Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 116: Mua người mẫu



“Vương Tu Tu, anh có thấy trong nhà thiếu gì đấy không?” Hứa Hạc ngồi trên sofa, lười biếng nhìn Vương Tu quét phòng.

Vương Tu dừng tay, “Thiếu cái gì?”

“Anh không cảm thấy hơi trống sao?” Nhà Vương Tu rất lớn, lại chỉ có hai người bọn họ ở, tự nhiên lộ rõ sự vắng vẻ, không có cảm giác gia đình.

Cậu vừa nói vậy Vương Tu đã hiểu rõ, “Là đồ nội thất quá ít sao? Vậy anh sẽ lên mạng chọn mấy bộ.”

Nói rồi buông cây lau nhà mới lau được một nửa, tới ngồi dính vào Hứa Hạc.

Hứa Hạc vẫn còn ghi thù, “Hôm qua em thấy trong vườn hoa rất nhiều sâu, nên sát trùng.”

Vì thế Vương Tu buông di động chổng m.ông ngó từ cửa sổ xuống, mùa thu hoa đều khô, có sâu hay không thì không biết nhưng đúng là nên quét dọn.

“Anh đi xuống quét.”

Hắn quét được một nửa thì Hứa Hạc keo kiệt lại bắt đầu gây sự, “Vương Tu Tu, ấm nước có nước đọng, đã bao lâu không rửa rồi?”

Vương Tu: “……”

Không biết còn tưởng rằng có thâm cừu đại hận gì, chỉ là cao hơn hai điểm thôi, chỉ hai điểmmmmm.

Hứa Hạc vẻ ngoài thì rộng lượng nhưng thực tế rất hẹp hòi.

Nhưng Vương Tu vẫn thích thú, thích nghe cậu gọi mình là Vương Tu, âm cuối kéo dài, thật êm tai.

“Vương Tu Tu, rèm cửa nên giặt.”

“Vương Tu Tu, kính trên ban công nên lau.”

“Vương Tu Tu, khăn lông nên đổi.”

Vương Tu đáp ứng từng cái, cũng thành thật nghe lời mà bắt tay vào làm, dỗ dành Hứa Hạc, buổi tối hỏi Hứa Hạc đã hết giận chưa?

Hứa Hạc chơi di động, mặt không đổi sắc nói, “Nói gì thế, em không giận, em bình thường.”

Vương Tu: “……”

“Thật sự không giận?” Người sáng suốt đều nhìn ra được đấy?

Hứa Hạc ném cho hắn một cái nhìn khiển trách, “Hai chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?”

Vương Tu cẩn thận suy nghĩ, “5 năm 10 tháng 18 ngày.”

Hứa Hạc ch.ọc vào trán hắn, “Vậy mà anh còn chưa hiểu em sao? Em là người hẹ hòi như vậy chắc?”

Vương Tu: “……”

Anh quá hiểu em nên mới biết em đúng là người như vậy.

“Được rồi không nói những cái đó nữa, khuya rồi, mau ngủ đi.” Hứa Hạc nói xong thì chính mình đi ngủ trước, Vương Tu theo sau.

Sáng hôm sau Hứa Hạc vẫn còn ghi thù, sáng sớm bắt hắn đi nấu cơm, muốn ăn sườn hầm, phải là cái loại hầm ít nhất hai tiếng, Vương Tu chỉ có thể dậy trước.

Quá sớm, ngay cả Vương Tu ngày thường chịu thương chịu khó cũng có chút oán trách.

Khó trách Hứa Hạc rõ ràng lớn lên không tồi, dáng người cũng tốt, học hành đứng đầu, nhưng đến bây giờ cũng chưa ai dám yêu, tính tình này ai chịu nổi?

Cũng chỉ có hắn chịu được, thật là, chỉ vì hai điểm mà giận lâu như vậy.

Vương Tu một bên oán trách, một bên lại vui rạo rực thêm nấm hương mà Hứa Hạc không thích ăn vào trong nồi, cắt nhỏ trộn lẫn cùng thịt băm để cậu không nếm ra.

Chờ cậu ăn xong mới nói cho cậu, làm cậu ghê tởm.

