiện linh dị vật phẩm không thể nghi ngờ.