Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 123: Cơ hội



Vương Tu dựa một cái nửa tiếng đồng hồ, eo Hứa Hạc sắp gãy hắn mới lười biếng đứng lên, đến trấn trên thuê phòng trọ, đi vào lại nằm một ngày.

Hứa Hạc cũng nằm một ngày, bớt thời gian cho Nhục Nhục ăn, trấn trên không bán đồ ăn cho mèo, Nhục Nhục ăn theo bọn họ, lần đầu tiên ăn mì sợi, một sợi thật dài khiến Nhục Nhục bị dọa rồi.

Dùng đũa ngắt thành mấy đoạn nó mới dám bò tới ăn.

Nhục Nhục không giống người, không thể ăn quá nhiều muối, phải nhúng qua nước một lần mới được ăn.

Hứa Hạc cho mèo ăn xong, ngẩng đầu thấy Vương Tu nằm trên giường không chớp mắt nhìn cậu.

“Hứa Hạc, sao em không tức giận?”

Hắn tò mò hỏi.

Hứa Hạc có thể tới chỗ này nghĩa là vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện trước kia, dù sao lúc sau vì để Hứa Hạc hận hắn, có động lực sống sót, đúng thật đã không cho Hứa Hạc liên hệ với người nhà, cũng không cho cậu đi ra ngoài.

Kỳ thật khi đó Hứa Hạc đã bị hắn nuôi lười, trừ phi tất yếu hoặc là bị hắn cứng rắn kéo ra ngoài thì cậu lười đến xuống giường.

Cậu biết trong nhà đã trả nợ xong rồi, ba mẹ còn trẻ, không cần cậu chăm sóc, vướng bận duy nhất là Vương Tu đang ngay bên cạnh, đã không còn áp lực gì nữa thì nằm hai năm có làm sao đâu?

Đây không phải cuộc sống trong mơ sao? Có ăn có uống có người hầu hạ, không cần làm việc vẫn có tiền tiêu.

Tiếc nuối duy nhất là thi thoảng muốn đi dạo thì Vương Tu không cho ra ngoài, khi đó trong lòng ứ nghẹn.

Lúc đấy nhìn không thấu, bây giờ mới phát hiện khi đó sống không tồi.

Giống như nhảy việc vậy, công việc trước đấy thì phàn này cái này oán giận cái kia, sang công ty khác mới phát hiện còn không bằng công ty cũ, không so sánh không đau thương.

“Thấy anh đáng thương không được sao?” Hứa Hạc cũng là đời này mới nghĩ thông, nếu là đời trước, dù cậu có biết Vương Tu muốn tốt cho cậu cũng sẽ khó chấp nhận.

Tâm thái mỗi năm một khác, bởi vì con người sẽ trưởng thành.

Hứa Hạc không phải thần, cũng sẽ phạm sai lầm, có khuyết điểm, vô cùng hẹp hòi, đương nhiên hiện tại đã tốt hơn trước kia một chút.

Được sống lại, mỗi ngày không sống cho thật tốt còn suy nghĩ vớ vẩn cái r.ắm.

“Thật ư?” Vương Tu hoài nghi.

“Không thì anh nghĩ sao.” Hứa Hạc mở cơm hộp đóng gói, đưa một chén cho Vương Tu.

Cậu gọi hai chén, mỗi người một chén.

Vương Tu bưng chén không ăn, cứ nhìn như vậy.

“Sap không ăn?” Hứa Hạc hỏi hắn.

“Anh còn chưa đánh răng rửa mặt.” Vương Tu buông chén, xốc chăn rời giường, đi WC rửa mặt.

Hứa Hạc nhìn bóng dáng hắn, đột nhiên nhận ra Vương Tu gầy đi, bị cậu lăn lộn gầy rồi.

Đời trước toàn bộ lực chú ý của Vương Tu đều đặt trên người cậu, chăm sóc cậu, sau khi bị Hứa Hạc tiêu tiền bừa bãi thì càng thêm tiết kiệm, Hứa Hạc ăn mặc xinh đẹp, chính hắn lại mặc như cụ ông.

Quanh năm suốt tháng chỉ mấy bộ như vậy, người cũng dần dần gầy ốm, thoạt nhìn lớn tuổi hơn tuổi thật.

Chính hắn không cảm thấy mệt, Hứa Hạc tốt lên hắn cũng không ngừng, chỉ càng thêm trầm mặc, một mình yên lặng làm việc, ngẫu nhiên sẽ nghe được hắn thở dài.

Thông thường sẽ nhận được sự xem thường của Hứa Hạc, cậu cảm thấy hắn đa sầu đa cảm, lo sợ không đâu.

Hứa Hạc đôi khi cũng cảm thấy thần kỳ, vì sao một mình hắn có thể kiên trì đến tận bây giờ?