(˵ ¬ᴗ¬˵)

Lúc Hứa Hạc thức dậy ngửi được mùi thơm, vô cùng gian nan bò từ trong ổ chăn ra, mỗi ngày đều bị ổ chăn phong ấn, ổ chăn quá hư rồi.

Cậu mặc áo ngủ đi từ trong phòng ra, Vương Tu đã bưng canh sườn lên bàn, sau đó đi xào đồ ăn khác, chờ Hứa Hạc đánh răng rửa mặt xong hắn cũng xào xong hai món đặt ở trên bàn.

Hứa Hạc nhìn thoáng qua, phát hiện đều là món cậu không thích ăn, gừng cắt nhỏ ra thì cậu không nhận ra à?

Nấm hương băm nhỏ thì nó vẫn màu nâu nhá.

Cho rằng khoai tây bọc bột ở bên ngoài thì rán lên sẽ biến thành bí đỏ?

Hứa Hạc càng nhìn càng đen mặt, hôm qua cậu tức giận, hôm nay đổi thành Vương Tu trả thù cậu.

Trên đời này không ai hoàn mỹ, Vương Tu hai ngày nay bị cậu lăn lộn thảm, cũng biết giận dỗi.

Hứa Hạc gian nan cơm nước xong, không nói một lời đi học, hôm nay đi làm uống hơi nhiều, chờ khách rời đi cậu bèn chạy tới khoá cửa, ngủ trên ghế lô.

Vừa nằm xuống không lâu Vương Tu đã tìm tới, điên cuồng gõ cửa, Hứa Hạc miễn cưỡng đứng dậy mở cửa, bị hắn cõng về.

Cậu vẫn còn chút ý thức, dù sao trước khi Vương Tu tới cậu đã ngủ một giấc, tuy thân thể mềm nhũn nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Khách hôm nay vô cùng khó chơi, Hứa Hạc ứng phó rất mệt, hiện tại chỉ muốn ngủ, lại sợ ngủ bên ngoài sẽ cảm lạnh nên nhắm hai mắt dựa trên vai Vương Tu.

Vương Tu mang theo khăn quàng cổ lớn bọc cậu bên trong, tay nhét vào áo khoác lông.

Thời tiết tháng hai rất lạnh, Hứa Hạc mặc không dày, chỉ là Vương Tu cởi áo khoác trùm cho cậu, còn đặt trên bụng một túi sưởi, sau lưng dán miếng giữ nhiệt, cho nên cậu không thấy lạnh mấy.

Vương Tu cho rằng cậu uống say không nghe được, dám mạnh miệng càu nhàu.

“Em nhìn mình xem, suốt ngày uống thành cái dạng gì?”

“Nhỡ người khác làm thế này với em……”

‘Bang’ một tiếng vỗ vào m.ông Hứa Hạc.

???

Hứa Hạc chớp mắt, cho rằng mình nghe lầm.

“Thế này……”

Lại nhéo m.ông.

Hứa Hạc trợn mắt, cho rằng mình cảm giác sai rồi.

“Còn thế này……”

Với tay vào…

Hứa Hạc khiếp sợ.

“Còn có thế này……”

Vỗ một cái vào bộ phận không thể miêu tả.

Hứa Hạc: “……”

“Em cũng không biết.”

Kinh nghiệm của Vương Tu rất phong phú, khăn quàng cổ vòng qua hai chân, có thể đỡ toàn bộ trọng lượng của cậu, cho nên có thể rảnh tay giở trò.

Hóa ra lúc cậu uống say Vương Tu đều bắt nạt cậu như vậy.

Hứa Hạc cho rằng thế là xong, ai ngờ đấy mới chỉ là bắt đầu, Vương Tu mang cậu về nhà thì chuyển sang ôm công chúa, ôm mặt đối mặt, ôm chân sau, còn tà ác diễn vai ác độc nam phụ.

“Ha ha, hôm nay có kêu rách họng cũng không ai cứu em đâu.”

Hứa Hạc: “……”

“Nhìn cái gì mà nhìn, đang nói em đấy.”

