Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 126: Không có khoảng cách



Đôi khi Hứa Hạc cảm thấy ấm ức thay Vương Tu, tuy Vương Tu cam tâm tình nguyện, nhưng hắn làm nhiều khiến cậu cảm thấy khó chịu trong lòng.

Vì sao Vương Tu phải làm nhiều như vậy?

Hắn sợ có một ngày cậu sẽ chán ghét mình.

Đây là một loại tâm lý tự ti.

Vì sao tự ti?

Vì Hứa Hạc làm hắn sinh ra một loại ảo giác, nếu không làm như vậy thì Hứa Hạc sẽ bị người khác c.ướp đi.

Trên thực tế cho dù hắn không làm, Hứa Hạc cũng sẽ không bị người khác c.ướp đi, Hứa Hạc là người, không phải đồ vật, cậu có tư tưởng của mình, trung thành với tình yêu, đã có bạn trai thì không thể làm chuyện lỗi, đây là nguyên tắc cơ bản.

Trừ khi hai người bọn họ chia tay, nếu không chỉ cần có quan hệ yêu đương là có thể buộc chặt cậu cả đời.

Hứa Hạc có đôi khi tư tưởng rất cổ hủ, chủ nghĩa đàn ông, học từ ba cậu.

Chủ nghĩa đàn ông cũng không phải ung thư thẳng nam, chủ nghĩa đàn ông cổ đại nói đàn ông phải gánh vác áp lực lớn, nữ giới chỉ cần ở nhà giúp chồng dạy con là được, đây mới là chủ nghĩa đàn ông.

Ung thư thẳng nam thì nói áp lực cô phải gánh vác, cô còn phải ở nhà giúp chồng dạy con.

Khác nhau như trời với đất.

Chủ nghĩa đàn ông là phẩm chất tốt, ung thư thẳng nam chỉ là si tâm vọng tưởng.

Hứa Hạc từ nhỏ tiếp nhận giáo dục tốt nhất, học tập phẩm chất cao thượng của vĩ nhân, trừ thân thể không theo kịp thì tư tưởng rất cường công.

Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người, để cậu thành thụ.

Kỳ thật cũng không phải không có dự cảm, không có công nào mà lười như vậy, có tiền có người xử lý sinh hoạt cá nhân thì thôi, đã nghèo mà còn như vậy thì không thể nào nói nổi.

Nhưng Hứa Hạc là mệnh thiếu gia, từ nhỏ đến lớn không có kỹ năng sống, thông thường người khác giặt quần áo mười phút hai mươi phút, Hứa Hạc giặt hơn một giờ.

Cho nên chỉ có Vương Tu thích hợp với cậu, cũng chỉ có Vương Tu cam tâm tình nguyện làm những chuyện này cho cậu, còn không chê cậu nghèo, nợ nhiều như vậy.

Vương Tu thuộc loại người không cần bánh mì, không cần củi lửa dầu muối, não yêu đương, đúng là rất hiếm thấy, một khi nhận định một người thì chỉ biết cắm đầu chạy theo, cho dù trước mặt hắn có vô số con đường bằng phẳng nhưng hắn cố tình không đi, chỉ muốn đi con đường của Hứa Hạc gồ ghề lồi lõm.

Nếu hắn đổi thành người khác thì đã sớm tu thành chính quả, con có thể mua nước tương rồi.

Hắn không muốn đổi đường, con đường Hứa Hạc này cũng vẫn luôn mở ra, hắn khổ cực bò mãi rồi sẽ đến nơi thôi.

Thật ra đã bò đến rồi, chỉ là hắn không biết mà thôi.

Hứa Hạc giấu tình cảm quá sâu, tựa như lúc cậu biết nhà mình phá sản cũng không biểu hiện gì quá mức.

Đối với ba mẹ chị gái sống cùng nhau mười mấy năm mà còn như thế, huống chi Vương Tu.

Vương Tu chỉ nghĩ con đường Hứa Hạc này quá dài, đã chuẩn bị tốt để đi cả đời.

Kỳ thật giữa hai người bọn họ đã sớm không có khoảng cách, Hứa Hạc biết, Vương Tu vẫn còn đau khổ tìm kiếm đáp án.

