Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 119: Chân tướng



Nếu chân tướng là một hình cầu thì người bình thường chỉ nhìn thấy một mặt, nhưng chân tướng lại không chỉ có một mặt, muốn biết toàn bộ thì phải đi vòng qua mới nhìn hết được.

Hứa Hạc là người bệnh, góc nhìn của cậu có thiếu sót, còn chẳng nhìn đủ một mặt.

Bệnh trầm cảm cộng thêm chứng lo âu làm đại não cậu tương đối tùy hứng, chỉ nhớ ấn tượng khắc sâu.

Ví như cậu muốn ăn cơm, lần đầu tiên Vương Tu đương nhiên cho cậu ăn, cậu rất nhanh đã quên, lại muốn ăn, Vương Tu cảm thấy không sao, sẽ cho cậu, lần thứ ba vẫn như vậy, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu, một ngày có thể ăn nhiều như vậy sao?

Đương nhiên không thể, cho nên Vương Tu từ chối cậu, người bình thường sẽ nhớ sáu lần, Vương Tu sáu lần làm đồ ăn cho cậu, nhưng tới chỗ Hứa Hạc thì cậu chỉ nhớ lần thứ bảy Vương Tu từ chối cậu.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì cậu chỉ có thể nhớ ấn tượng sâu nhất, Vương Tu từ chối khiến cậu tổn thương lòng tự trọng, cậu khổ sở, cho nên nhớ kỹ.

Điều này không khó lý giải.

Ví như Hứa Hạc bị rắn cắn, chuyện này chia làm vài giai đoạn.

Thứ nhất, Hứa Hạc quấn lấy đòi đi Vương Tu leo núi.

Thứ hai, Vương Tu thật sự dẫn cậu đi leo núi.

Thứ ba, hai người leo đến sườn núi, mệt mỏi muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Thứ tư, Hứa Hạc thuận tay nhặt một cây gậy.

Thứ năm, cậu nghịch ngợm dùng gậy chọc rắn.

Thứ sáu, cậu bị rắn cắn.

Nhiều chuyện như vậy nối liền mới dẫn đến việc bị rắn cắn, nhưng Hứa Hạc chỉ nhớ rõ cậu bị rắn cắn.

Còn vì sao bị rắn cắn? Bị cắn ở chỗ nào?

Ngày hôm sau Hứa Hạc sưng chân nằm dưới tàng cây nghĩ thông suốt.

Cậu không đi chỗ nào chỉ nằm trong sân, vì sao lại bị rắn cắn? Còn không rõ ràng sao, là bị Vương Tu thả rắn cắn.

Vì thế Vương Tu vô tội cõng nồi.

Trong lúc dưỡng bệnh Vương Tu sẽ dẫn cậu đi chơi, để cậu gọi video với ba mẹ, cho cậu ăn cơm, mặc quần áo.

Nhưng cậu quên rồi.

Vương Tu ban ngày dẫn cậu đi chơi, buổi tối cậu quên mất, vẫn muốn đi chơi, hơn nửa đêm, Vương Tu tất nhiên từ chối, việc này lại tổn thương lòng tự trọng Hứa Hạc.

Vương Tu ban ngày để cậu gọi video với ba mẹ, nhưng buổi tối cậu lại quên mất, lại muốn gọi video, Vương Tu tất nhiên vẫn từ chối, ba mẹ ban ngày mệt nhọc, buổi tối phải nghỉ ngơi chứ?

Nhưng mỗi lần hắn từ chối Hứa Hạc đều nhớ kỹ.

Mặc quần áo cũng thế, Vương Tu trước khi ra ngoài sẽ cởi quần của cậu, Hứa Hạc giữ ý tứ, m.ông trần như vậy chỉ có thể đi lại trong sân, tuyệt đối sẽ không ra khỏi cổng, ngoài ra ngoài cổng có mấy con chó dữ, hắn sợ.

Nhưng việc này lại để lại bóng ma tâm lý cho cậu, vì thế cậu ghi thù.

Vương Tu có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng rất bất đắc dĩ đấy.

Hứa Hạc là người bệnh, đầu óc không đủ dùng, chỉ nhớ được tầm đấy, có thể đánh cậu chắc?

Đại não là bộ phận thần kỳ, người bình thường có thể khai phá 1-7%, Einstein khai phá 10%, nếu nói đại não Hứa Hạc trước kia khai phá ở tiêu chuẩn bình thường thì sau khi bị bệnh đã teo xuống dưới tiêu chuẩn.