Con ngươi Hứa Hạc phóng đại lên.

“Còn dám trừng anh?” Vương Tu ra tay nhéo mặt Hứa Hạc.

Hứa Hạc: “……”

“Ai bảo ngày thường em bắt nạt anh, về sau còn dám không?” Vương Tu học dáng vẻ của cậu, nắm tai cậu.

Hứa Hạc: “……”

(._.)””

Đổi mới tam quan.

“Được được, biết em tính tình kém rồi, hẹp hòi, ngoại trừ lớn lên đẹp thì không có ưu điểm gì, ngoài anh ra không ai muốn.”

???

Ảnh đế?

Vương Tu nâng mặt cậu lên, không nhịn được hôn một cái, cuối cùng trốn tránh trách nhiệm, “Ai bảo em câu dẫn anh? Em nhìn xem mình mặc thành cái dạng gì? Trang điểm cái dạng gì, anh không hôn em thì hôn ai?”

Hứa Hạc: “……”

“Em thành thật nói anh biết, ở bên ngoài có phải cũng bị người ta hôn như vậy không?”

Hứa Hạc lắc đầu.

“Oa, quả nhiên em bị người ta hôn, không được, anh phải hôn bù lại.” Nói rồi hôn Hứa Hạc vài cái.

Hứa Hạc: “……”

Vương Tu hôn xong lại hỏi, “Có phải em thông đồng với ai khác bên ngoài không?”

Xem xét đến lần trước cậu lắc đầu bị phủ nhận, lần này cậu gật đầu.

“Trời ạ, em dám có người khác bên ngoài!”

“Em xứng với anh sao?”

“Anh làm cho em bao nhiêu chuyện?”

“Em còn lương tâm hay không?”

“Không được, anh muốn sờ hai cái cho bớt sợ.” Nói rồi thật sự sờ soạng Hứa Hạc hai lượt.

Hứa Hạc: “……”

Bắt nạt cậu uống rượu đầu óc trì độn?

Vương Tu trẻ con chơi mãi không biết chán, bắt nạt Hứa Hạc uống say, còn thích gội đầu tắm rửa cho cậu.

Hứa Hạc mệt không chịu nổi, nhưng cứ ngủ một lúc lại tỉnh.

Cậu ngủ đến nửa đêm cảm thấy không thoải mái, muốn đổi tư thế, kết quả phát hiện không nhúc nhích được, bởi vì cậu không nằm trên giường mà bị Vương Tu ôm vào trong ngực.

Vương Tu giống như ôm trẻ con, dùng khăn quàng cổ bọc cậu trong ngực, cũng không chê mệt, cứ như vậy ôm rất lâu.

Tư thế này quá lâu khiến Hứa Hạc không thoải mái, đẩy Vương Tu muốn lên giường ngủ.

Vương Tu dỗ cậu như dỗ bé con, dỗ một lát nhưng Hứa Hạc vẫn kiên trì đành thả cậu lên giường, Hứa Hạc rốt cuộc cũng có thể ngủ ngon.

Đương nhiên nếu như xem nhẹ ngọn núi lớn đè trước ngực thì giấc ngủ này thật sự rất ngon.

Hôm sau Hứa Hạc tỉnh lại, nhớ tới chuyện hôm qua cũng không khách khí, trực tiếp chất vấn Vương Tu, “Ngày hôm qua……”

“Hôm qua không có gì cả, em đừng nghĩ nhiều.” Mắt Vương Tu lảng tránh.

“Anh……”

“Anh cái gì cũng chưa làm, em đừng có đổ oan!” Vương Tu kích động.

“Em……”

“Là tự em uống say, không phải tại anh.”

Hứa Hạc: “……”

Lời này là biến tướng thừa nhận rồi?

“Dù sao cũng là em sai, ai bảo em uống nhiều, anh có thể làm như vậy với em thì không phải người khác cũng có thể à?” Vương Tu biết mình lòi nên bất chấp tất cả đổ hết trách nhiệm cho Hứa Hạc.

Hứa Hạc: “……”

“Thôi, coi như em chưa nói gì.”

