Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 114: Buồn



Vương Tu vội sờ vào, “Sao em lại không cẩn thận như vậy.”

Hứa Hạc: “……”

Rốt cuộc là ai đột nhiên vọt tới làm trật eo em?

Vương Tu xốc quần áo cậu lên xem, “Thật sự trật rồi?”

“Anh nói xem.” Hứa Hạc che eo lại, “Trên xe có rượu thuốc không?”

Vương Tu lắc đầu, “Không có.”

“Thế vào nhà lấy với em.” Nói rồi dẫn đầu đi đến cửa.

Vương Tu vội giữ cậu lại, “Đây là nhà ông bà ngoại em, anh có thể đi vào sao?”

“Sao lại không thể.” Hứa Hạc vỗ vai hắn, “Nơi này về sau cũng là nhà ông bà ngoại anh, coi như làm quen trước.”

Vương Tu lập tức đỏ mặt, “Vậy anh nên nói thế nào?”

“Cứ nói là bạn học, không thì anh nghĩ sao?” Hứa Hạc cười như không cười nhìn hắn.

Vương Tu cúi đầu, trong mắt có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết như vậy đã rất tốt rồi, Hứa Hạc không giống hắn, Hứa Hạc có băn khoăn, không thể muốn sống thế nào cũng được.

Hắn không có vướng bận gì, ba hắn không quản được hắn, muốn come out thì come out, như khi hắn bị cảnh sát giao thông ngăn lại, hắn có thể không chút do dự nói ra quan hệ giữa hắn và Hứa Hạc, không do dự, không băn khoăn.

Ở bên ngoài Hứa Hạc cũng không có băn khoăn, nhưng trước mặt cha mẹ sẽ có chút áp lực, bởi vì cha mẹ cậu chỉ có một đứa con trai là Hứa Hạc, hơn nữa về sau cũng không có khả năng có thêm đứa khác.

Vương Tu khẩn trương đi theo lưng Hứa Hạc, vòng qua hoa viên tới phòng khách, trong phòng khách rất náo nhiệt, nhà ông bà ngoại cậu cũng là gia tộc lớn, ngày lễ tết sẽ có họ hàng tới tụ tập, bàn là loại bàn xoay, có thể ngồi mười mấy người, ở đây còn chia thành hai bàn.

Hứa Hạc lôi kéo Vương Tu tới giới thiệu, “Ông bà ngoại, cậu mợ, đây là Vương Tu bạn học của cháu, đúng lúc đi ngang qua, cháu liền gọi tới cùng ăn cơm.”

Bàn này đều là người lớn, lứa trẻ bọn họ ngồi bàn thứ hai.

Vương Tu hiểu chuyện gọi một tiếng, “Chào ông bà ngoại, chào chú dì ạ. Cháu tới đột ngột nên quên mang lễ vật.”

Bà ngoại Hứa Hạc cười ha ha, “Tới ăn một bữa cơm thôi, mang lễ vật cái gì.”

Bà nói với mọi người, “Mau lấy cho Tiểu Vương cái ghế.”

Bà ngoại cậu đã hơn 80 tuổi, nhìn vẫn rất trẻ, ông ngoại cũng mơ hồ nhìn ra được phong thái hồi trẻ.

“Không cần đâu ạ.” Hứa Hạc vội gọi lại, “Hắn với cháu ngồi bàn kia.”

Bàn này còn có ba mẹ cậu, tương đối xấu hổ chính là ba cậu là cấp dưới của Vương Tu, Vương Tu lại là người yêu cậu, ngồi cùng nhau thì ra cái gì.

Quả nhiên ba cậu thở dài nhẹ nhõm.

Hứa Hạc kéo Vương Tu tới bàn kia, ở đây toàn người cùng thế hệ, thêm một cái ghế ngồi chen chúc, Vương Tu cũng không nói gì mà ngồi dán vào Hứa Hạc.

Bởi vì không thể để lộ quan hệ giữa hắn và Hứa Hạc nên Vương Tu nhẫn nhịn để cho Hứa Hạc lột vỏ tôm, bình tĩnh trả lời các vấn đề đại loại như quen biết Hứa Hạc thế nào? Trong nhà làm gì? Học tập thế nào linh tinh?

Vương Tu rất khiêm tốn, chỉ nói tất cả đều giống nhau, điều kiện gia đình cũng giống nhau, vì thế những người đó không hứng thú gì với hắn nữa.

Con người chính là như vậy, bản năng là đua đòi khoe ra, phát hiện hắn không có giá trị gì thì sẽ mặc kệ hắn.

Vương Tu không bị để ý thì càng mừng, nghe một đám trẻ tuổi khoác lác, “Ba tôi nói thi đậu đại học sẽ cho tôi 500 vạn để đầu tư.”