Trong chuyện tình cảm hắn quá ngốc, lại trì độn, Hứa Hạc dẫn hắn về nhà, gặp ba mẹ gặp họ hàng, còn ở nhà ông bà nội.

Nhiều họ hàng như vậy chỉ có hắn khác loại, còn không rõ ràng sao?

Bạn bè thân thiết cỡ nào đi nữa cũng không mang về nhà ăn Tết.

Dù là quan hệ yêu đương, không xác định kết hôn thì cũng không thể mang về nhà ông bà.

Xác định muốn kết hôn thì cũng chỉ gặp ba mẹ, lúc đính hôn mới gặp ông bà, Hứa Hạc dẫn hắn đến chúc Tết đã là vượt rào.

Cũng may cũng không ai nghĩ tới điểm này, dù sao Vương Tu là nam, lại là sếp lớn, không có khả năng có một chân với cậu đi?

Cho dù có một chân cũng nên là Vương Tu mang Hứa Hạc tới chỗ Vương Hưng Hoài, không đến phiên Hứa Hạc mang Vương Tu tới bên này, cho nên không ai hoài nghi.

Trừ phi bọn họ hoài nghi Vương Tu là thụ, chuyện này có khả năng sao?

Mọi người đâu có mù.

Sáng sớm hôm sau, phía dưới càng thêm náo nhiệt, mấy anh chị em họ không hay về cũng trở về.

Bọn họ đều đi làm hoặc tự mở công ty, cuối năm bận nên kéo dài tới giờ mới trở về.

Ông bà nội khi đó không có kế hoạch hoá gia đình, một hơi sinh vài người, con lại sinh cháu, cháu sinh chắt, đã là tứ đại đồng đường.

Hứa Hạc mới 18 tuổi đã bị gọi là cậu nhỏ.

Người lớn nói chuyện, đám con cháu ngại phiền liền đưa bọn nhỏ lên lầu, “Cậu nhỏ ngủ trên lầu, đi tìm cậu chơi đi.”

Vì thế một đám các bạn nhỏ ríu rít bò lên, ở bên ngoài gõ cửa phòng Hứa Hạc, “Cậu ơi, mặt trời lên tới m.ông rồi.”

Hứa Hạc bị làm ồn sống không còn gì luyến tiếc.

Ăn Tết trong nhà đều dậy sớm, đốt pháo từ lúc 5 giờ không ngừng, Hứa Hạc lại thích ngủ nướng, dù tỉnh cũng muốn nằm trên giường.

Nằm một phát đến hơn 8 giờ còn chưa muốn chấp nhận hiện thực.

“Cậu ơi đừng lười như vậy, mau dậy.” Giọng trẻ con bên ngoài thúc giục, các bạn nhỏ không dễ dàng từ bỏ, vẫn gõ cửa hăng say.

Hứa Hạc từ trong chăn vươn tay ra, nghe được bên ngoài dừng một chút, cho rằng bọn nhỏ đi rồi, lại rụt tay về.

“Cậu ơi, không dậy thì không có cơm ăn.”

Uy hiếp này thật sự quá nhẹ, Hứa Hạc thờ ơ.

Nhưng Vương Tu bị bọn nhỏ đánh thức, xoa mắt thò ra nửa người.

Sau khi say rượu hắn hơi mơ hồ, bị không khí lạnh bên ngoài làm cho tỉnh táo, bắt đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua.

“Trời ơi trời ơi! Hôm qua anh đã làm cái gì?” Vương Tu nắm tóc, vẻ mặt như gặp quỷ.

Hứa Hạc mắt cũng chưa mở, hừ hừ ra tiếng, “Hôm qua anh trâu đấy, đắc tội cả nhà em luôn.”

Vương Tu: “……”

“Còn mắng ông nội, ba và chú là đồ cổ, Vương tổng thật là oai phong.”

Vương Tu: “……”

“Sau đó thì sao?” Hắn vội hỏi, sợ bỏ lỡ chi tiết gì.

“Sau đó anh xem thường hết những người có trọng lượng trong nhà một phen.”

Thật ra không có gì, hắn chưa kịp nói đã bị Hứa Hạc kéo đi rồi, Hứa Hạc chỉ hù dọa hắn thôi.