Thật ra mấy chuyện thế này hằng ngày xảy ra rất nhiều lần, Vương Tu vô cớ gây rối, cậu sẽ băn khoăn xem có cần dỗ không, giống như đời trước cậu vừa có ý muốn chỉ trích Vương Tu thì hắn đã bắt đầu trả đũa.

Ví như Vương Tu đưa ra thỉnh cầu muốn ‘đè’ cậu, Hứa Hạc từ chối, “Không thể miễn cưỡng em.”

“Sao lại miễn cưỡng? Chúng ta rõ ràng là hai bên có tình, nước chảy thành sông, sớm đã nên ‘làm’.” Cũng không biết câu nào chọc tới Vương Tu mà hắn nói không ngừng như pháo.

“Đời trước em nợ anh đừng tưởng sống lại là có thể miễn trừ, anh vẫn nhớ kỹ đấy, khi nào trả?”

“Đã nói mua quà cho anh, quà đâu?”

“Hai ta đánh cược, anh thắng, rõ ràng em đáp ứng sẽ thực hiện yêu cầu của anh, hiện tại lại muốn đổi ý?”

Bởi vì Hứa Hạc không phản ứng nên Vương Tu nói càng hăng.

“Em là cái đồ không biết xấu hổ, ngày thường giấu anh thông đồng người này người kia, hiện tại còn vì mấy tình nhân nhỏ bên ngoài mà từ chối anh?”

“Rốt cuộc anh quan trọng hay là mấy tình nhân nhỏ bên ngoài quan trọng?”

“Nếu em đồng ý với anh thì anh không so đo chuyện em có mấy tình nhân nhỏ bên ngoài nữa.”

Hứa Hạc giống như tên tra nam không chịu trách nhiệm còn dám ngoại tình, không đồng ý thì cả ngày bị Vương Tu chỉ trích, hơn nữa hắn thấy Hứa Hạc yếu thế thì hăng say lôi nợ cũ ra nói.

Nhưng Hứa Hạc đúng là nợ hắn hai lần, nợ hắn một món quà, nợ hắn một yêu cầu.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng vẫn là Hứa Hạc thỏa hiệp, có thể sờ nhưng không được ‘làm’.

Sờ cũng không rớt miếng thịt nào, hơn nữa Vương Tu đã sớm nhân lúc cậu ngủ hoặc uống say mà sờ soạng rồi, bị sờ lén lút không bằng đặt ở trước mắt.

Nhưng Hứa Hạc rất nhanh đã hối hận, bởi vì Vương Tu thật là đáng sợ, ban ngày vội, buổi tối cũng vội, vội chiếm tiện nghi cậu.

Buổi sáng mới rời giường, phát hiện dưới thân ngứa, lấy tay sờ, sờ ra một cái đầu.

Vương Tu bị cậu bắt được còn ra vẻ đương nhiên, “Dù sao em cũng đồng ý rồi.”

Hứa Hạc: “……”

Cậu cho rằng như thế là quá lắm rồi, nhưng không, Vương Tu thật sự không lãng phí chút thời gian nào, ăn cơm cũng không thoát được hắn, ra cửa cũng không thoát được, buổi tối trở về càng không thoát được.

Hứa Hạc là trạch nam điển hình, lười biếng, thích ngủ nướng, thích nằm trên giường, ngày thường không thấy trạch có gì không đúng, nằm trên giường thoải mái như vậy vì sao không nằm?

Nhưng hiện tại thảm rồi, tạo cơ hội cho Vương Tu, cậu dựa vào gối chơi game, Vương Tu liền rúc trong ổ chăn tầm bậy tầm bạ.

Hứa Hạc đánh mấy ván nhưng bị Vương Tu ảnh hưởng nên chỉ thắng một ván, bị đồng đội mắng đầy đầu, báo cáo cậu rất nhiều lần.

Vương Tu còn thích thú quấy nhiễu cậu, Hứa Hạc cố nhịn đánh thêm một ván, kết quả vẫn thua.

Đang định xử lý Vương Tu thì di động vang lên, chị gái cậu gọi hỏi ngày mai mấy giờ về ăn cơm?