Một số chuyện cậu không thể dùng thị giác bình thường để nhìn, bị từ chối nhiều lần thì trong lòng sẽ có ấn tượng.

Vương Tu mang danh nghĩa dưỡng bệnh nhốt mình lại, không cho mình ăn cơm, không cho mình mặc quần áo, không cho mình liên hệ với người nhà, cũng không cho mình ra ngoài, hoàn toàn hạn chế tự do, hắn là tên biến thái.

Loại suy nghĩ này khiến Hứa Hạc dần dần có ý thức, hắn đối xử với mình như vậy, mình không thể buông tha hắn, phải trả thù.

Cậu muốn trả thù Vương Tu thì phải động não, cứ vậy đầu óc sinh động hơn, nhớ được càng ngày càng nhiều.

Vương Tu phát hiện buổi sáng nấu ăn cho nấm hương, bình thường Hứa Hạc nhiều nhất mang thù mấy giờ là quên, ngày đó lại nhớ một ngày.

Cả ngày đều xụ mặt, nhìn Vương Tu không vừa mắt.

Vì thế ngày hôm sau hắn lại cho gừng, Hứa Hạc lại mang thù một ngày, ngày thứ ba từ chối yêu cầu muốn ra ngoài của Hứa Hạc, Hứa Hạc mang thù hai ngày, ngày thứ năm từ chối yêu cầu muốn gọi điện thoại cho người nhà của Hứa Hạc, Hứa Hạc mang thù bảy tám ngày.

Trí nhớ càng ngày càng tốt nhưng lại chỉ mang thù chứ không nhớ việc tốt.

Ví như cậu muốn uống trà sữa, Vương Tu cho cậu, cậu không để trong lòng, nếu Vương Tu không cho thì cậu có thể mang thù mấy ngày.

Vương Tu bắt được đặc điểm này nên không ngừng kích thích cậu, để đại não cậu sinh động lên.

Vương Tu không ngừng từ chối Hứa Hạc, Hứa Hạc không ngừng suy nghĩ biện pháp trả thù.

Tuy rằng biện pháp rất ấu trĩ nhưng cậu thật sự cố gắng, từ lúc bắt đầu cảm thấy ăn nhiều một chút là có thể ăn nghèo Vương Tu, sau đó biết ăn không thì không được, còn phải mua.

Sau đó hiểu rõ như vậy đối với Vương Tu không đau không ngứa, vì thế bắt đầu chỉ huy Vương Tu chạy vặt, rửa chân, mát xa.

Tuy rằng cách làm vẫn ấu trĩ như cũ nhưng đã có tiến bộ.

Trong lúc này không chỉ cảm xúc của Hứa Hạc có thay đổi mà Vương Tu cũng có.

Ban đầu hắn muốn dứt khoát cùng Hứa Hạc đồng quy vu tận, sau lại không cam lòng, vì thế dựa vào danh nghĩa dưỡng bệnh để nuôi nhốt Hứa Hạc, muốn cùng Hứa Hạc ở bên nhau cả đời, trộn lẫn rất nhiều tư tâm.

Nhưng Hứa Hạc bệnh, ngày hôm qua chia tay với hắn, hôm nay đã quên, còn đối xử với hắn giống trước kia, hơn nữa bởi vì tới chỗ ở mới có chút bất an nên rất ỷ lại hắn.

Nếu yêu cầu của Hứa Hạc không được thỏa mãn thì cảm xúc của cậu hạ xuống, ngồi ở trên giường không nhúc nhích, đắm chìm ở thế giới của chính mình, gọi cậu cũng không phản ứng, đẩy cậu, cậu sẽ ngã xuống.

Ăn không ngon, uống không trôi, ngủ không yên, nửa đêm vẫn mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Trạng thái này không bao lâu Hứa Hạc đã gầy xuống, bắt đầu chảy máu mũi, làm một vài chuyện nguy hiểm, nhìn thấy dao hoặc kính thì sẽ dừng lại.

Có một lần Vương Tu ở phòng bếp nấu cơm, đột nhiên nghe được âm thanh cục đá đập xuống đất, chờ hắn đi ra phát hiện Hứa Hạc ngồi xổm trên mặt đất, dùng cục đá đập vào tay, đập ra máu thịt mơ hồ, chính cậu lại bị dọa sợ đến mức ném cục đá.