Người nói chuyện là anh họ của Hứa Hạc, lớn hơn Hứa Hạc một tuổi nhưng bởi vì lưu ban nên vẫn học cấp 3 giống Hứa Hạc, chẳng qua không cùng một trường.

“Trời ạ, 500 vạn, tôi đòi ba tôi mua cái xe 50 vạn cũng không chịu.”

Trương gia không có quy mô lớn như Hứa gia, hơn nữa Trương gia thuộc dòng dõi thư hương, không kiếm tiền như Hứa gia, cho nên đám con cháu tiêu tiền không tự do.

Trước kia mỗi lần Hứa Hạc trở về bọn họ đều hâm mộ cậu, tuy Hứa Hạc trước nay không khoe ra nhưng trên người cậu đều là đồ tốt, chỉ một bộ trang phục ít nhất cũng mấy chục vạn, hơn nữa đồng hồ linh tinh ít nhất đều vài trăm vạn thậm chí trên ngàn vạn.

Một cây piano đã hơn 5000 vạn.

Khi đó Hứa Tâm Viễn kinh doanh tốt, lại chỉ có một đôi nam nữ, tiền không cho bọn họ tiêu thì cho ai?

Hứa Hạc từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, căn bản không để ý mấy đồ vật ngoài thân, bởi vì cậu muốn cái gì sẽ có cái đó, chỉ có thứ gì không chiếm được mới cảm thấy quý trọng, những thứ dễ dàng lấy được thì không đáng nói.

Cho nên cậu với Hứa Na rất nhanh chóng thích nghi hoàn cảnh mới, sinh hoạt mới, chỉ là thi thoảng sẽ cảm thấy chất liệu quần áo thô ráp, hoặc là cắt may không đúng chỗ, không thoải mái linh tinh.

Những thứ này đều có thể bỏ qua, đặc biệt là Hứa Hạc, gia giáo nhà cậu nghiêm, phải học nhiều khóa ngoại khóa, nên việc có thể tự do và ngủ nướng đơn giản với người khác nhưng khi đó với cậu mới là trân quý nhất.

“Anh Hạc, sang năm anh có tính toán gì không?” Em họ Hứa Hạc hỏi.

Hứa Hạc gắp một miếng rau xanh đặt trong chén, Xem tình huống.”

Có lẽ sẽ có ngoài ý muốn, có lẽ không có, chương trình học sáu tháng cuối năm đã được non nửa rồi, còn ba bốn tháng ăn tết, cậu không định vào đại học mà muốn trực tiếp gây dựng sự nghiệp, nhưng cha mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, cho nên đại khái sẽ vừa lập nghiệp vừa học.

Đại học thời gian học ít nên sẽ có nhiều thời gian thực hành, không sợ thất bại, hơn nữa đời trước Hứa Hạc học tài chính, biết nên đầu tư cái gì, không nên đầu tư cái gì, kiếm tiền ngắn hạn hẳn là không thành vấn đề.

Em họ không hỏi được Hứa Hạc lại hất cằm hỏi Vương Tu, “Anh thì sao?”

Vương Tu buông đũa nhìn về phía Hứa Hạc, “Tôi cũng xem tình huống.”

Em họ: “……”

Kỳ thật Vương Tu muốn nói Hứa Hạc làm cái gì thì hắn sẽ làm theo, Hứa Hạc học đại học hắn cũng học, Hứa Hạc đầu tư thì hắn cũng đầu tư.

Hứa Hạc học tài chính, hắn cũng thế, cho nên cũng biết rõ tình huống năm ấy, cũng biết tính toán của Hứa Hạc, muốn kiếm ít tiền trả nợ.

Cậu sống lại sớm, mỗi ngày bận túi bụi, căn bản không rảnh chú ý bên ngoài, cho nên bên ngoài có sản phẩm mới gì, thị trường thế nào hoàn toàn không biết, phải đến lúc vào đại học mới bắt đầu tiếp xúc.

Đầu óc Vương Tu thì toàn là yêu đương, càng không chú ý đến những điều đó, cho nên hai người bọn họ sợ là phải chờ đến khi lên đại học mới có thể xoay người.

Kỳ thật Vương Tu hiện tại đã xoay người rồi, Hứa Hạc để hắn chờ mình mà thôi.

Hứa Hạc là người rất có trách nhiệm, nếu không thể cho đối phương hạnh phúc thì cậu sẽ không tùy tiện xuống tay, nhưng Vương Tu là ngoại lệ.

Vương Tu không có cậu thì không khác gì đã ch.ết, hoàn toàn không thể rời khỏi cậu, nếu không Hứa Hạc sẽ chờ trả nợ xong mới suy xét vấn đề cá nhân.