Ngày mai là sinh nhật chị cậu, năm vừa rồi cả nhà cùng nhau tụ họp, năm nay đương nhiên cũng thế.

“Hơn 7 giờ tối em về…… Tê……”

Hô hấp Hứa Hạc đột nhiên nặng lên.

Chị cậu nghe thấy, “Làm sao vậy?”

“Không sao, cắt vào tay.” Hứa Hạc trừng mắt nhìn Vương Tu đang lộ ra cái đầu.

Vương Tu vô tội chớp mắt, đắp chăn lên lại trốn vào.

“Hả? Em học nấu cơm khi nào? Sao chị không biết?”

Hứa Hạc đương nhiên sẽ không nấu cơm, “Giúp bạn cùng phòng nấu chút đồ ăn…… ưm……”

???

Hứa Na không hiểu ra sao, “Lại làm sao vậy?”

“Không sao, đụng tới miệng vết thương.”

“Vậy à.” Hứa Na dặn dò, “Miệng vết thương đừng đụng nước, nhớ bôi thuốc.”

“Vâng…… hừ……”

???

“Lại làm sao vậy?”

“Lúc quay đầu không cẩn thận đụng vào cái bàn.” Hứa Hạc ho khan một tiếng che giấu, “Đau ch.ết mất.”

Hứa Na cười to, “Sao em lại ngốc như vậy? Như thế mà cũng đụng vào?”

“Em cao mà.” Hứa Hạc đả kích Hứa Na, “Người 1m6 làm sao hiểu được…… ưm……”

Lúc này không đợi Hứa Na hỏi, cậu đã chủ động nói ra, “Em đá vào ngạch cửa.”

Hứa Na: “……”

“Trêu chị chắc?” Hứa Na còn chưa nghe ra.

“Không có.” Hứa Hạc vội giải thích, “Thật sự xui xẻo thế đấy, thôi không nói nữa, lại nói nữa em càng xui xẻo, tối mai 7 giờ đi, em mua bánh kem, chị bảo ba mẹ đừng mua.”

“Ừ.” Đề tài đột nhiên nghiêm túc khiến Hứa Na nhất thời không thích ứng.

“Vậy ngắt đi, trước tiên chúc chị sinh nhật vui vẻ.” Hứa Hạc ngắt điện thoại, xốc chăn nắm lỗ tai Vương Tu kéo lên.

“Anh đang làm cái gì đấy Vương Tu Tu?” Nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tu vẻ mặt mất mát, “Hứa Hạc Hạc, em không được rồi, nó không ‘dậy’.”

Hứa Hạc: “……”

“Anh nhỏ hơn em nửa tuổi đã ‘lên’ rồi.” Vương Tu ấm ức nhìn cậu.

Hứa Hạc: “……”

“Có phải em bị bệnh không?” Đời trước cũng thế, đời này cũng vậy, không biết Hứa Hạc có bệnh gì mà rất khó có cảm giác.

Không nhịn được mà rên lên là bởi vì hắn làm đau cậu.

Hứa Hạc nhìn thoáng qua dưới chăn, quả nhiên phát hiện không ổn.

“Hứa Hạc Hạc, anh rất khó chịu……” Vương Tu chống bên người cậu, mặt mày nhăn nhó đáng thương nhìn cậu.

Hứa Hạc bất lực đỡ trán.

Cậu suy nghĩ rồi bảo Vương Tu bò tới gần, dùng tay giải quyết cho hắn, Vương Tu cả người thoải mái, nhưng rất nhanh lại không thoải mái.

Hứa Hạc cảm giác hai tay đều đang rút gân.

Vương Tu thỏa mãn bê nước ấm cho cậu rửa tay, lại dùng khăn lông ấm lau một lần.

Hứa Hạc nằm bất động, mặc kệ hắn lau xong lại thưởng thức nửa ngày, mỹ danh là mát xa thả lỏng, trên thực tế vừa hôn vừa gặm, gặm xong lại nhìn phản ứng Hứa Hạc.

Hứa Hạc tất nhiên là không có phản ứng gì, thời gian nghỉ ngơi của cậu rất ngắn, hiếm khi được nghỉ cậu đương nhiên sẽ ngủ, trời có sập cũng kệ.

