Không biết những gì xảy ra trong nhà vệ sinh, lúc này, trên hành lang, Trần Khôi vẫn còn đang chuyên chú chỉnh sửa máy quay. Mà ở bên cạnh, nữ nhân viên phụ trách hóa trang cho diễn viên cũng đã ân cần đưa tới một chai nước suối cho ông.
“Đạo diễn, ngài bị dị ứng với cà phê, nên vừa rồi cũng không hề đụng vào nước mà Tiểu Lý mua tới. Tôi nghĩ nãy giờ leo cầu thang, ngài nhất định cũng đã khát nước rồi, mau uống đi ạ.”
“Được rồi, cảm tạ.” Cổ họng xác thực là có chút khát, nên Trần Khôi cũng không từ chối mà chỉ thản nhiên tiếp lấy chai nước, tùy tiện vặn nắp chai ra, không chút do dự uống vào mấy ngụm lớn.
‘Ừng ực’ ‘ừng ực’
Uống gần nửa chai nước, Trần Khôi rốt cuộc mới ngừng lại, chỉ cảm thấy cuống họng vô cùng mát mẻ, cả người cũng tựa hồ có tinh thần hơn rất nhiều. Chỉ là, ngay khi ông vừa mới đem chai nước buông xuống, thì bàn tay của ông liền đã không khỏi cứng lại.
“Khục…” Lúc này, Trần Khôi chỉ có một loại cảm giác khó chịu khôn cùng, cổ họng có phần ngưa ngứa, tựa như có vật gì đó tắc ở bên trong, nôn ra không được, mà nuốt vào cũng không xong.
“Khục…khụ khụ…”
Theo thời gian trôi qua, loại nghẹn ứ này liền càng ngày càng bị phóng đại lên vô số lần. Trần Khôi thậm chí đã không kiềm nén được mà liên tục ho khan, bàn tay cũng bực nhọc sờ lấy cuống họng.
“Đạo diễn, ngài không sao chứ?” Phát hiện ra tình huống của Trần Khôi có chút không đúng, nữ nhân viên kia liền không khỏi cuống quýt hỏi han.
Chỉ là, ngay khi bàn tay cô sắp sửa chạm vào trên vai Trần Khôi, thì lúc này, Trần Khôi liền đã trước một bước lớn tiếng ho khan, theo sau đó, ông cũng đã đột ngột khom người, thống khổ nôn khan.
Thế nhưng, làm người tâm sinh hoảng sợ chính là, thứ Trần Khôi vừa nôn ra, cư nhiên lại là một mớ tóc đen rối bù xù, đang cuộn chặt vào nhau trong đống nước ói tanh hôi.
Quan trọng nhất là, tựa như tiếp xúc phải không khí, lúc này, những sợi tóc kia cư nhiên lại giống như sống lại, bắt đầu ngọ nguậy, uốn éo.
Lúc này, nhìn xem thứ mình vừa nôn ra, ánh mắt Trần Khôi liền có chút mù mịt, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần. Đến khi cảm nhận trong vòm họng vẫn còn có chút vướng vướng, ông liền theo bản năng thò tay vào trong miệng.
Chỉ có điều, không ngờ được rằng, thứ kéo ra sẽ là một đoàn tóc đen thật dài…
Chịu đựng đả kích dường đó, ở bên cạnh, hai chân không ngừng run như cầy sấy, nữ nhân viên rốt cuộc cũng đã không kiềm nén được mà thét chói tai:“Á!!!”
- ---------------------------
Chỉ vừa đi tới lối ra vào liền đã nghe thấy một tiếng hét toáng của phụ nữ từ trong chung cư truyền tới, dù cho không tận mắt nhìn thấy, nhưng từ trong tiếng thét đó, Diệc Tẫn vẫn có thể nghe ra sự hoảng sợ gần như muốn nổ tung ẩn chứa bên trong.
Không khó tưởng tượng, đối phương khẳng định đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng bố…
Dù trong lòng không quá muốn trợ giúp, nhưng bước chân của Diệc Tẫn vẫn không khống chế được mà tăng nhanh.
Đại sảnh trống rỗng một mảnh, gần như chỉ cần liếc mắt liền đã có thể nhìn thấy tất cả tràng diện, nên không cần chú ý quá nhiều, Diệc Tẫn đã trực tiếp bỏ qua nó, thẳng hướng lầu hai, bởi vì, theo âm thanh phán đoán, tiếng thét kia là đến từ nơi này…
Bởi vì chung cư ngắt điện đã lâu, nên hiển nhiên, thang máy sẽ không thể hoạt động. Nên Diệc Tẫn đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc leo thang bộ. Chỉ là, ngay khi y sắp sửa vòng qua khúc ngoặt, thì trước mặt y liền đã có thứ gì đó đột ngột lăn tới.
Theo trọng lượng cùng hình dạng đến xem, tựa như là thân thể của một người.
Đương nhiên, có phải người hay không…vậy còn chưa biết được.
Chỉ là, cũng không khiến Diệc Tẫn nghi kị quá lâu, sau khi từ trên cầu thang lăn xuống, người nằm trên đất kia rất nhanh cũng đã bò dậy. Không chút huyền niệm, đối phương là một người đàn ông mặc quần áo của nhân viên công tác.
Có điều, bây giờ đây, người đàn ông này thần trí tựa như đã có chút không quá bình thường, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, chỉ có sắc mặt là viết đầy sợ hãi:“Tóc…trong nước…tóc…thật nhiều tóc…”
“Chết…chết…có quỷ! Có quỷ! Trong gương…”
Bả vai bị đụng đến sinh đau, đợi khi Diệc Tẫn miễn cưỡng tiêu hóa xong lời nói mê của người đàn ông, thì đối phương đã sớm giống như kẻ điên, xông thẳng xuống lầu, hướng về phía cửa ra.
“Aizz, kế hoạch có biến.” Thở dài một hơi, Diệc Tẫn chung quy vẫn là tiếp tục tiến về phía trước.
Một khi người đàn ông đó bị người khác nhìn thấy, hoặc là sau khi tỉnh táo lại, gọi điện báo cảnh sát, thì khả năng rất cao, cảnh sát liền sẽ nhanh chóng tới nơi này.
Đến lúc đó, chung cư khẳng định sẽ bị niêm phong, nhiệm vụ mà Phó Thụy nhờ y cũng sẽ triệt để ngâm nước nóng. Cho nên, y nhất định phải cố gắng tranh thủ trước khi cảnh sát tới, tìm ra chiếc hộp đó!
Bởi vì thang lầu xây dựng ở giữa chung cư, nên chỉ vừa đi lên, Diệc Tẫn liền đã đối diện với hai đầu hành lang một trái một phải dẫn về hai phía khác nhau, cũng không biết người đàn ông đó là đến từ phía nào.
Đương nhiên, Diệc Tẫn có thể lựa chọn tiếp tục đạp lên cầu thang, tiến tới những tầng tiếp theo. Chỉ là, y không biết cấu trúc của chung cư, lại càng đừng nói đến vị trí văn phòng của ông chủ.
Cho nên, việc y cần làm hiện tại chính là tìm kiếm manh mối, cũng như tiện thể làm rõ chi tiết của quỷ quái bên trong chung cư này, tránh cho bản thân trong lúc vô tình đụng phải quy luật, chết lúc nào cũng không hay.