Vương Tu trừng mắt, bất mãn đẩy Hứa Hạc, “Hứa Hạc, sao em không biết cản anh lại!”

Hứa Hạc cười lạnh, “Vương tổng khí thế như vậy em không ngăn được.”

Vương Tu: “……”

(,,>﹏<,,)

Hắn vẫn còn đắm chìm trong bi thương, bên ngoài tiếng đập cửa càng dồn dập, các bạn nhỏ sốt ruột chờ, sôi nổi uy hiếp.

“Con đi gọi mẹ lấy chìa khóa, cậu chờ đi.”

“Cậu quá xấu rồi, không mở cửa cho chúng ta.”

“Huhu, cậu không mở cửa, bọn con khóc đây.”

Hứa Hạc đá Vương Tu, “Mặc quần áo đi mở cửa.”

Hy vọng Vương Tu có thể đuổi bọn nhỏ đi để cậu tiếp tục ngủ, ngủ đến giữa trưa, hiếm khi được nghỉ ngơi, không ngủ đủ thì thật có lỗi với bản thân.

Vương Tu hiển nhiên không có cái loại kỹ năng này, mặc quần áo mở cửa, bọn nhỏ nối đuôi nhau xông vào, bò lên giường Hứa Hạc.

“Cậu là đồ đại lười.”

“Cậu còn không bằng bọn con, bọn con đều dậy rồi.”

“Cậu ơi bên ngoài tuyết rơi, cậu cùng đi đắp người tuyết với bọn con được không?”

Giường Hứa Hạc thấp, Vương Tu lại vô dụng, mấy đứa nhóc trèo lên giường, một đứa xốc chăn lên, một đứa nắm tóc, còn có một đứa cưỡi trên người cậu.

Hứa Hạc: “……”

Nhất định là đời trước tạo nghiệt.

Cậu đầu tiên là trừng mắt Vương Tu một cái, rồi không còn cách nào, không chịu nổi bọn nhỏ quá mức nhiệt tình, chỉ có thể không tình nguyện mặc quần áo đi ra ngoài đắp người tuyết.

Vương Tu đi theo phía sau, lúc xuống dưới gây tiếng động không nhỏ.

Trong phòng khách ngồi đầy người, tốp năm tốp ba tụ tập, chia làm ba nhóm, ông bà cậu một nhóm, ba và chú cậu một nhóm, anh chị em họ một nhóm.

Hôm qua toàn là người lớn, anh chị không tới mấy, người trẻ tuổi bận hơn người lớn, vội vàng lang bạt giang hồ, xử lý công việc, đầu năm mới trở về.

Nhóm này đúng là độ tuổi tò mò, nhìn chằm chằm Vương Tu.

“Đây là ai thế?”

“Không biết.”

“Chưa thấy bao giờ.”

“Nghe ba tôi nói là sếp của bác.”

“Sao sếp lại chạy tới chỗ này?”

Còn có vài người kinh ngạc cảm thán ông chủ trẻ quá linh tinh.

Vương Tu bị người khác nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng, nhìn đến Hứa Hạc ông nội, bà và chú cậu lại có chút xấu hổ.

Dù sao hôm qua vừa mới đắc tội bọn họ.

Thật ra ông nội, ba và chú của Hứa Hạc cũng xấu hổ, ba cậu là bởi vì đắc tội cấp trên.

Hôm qua cũng không phải chỉ có Vương Tu mắng bọn họ, là mấy người cùng mắng nhau, anh một câu, tôi một câu.

Chú cậu thì cảm thấy đắc tội với một người trẻ tuổi có tiềm lực, ông nội thì không còn mặt mũi, so đo gì với bọn trẻ cơ chứ.

Tóm lại nhìn nhau không nói lời nào, mắt to trừng mắt nhỏ.

Chỉ có thể nói uống rượu hỏng việc, nhưng không uống thì cũng kỳ cục, giờ chỉ có thể hối hận như vậy thôi.

Vương Tu hối hận không sớm luyện tửu lượng, mất mặt tới tận quê Hứa Hạc rồi.

( ˃̣̣̥﹏˂̣̣̥)