————

Ngày hôm sau Hứa Hạc đúng hẹn xuất hiện ở cửa hàng bánh kem, mua bánh kem nhỏ tám tấc mang về nhà.

Ba mẹ đã sớm chờ ở nhà, tất cả mọi người đã trở lại, chỉ còn Hứa Hạc.

Hứa Hạc cởi áo khoác, treo trên giá áo ở cửa, đi dép lê vào nhà, đặt bánh kem trên bàn.

Mẹ cậu đang bận việc trong bếp, ba cậu ngồi ở sofa xem TV, nhìn thấy cậu thì hỏi một câu, “Về rồi à?”

“Vâng.” Hứa Hạc gật đầu.

“Thành tích hiện tại thế nào?”

“Vẫn tốt.” Cậu đã theo kịp rồi, hiện tại ổn định đứng đầu lớp, đứng thứ hai trường.

“Có áp lực sao?” Ba cậu đeo kính, tùy ý hỏi.

“Không có.” Hứa Hạc ngồi bên cạnh, “Ba không cần lo lắng cho con, con được tiến cử, không lo không thi đậu đại học.”

Ba cậu cười nhạo, “Đừng tưởng là học sinh tiến cử mà kiêu ngạo, xem thành tích học kỳ 1 thấp thành cái dạng gì kìa.”

Thi học kỳ 1 Hứa Hạc căn bản không kịp chuẩn bị, ai biết lại xui xẻo như vậy, vừa sống lại đã phải thi học kỳ.

“Ngày thi con đau bụng, không tập trung được……” Hứa Hạc tìm cớ.

“Còn dám nói, thi sáu môn không ổn môn nào, đau bụng đau hai ngày sao?”

“Khụ khụ……” Hứa Hạc có chút xấu hổ, “Cái đó…… Con đi xem mẹ làm cơm xong chưa?”

Cậu sợ lại bị ba chất vấn nên vội chuồn đi, nhưng mà tới phòng bếp cũng bị ghét bỏ, mẹ cậu biết rõ đức hạnh của cậu, tống cổ cậu đi rửa rau, kết quả cậu nắm nát hết rau.

“Con rửa rau hay nhỏ cỏ đấy?” Mẹ cậu nhẹ nhàng đánh một cậu, “Tránh ra, để mẹ làm, con trông nồi đi.”

“Vâng.”

Hứa Hạc ngoan ngoãn đi trông nồi, sau đó bởi vì tắt bếp quá sớm nên lại bị mẹ ghét bỏ một trận, tóm lại cả ngày hôm nay đều bị ghét bỏ.

Bị ba ghét bỏ, bị mẹ ghét bỏ, còn bị chị gái ghét bỏ, nói cậu mua bánh kem quá xấu, không hạ miệng được.

Hứa Hạc: “……”

Ăn sinh nhật khó tránh khỏi muốn uống rượu, ngày thường ba cậu không cho uống rượu, hôm nay là trường hợp đặc biệt, chẳng qua ba cậu thích uống rượu trắng, Hứa Hạc uống không nhiều mà đã hơi phê rồi.

Khăn trải giường với chăn trong phòng đều bị Vương Tu dọn đi rồi, cũng không có chỗ ngủ, buổi tối phải đi về, ba cậu thấy cậu uống không nhiều nên cũng thả cậu đi.

Buổi tối trời lạnh, Hứa Hạc mặc áo khoác, vừa ra cửa đã bị lạnh run một cái, nhịn không được quấn chặt áo khoác lông, không giả ngầu nữa.

Nửa đêm vắng người, Hứa Hạc đi tới đường nhỏ loáng thoáng nghe được có tiếng bước chân đằng sau.

Cậu ý thức được không ổn, nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa, bước chân cũng bắt đầu ổn định, không nhanh không chậm rẽ ra một con đường náo nhiệt.

Vốn cho rằng như vậy có thể thoát khỏi người nọ, người nọ băn khoăn chỗ đông người sẽ không đuổi theo nữa, không nghĩ tới người nọ vẫn đi theo không gần không xa.