Hai người bọn họ kín miệng không hỏi được gì, em họ chỉ có thể từ bỏ, quay ra hỏi người khác, mọi người phấn khởi nói ra định hướng tương lai của bản thân.

Hứa Hạc cũng nghe, có người nói ra nước ngoài chơi, có người nói mở thẩm mỹ viện, có người nói mở KTV.

Hơn mười một giờ tối, thức ăn trên bàn đã sớm lạnh, Hứa Hạc không chịu nổi nữa đỡ eo đứng lên, “Tôi đi WC.”

Tầng dưới có WC nhưng Hứa Hạc lên thẳng tầng hai, Vương Tu vội đi theo, “Tôi cũng đi WC.”

Hai người thành công trốn đi, lên ban công lầu hai thông khí, Hứa Hạc ngồi ở sofa trên ban công, chỉ huy Vương Tu, “Giá đầu tiên bên trái trong thư phòng có hòm thuốc, lấy rượu thuốc tới đây bôi cho em, thật sự trật rồi.”

Vương Tu 1m85, gần đây lại nặng hơn, nhào cả người tới như núi lớn suýt đè bẹp Hứa Hạc, Hứa Hạc lúc ấy đỡ lan can, lan can kia cũng phải run lên là biết lực lớn cỡ nào.

“Được.” Vương Tu gật đầu tung tăng đi lấy hòm thuốc, một lát sau trong tay cầm theo một lọ rượu thuốc, để Hứa Hạc nằm bò, đổ thuốc lên tay, dùng sức xoa bóp trên da Hứa Hạc.

Da Hứa Hạc rất mỏng, bị hắn xoa đỏ nóng lên, cũng đau, nhưng cậu nhẫn nhịn không kêu ra, nhíu mày chịu đựng.

Vương Tu xoa xong trên tay toàn là mùi rượu, Hứa Hạc giục hắn đi rửa.

“Em ở cái phòng thứ ba chờ anh.” Vương Tu đi rửa tay, Hứa Hạc cảm thấy nằm trên giường thoải mái hơn, vì thế vào phòng mà ông bà ngoại đã chuẩn bị cho cậu.

Hôm nay đã muộn rồi, mọi người lại uống chút rượu nên không tiện lái xe, tất cả đều ở lại chỗ này.

Nhà của ông bà ngoại là nhà cũ, rất lớn, bọn họ ở lại không thành vấn đề.

Hứa Hạc lên giường nằm trước, vừa cầm di động Vương Tu đã rửa tay xong đi tới, vui rạo rực chen vào ổ chăn.

Hứa Hạc nằm dịch vào trong chừa chỗ cho hắn, nhưng cậu nhích vào trong thì Vương Tu cũng nhích theo, một hai phải ôm cậu ngủ.

“Trung Thu sao anh không về nhà?” Hứa Hạc để ý thấy cảm xúc của hắn không đúng, ủ rũ, tưởng hắn bị bệnh nên lấy tay sờ trán hắn, “Lại không nghe lời?”

“Không có.” Vương Tu phối hợp đặt trán vào lòng bàn tay hơi lạnh của cậu, “Có về.”

Hắn nghe lời Hứa Hạc mới trở về nháo thành như vậy, “Ba anh tìm cho anh hai mẹ kế, còn mang cả tiểu tam về nhà, bảo anh gọi bọn họ là mẹ.”

Dừng một chút lại nói tiếp, “Hai mẹ kế không lớn hơn anh bao nhiêu, còn tiểu tam còn nhỏ tuổi hơn anh, em nói xem sao ông ta lại như vậy? Chính thất với tiểu tam sẽ không đánh nhau sao?”

Nếu là đàn ông bình thường thì ai dám mang tiểu tam về nhà? Đừng nói là chính thất không chấp nhận, con cái cũng sẽ có ý kiến, đàn ông vụng trộm ra ngoài ngoại tình thì cũng phải chột dạ, làm sao dám mang về nhà?

Nhưng ba hắn làm được, lại còn làm chính thất với con cái không dám hé răng, nhìn dáng vẻ đấy chắc đã tập mãi thành quen.

Hứa Hạc vuốt tóc hắn, “Tức giận vì việc này?”

“Ừm.” Vương Tu không muốn xa rời dính vào cậu.

“Đây là sinh hoạt cá nhân của ba anh, anh tức cũng vô dụng, cũng không quản được, tức hắn làm gì, đừng để ý tới nữa.” Xem ra để Vương Tu hòa hảo với ba hắn là không khả thi.

Hắn không để ý tới ba hắn thì còn tốt, vừa nhìn thấy ba hắn tiêu sái như vậy đã tức đến ăn không ngon.

Thì ra lúc tôi không có mặt ông có dáng vẻ thế này, không vui.

Đại khái chính là suy nghĩ này.