Nếu là cậu, chắc chắn cậu không làm được như Vương Tu, giả thiết là Vương Tu bị bệnh trầm cảm và chứng lo âu, cậu cũng không dám bảo đảm mình có thể vô tư chăm sóc Vương Tu như vậy.

Suy bụng ta ra bụng người, Vương Tu có một câu nói không sai, tình yêu của cậu kém xa tình yêu của Vương Tu.

Vương Tu có thể buông bỏ công việc để ở cùng cậu, cậu không làm được, đây là sự khác biệt.

Hứa Hạc cảm thấy về sau cần dành nhiều thời gian cho Vương Tu hơn.

Ít nhất không khiến hắn cảm thấy người ở nhưng tâm không ở.

Vương Tu từ toilet ra phát hiện Hứa Hạc gắp thịt trong chén mình cho hắn, phiền não trong lòng tức khắc biến mất, tung ta tung tăng bưng chén lên ăn.

Chén ở đây là loại chén lớn, Hứa Hạc ăn không hết cũng bị hắn ăn luôn.

Hắn tìm Hứa Hạc từ lúc bắt đầu cãi nhau cho đến bây giờ, hai đêm một ngày vẫn chưa ăn gì.

Nhục Nhục còn tốt, giữa đường đã được Hứa Hạc cho ăn vài lần, Vương Tu một giấc ngủ đến ngày hôm sau.

Tinh thần hắn thả lỏng, Hứa Hạc lại ở bên cạnh, quần áo đắp trên người hắn, ngửi được mùi hương quen thuộc, bất tri bất giác ngủ sâu, gọi cũng không tỉnh.

Hứa Hạc ăn xong phát hiện dưới lầu có hội chùa rất náo nhiệt, biển người tấp nập tới nghe diễn, cậu hứng thú bảo Vương Tu nhét Nhục Nhục vào túi cho thú cưng, tay nắm tay xuống lầu xem náo nhiệt.

Lúc này mọi người còn chưa cởi mở lắm, nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay lộ ra cảm xúc khác thường.

Hứa Hạc không để ý tới, toàn bộ thể xác và tinh thần Vương Tu đều đặt trên cái nắm tay của hai người, là Hứa Hạc nắm tay hắn, không phải hắn nắm tay Hứa Hạc.

Chuyện này bình thường không có khả năng, lần nào mà không phải hắn quấn lấy Hứa Hạc, một hai phải nắm tay Hứa Hạc, Hứa Hạc chủ động mấy lần?

Đếm một bàn tay còn chưa hết.

Vương Tu hơi hoang mang, nhân lúc hai người đi dạo mệt ngồi xuống nghỉ ngơi, buông túi chứa Nhục Nhục, vươn tay sờ trán Hứa Hạc, “Em bị bệnh hả?”

Hứa Hạc: “……”

Hiếm khi muốn đền bù Vương Tu, kết quả Vương Tu có phản ứng này.

Xem ra ngày thường đối xử với hắn quá kém rồi.

“Không có.” Hứa Hạc hất tay hắn, thuận tiện tìm cớ, “Đông người như vậy đi lạc thì sao.”

“Vậy à.” Ngẫm lại cũng đúng, Hứa Hạc sao mà thông suốt được.

Hắn còn chưa biết Hứa Hạc đã nhớ lại ký ức trước kia, cảm thấy Hứa Hạc vẫn giống ngày thường đối xử với hắn không mặn không nhạt, đột nhiên cậu nhiệt tình đúng là hắn không kịp thích ứng, cảm giác hơi hư ảo.

“Em không phải bị người ta xuyên hồn đấy chứ?” Vương Tu thường xuyên xem tiểu thuyết, tự nhiên khác thường, tám phần là bị hồn xuyên.

Hứa Hạc: “……”

“Anh nghĩ nhiều rồi, em vẫn là em.” Hứa Hạc lấy ví dụ cho hắn, “Hôm trước chúng ta còn cãi nhau, sinh nhật của anh là 27/8, quần áo lớn hơn em hai mã, lông mày là do em sửa cho, anh gọi em là Hứa Hạc Hạc, em gọi anh là Vương Tu Tu.”

Vương Tu lúc này mới yên tâm, “Anh còn tưởng em làm sao, hôm nay thực khác thường.”

Hứa Hạc cạn lời, “Ảo giác thôi ảo giác thôi.”

Cậu đột nhiên kéo Vương Tu một chút, “Vương Tu Tu, cúi đầu.”

Vương Tu không rõ nguyên do, “Làm gì?”

“Sao anh nói nhiều thế? Cúi đầu.” Hứa Hạc ra lệnh.