Vương Tu băng bó cho cậu thì cậu chỉ nhìn, mặt không có biểu cảm gì, giống như người bị thương không phải cậu.

Vương Tu hỏi cậu, “Sao lại đập tay?”

Hứa Hạc lắc đầu, “Không phải em đập, em cũng không biết sao lại như thế, lúc phản ứng lại thì đã như vậy rồi.”

Cậu không thừa nhận, “Em tuyệt đối không làm đau bản thân.”

Nhưng chính là cậu đập, trong sân chỉ có mình cậu, trừ phi gặp quỷ, nhưng ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ?

Hứa Hạc thường xuyên như vậy, nếu làm xong cơm mà phòng bếp không khóa, không chú ý sẽ bị cậu đi vào cầm dao thưởng thức.

Dao ở trong tay cậu rất nguy hiểm, Vương Tu phát hiện hơi chậm một chút hai tay Hứa Hạc đã đầy máu.

Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng, nếu Hứa Hạc không ổn thì hắn cũng không sống được bao lâu, hai người bọn họ căn bản không có tương lai, cũng không thể bên nhau cả đời.

Cho nên Vương Tu chỉ có thể buông bỏ tất cả, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm Hứa Hạc, nghĩ cách chữa khỏi cho cậu, tìm tòi phương thuốc cổ truyền dân gian, liên hệ bác sĩ tâm lý hàng đầu nước ngoài.

Không biết có phải tình huống của Hứa Hạc đặc biệt hay không, những biện pháp chữa bệnh hiện có không cái nào dùng được cho Hứa Hạc.

Vương Tu chỉ có thể dựa theo phương pháp của bản thân, nghĩ cách đi vào thế giới của Hứa Hạc.

Những người có tinh thần bất thường đều sẽ thành lập một thế giới của riêng mình ở trong đầu, Hứa Hạc cũng có.

Thế giới của cậu là những tòa cao ốc, xe cộ đông đúc phong phú, nhưng chúng đều u ám rách nát, quay quanh một cái ghế dựa, Hứa Hạc ngồi ở trên ghế, cúi đầu, dưới chân là bóng tối vô tận.

Những tòa cao ốc đang không ngừng rơi xuống, biến mất trong bóng tối, tất cả đều tối tăm không có chút ánh sáng, thế giới đang sụp đổ từng mảnh từng mảnh.

Cậu vô cảm với thế giới bên ngoài, bởi vì linh hồn của cậu ngồi ở chỗ này, theo đồ vật bốn phía chậm rãi bị bóng tối cắn nuốt.

Nó há to miệng chờ Hứa Hạc rơi xuống, chân Hứa Hạc bị cắn nuốt, sau đó là eo rồi đến nửa người trên.

Vô số mặt trái cảm xúc xông ra, bên tai như có ác ma đang không ngừng nói chuyện.

“Ngươi sắp chết rồi.”

“Không thể ăn nhiều đường, anh pha trà sữa cho em, tự em bê đi, anh sẽ không cầm cho em đâu.” Giọng Vương Tu đột nhiên xuất hiện.

Đôi mắt không hề dao động của Hứa Hạc chợt lóe.

“Làm sao vậy? Ngươi chưa bỏ được?”

“Sao em không uống? Có phải không ngon không?”

“Mau ch.ết đi, chỉ có cái ch.ết mới có thể giải thoát.”

“Chẳng lẽ khẩu vị thay đổi?” Bên ngoài Vương Tu vẫn còn nói thầm, “Trước kia em thích vị dưa Hami, giờ mới bao lâu đã thay lòng đổi dạ rồi?”

“Ngươi đang vọng tưởng cái gì? Ch.ết đi.”

“Được rồi được rồi, không thích vị dưa Hami thì anh pha vị khoai cho em.”

Hắn nói nhiều như vậy Hứa Hạc cũng chưa phản ứng, ngồi ở trên giường trầm mặc, ánh mắt trống rỗng.

Vương Tu thở dài, vừa chuẩn bị đi thì vạt áo đột nhiên bị người giữ chặt.

Hứa Hạc ngẩng đầu, tuy mặt vẫn không có biểu cảm như cũ nhưng giọng điệu nhấn mạnh hơn bình thường, “Dám pha vị khoai thì tuyệt giao.”

Vương Tu: “……”