Hứa Hạc nhìn thấy một cửa hàng thời trang nam bèn không khách khí đi vào, người phía sau cũng đi theo nhưng không tìm được người muốn tìm.

Hắn chưa từ bỏ ý định, nhìn khắp nơi, phòng thay quần áo, WC cũng không thấy người.

Không khoa học! Rõ ràng nhìn thấy cậu tiến vào.

Vương Tu đang định đi ra ngoài thì đột nhiên bị một người mẫu hấp dẫn ánh mắt, người mẫu kia đưa lưng về phía hắn, mặc áo khoác, một bàn tay đút túi vô cùng đẹp trai, nhưng bên ngoài gió lớn, lỗ tai người mẫu lại mỏng, bị lạnh đến đỏ lên.

???

Đồ vật mà cũng bị lạnh đỏ lỗ tai?

Vương Tu chỉ vào người mẫu kia, “Cái này bán thế nào?”

Vừa nãy lúc Hứa Hạc tiến vào nhân viên không nhìn thấy, còn tưởng cậu thật sự là người mẫu, Vương Tu chỉ vào quần áo, nhân viên đi qua nhìn, phát hiện người mẫu này mình chưa thấy qua, quần áo hình như cũng không phải cửa hàng mình.

Chẳng lẽ lúc mình đi WC cửa hàng trưởng bê vào?

Nhân viên cửa hàng do dự một chút, “Anh chờ một chút, tôi đi hỏi cửa hàng trưởng một chút.”

Vương Tu gật đầu, “Được, cậu đi đi, tôi cũng muốn sờ chất liệu quần áo một chút.”

Nói rồi từ sau lưng kéo cổ áo người mẫu, lại vòng tay đến phía trước sờ ngực.

“Quần áo này chất liệu không tồi, trơn bóng.”

Áo sơmi của Hứa Hạc là hắn mua, chất liệu thế nào hắn đương nhiên biết.

“Chỉ là người mẫu quá gầy, không phù hợp lắm, nếu tôi mặc chắc chắn là vừa vặn.” Nói rồi bắt đầu cởi quần áo trên người người mẫu.

Hứa Hạc: “……”

“Đừng làm loạn, đi về.” Cậu còn tưởng là người xấu, cướp tiền hoặc cướp sắc, hóa ra là Vương Tu.

Vốn dĩ chỉ muốn trêu Vương Tu, không nghĩ tới lại bị Vương Tu trêu ngược.

Vương Tu khiêng cậu lên, “Người mẫu này không tồi, tôi khiêng về nhà đây, tiền đặt ở trên bàn.”

Hắn lấy trong túi ra năm đồng, tiện tay ném trên bàn.

Nhân viên cửa hàng nghe được âm thanh vội chạy tới, sau đó nhìn thấy một đôi ve vãn đánh yêu.

Hứa Hạc uống chút rượu, bụng trướng, bị Vương Tu khiêng lên hơi đau, “Thả em xuống.”

“Không thả.” Vương Tu kiên trì, “Em là người mẫu anh tốn năm đồng để mua, giờ là của anh rồi, anh muốn khiêng thế nào thì khiêng.”

“Đừng nháo.” Hứa Hạc quát lớn, “Em khó chịu.”

Vương Tu lúc này mới thỏa hiệp, “Vậy em phải cho anh cõng.”

Cõng thoải mái hơn khiêng nhiều, Hứa Hạc gật đầu, “Được.”

Vốn dĩ cậu cũng không định đi bộ, nếu không gặp được Vương Tu thì cậu sẽ gọi xe.

Vương Tu buông cậu xuống, sợ cậu đổi ý còn cố tình giữ cổ tay cậu.

Hứa Hạc cũng không trốn, hơi dùng sức nhảy lên lưng hắn, “Có thể đi rồi.”

“Ừm.” Vương Tu cõng cậu, trong lòng nở hoa nhưng ngoài miệng vẫn ghét bỏ, “Tốn năm đồng mua người mẫu mà mệt quá, lại còn nũng nịu muốn cõng.”

Hứa Hạc: “……”