Vương Tu ngoan ngoãn cúi đầu, Hứa Hạc ‘moa’ một tiếng hôn má hắn, sau đó giả bộ lơ đãng quay đầu, chuẩn bị đứng lên tiếp tục đi dạo, vừa đi hai bước đột nhiên bị Vương Tu túm chặt tay.

Tuy đã sớm có chuẩn bị, dù sao không phải mới một hai lần, nhưng sức Vương Tu thật sự quá lớn, Hứa Hạc không hề ngoài ý muốn lại bị hắn kéo vào trong ngực.

Vương Tu vô tội chớp mắt, “Anh cảm thấy chúng ta có thể tiến sâu hơn một chút.”

Nói rồi ôm Hứa Hạc, chân kẹp lấy đầu gối cậu, giữ đầu cậu hung hăng tiến tới.

Một lúc lâu sau, Hứa Hạc bị hắn hôn đến ch.ết lặng, chịu không nổi đẩy hắn, lại dùng ngón tay chỉ đám người, nhắc hắn là có người đang nhìn.

Vương Tu một tay giữ đầu cậu, một tay cởi áo, cởi xong che trên đầu cậu tiếp tục hôn, hôn đến khi cảm thấy mỹ mãn mới buông Hứa Hạc ra.

Hứa Hạc suýt nữa bốc hơi luôn.

“Anh là quái vật sao? Sao không mệt chút nào?” Hứa Hạc oán trách liếc hắn một cái.

Vương Tu tươi cười, trong lòng vui rạo rực giống như rót mật, “Không mệt, thật ra anh còn chưa hôn đủ.”

Hứa Hạc: “……”

Cậu cảm giác tuy Vương Tu nhìn gầy nhưng rất khỏe, không đáng để cậu đồng tình.

Hứa Hạc xốc áo lên, phát hiện mọi người đều đang nhìn hai người họ, từ nhỏ cậu đã luyện được bản lĩnh núi sập trước mặt cũng không đổi sắc mặt, cho nên không để ý, vỗ bụi dính ở đầu gối rồi rời đi.

Vương Tu theo sát ngay sau, mang theo Nhục Nhục, Nhục Nhục đáng thương, mỗi ngày đều phải ăn cẩu lương của hai người họ.

Túi đựng Nhục Nhục có lỗ thông khí, Nhục Nhục vươn đầu muốn bò ra.

Vương Tu ấn nó xuống lại phát hiện không thấy Hứa Hạc, lòng hắn hoảng hốt, đi hai bước phát hiện Hứa Hạc đang ngồi xổm ở một quầy hàng mua trái cây, chọn một cân táo đông.

Lúc cậu đang chọn thì chủ quầy hàng đang mua xúc xích nướng, dùng táo đông đổi lấy xúc xích nướng, người bán xúc xích nướng đồng ý rồi, hai người vui vẻ giao dịch thành công.

Việc này như dẫn dắt Hứa Hạc, trong lòng cậu chợt nảy ra một ý.

“Bà chủ, chỗ này của chị buôn bán thế nào? Cái gì bán chạy nhất? Cái gì không bán được?”

Bà chủ thấy cậu mua đồ, là khách nên cũng nhiệt tình đáp lại, “Chị bán chạy nhất là táo đông, quả hồng không dễ bán.”

Hiện tại là mùa quả hồng, hồng chín đỏ rực.

“Vậy quả hồng không bán được phải làm sao bây giờ?” Hứa Hạc tiếp tục hỏi.

Chị gái bán trái cây thở dài, “Còn có thể làm sao, xử lý thôi, đưa cho bạn bè thân thích, cồn lại đổ cho heo.”

“Vậy tiếc quá” Hứa Hạc cầm quả hồng nhìn nhìn, “Cái này có thể làm thành bánh hồng.”

Chị gái thở dài lợi hại hơn, “Chị mà biết làm thì còn phải mang đi đổ chắc?”

Lời này cũng đúng, phàm là có biện pháp kiếm tiền thì ai sẽ bỏ qua?

“Chị gái, nếu có người làm giúp chị hoặc là giúp chị mang đến nơi khác bán, nhưng muốn trích một nửa lợi nhuận thì chị đồng ý không?”

Chị gái kỳ quái nhìn cậu một cái, “Đây không phải vô nghĩa sao? Chắc chắn phải đồng ý chứ.”

Hứa Hạc gật đầu.

Nếu là cậu thì cậu cùng đồng ý, dù sao vốn dĩ cũng không bán được phải bỏ, nhưng làm buôn bán đâu có ai cho nhập hàng từng chút một, ít nhất cũng phải mấy trăm cân một lượt, cứ như vậy tất nhiên kiếm không bao nhiêu, miễn cưỡng đủ sống tạm.

Cho nên không bằng lấy ra một nửa lợi nhuận, bán một phần hàng giảm thiệt hại.