Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 136: Ngoại truyện kiếp trước (1)



Khi bạn nổi lên hứng thú với một người, chú ý tới người đó, bạn sẽ phát hiện khắp nơi đều là tin tức về người đó.

Cậu được hạng nhất, cậu đi tham gia thi đấu piano, bài văn của cậu đăng trên báo trường, cậu đứng nhất bảng xếp hạng nhan sắc trên diễn đàn trường.

Ngay cả hoa khôi cũng không nổi tiếng bằng cậu, ở bên cậu áp lực rất lớn, đầu tiên là không thể công khai, nói với bên ngoài là không phải bạn trai, chỉ làm bạn bè, kỳ thật cái danh xưng bạn bè này cũng không dùng được.

Bởi vì Hứa Hạc thật sự quá bận, căn bản không rảnh kết bạn yêu đương, cậu bận đến tình trạng nào, nhìn thời gian hai người ở bên nhau chỉ có giờ nghỉ trưa là biết.

Nhưng Vương Tu vẫn không thỏa mãn, hắn muốn chen chân vào tất cả thời gian của Hứa Hạc, biết tất cả chuyện của cậu, trước mắt hiểu biết của hắn về Hứa Hạc quá ít, chỉ biết cậu đối xử với ai cũng ôn hòa, tươi cười, chỉ là tươi cười kia không đến đáy mắt mà thôi.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, cho đến một ngày hắn phát hiện Hứa Hạc đối với Trương Nam Sinh là ngoại lệ, ở trước mặt Trương Nam Sinh sẽ không che giấu bản thân, muốn cười thế nào thì cười, muốn nói thế nào thì nói, cậu còn thích đấu võ mồm với Trương Nam Sinh, nhìn Trương Nam Sinh nhảy dựng.

Quan hệ tốt có chút không bình thường!

Ví như ngày thường đi tìm Hứa Hạc, hỏi những bạn học khác họ đều nói đại khái ở thư viện, quán cà phê đọc sách, chỉ có Trương Nam Sinh một lời nói toạc ra.

“Thằng nhóc kia à, chắc trốn vào chỗ nào ngủ rồi.”

Quả nhiên hắn tìm được Hứa Hạc trốn ở phòng để đồ, trong phòng có rất nhiều bàn xếp chồng, bên ngoài để mấy thứ bóng rổ linh tinh, Hứa Hạc tránh sau chồng bàn, cho dù có người tới cũng không nhìn thấy.

Nếu không phải Vương Tu cố tình đi lục soát thì suýt đã bỏ lỡ, hắn trèo lên trên mới phát hiện Hứa Hạc chùm áo trên đầu, kê sách gối đầu ngủ ngon lành, có người tới cũng không biết.

Nơi này tìm tốt lắm, ngủ ngon như vậy dù bị người hôn hoặc là bị chiếm tiện nghi thì cũng không biết.

Vương Tu khoanh tay ngồi cạnh Hứa Hạc, chờ cậu tỉnh lại.

Cái bàn rất cứng, Hứa Hạc một lúc lại phải trở mình một lần, Vương Tu không chờ được Hứa Hạc tỉnh lại, ngược lại chờ được cậu xoay người.

Động tác lớn khiến cái áo trên mặt trượt xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hứa Hạc, mắt vẫn nhắm nghiền ngủ say.

Vương Tu lập tức đỏ mặt.

Trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, nơi này hẻo lánh như vậy, Hứa Hạc lại đang ngủ, hôn một cái cậu cũng không biết.

Hắn muốn làm liền làm, nhẹ nhàng tới gần hôn lên môi Hứa Hạc một chút, cảm giác quá tốt, mềm mại như kẹo bông gòn, rất muốn gặm xuống, nhưng không thể đánh thức Hứa Hạc, vì thế hắn cố nén rời đi, trong lòng đã rất thỏa mãn.

Hôn Hứa Hạc rồi.

Thật ra hắn với Hứa Hạc ở bên nhau lâu như vậy nhưng cái gì cũng chưa làm, có chút không bình thường, mấu chốt vẫn là Hứa Hạc quá bảo thủ, đứng đắn như Bồ Tát sống.

Hai người thi thoảng có thể ra ngoài ăn uống, Hứa Hạc ăn ít, dư lại non nửa chén canh, Vương Tu lấy cớ lãng phí nên muốn ăn, Hứa Hạc không cho hắn ăn, “Em ăn qua rồi, dơ.”

Đồ cậu từng dùng qua sẽ không cho người khác dùng lại, đây là lễ phép cơ bản, nhưng chính vì cậu đã dùng qua, ăn qua nên Vương Tu mới muốn ăn.

Hắn khuyên can mãi, nói chưa ăn no, nói lãng phí, thật vất vả mới đả thông Hứa Hạc.

Hứa Hạc suy nghĩ, cầm tờ giấy lau miệng chén, xoa xoa, xoa xoa, xoa xoa……

Lau kỹ như thế làm gì!!!

Vương Tu tức ch·ết rồi.

Hắn muốn hôn Hứa Hạc lâu rồi, nhưng không hôn được mà còn không cho hôn gián tiếp!

Nhưng Hứa Hạc chính là như vậy, được giáo dục từ nhỏ, đạo đức không cho phép cậu làm chuyện không lễ phép.

Cậu không biết suy nghĩ của Vương Tu, Vương Tu da mặt mỏng như vậy cũng không có khả năng nói cho cậu, vì thế đã xảy ra rất nhiều chuyện lệch sóng.

Ví như Vương Tu muốn dùng khăn giấy cậu đã dùng qua, Hứa Hạc sẽ đưa cái mới cho hắn, Vương Tu muốn uống nước cậu đã uống qua, cậu sẽ đổ nước đi, tráng sạch ly rồi rót nước mới cho Vương Tu, mỗi ngày đều khiến Vương Tu tức muốn làm ch·ết cậu.

Làm ch·ết đương nhiên là không nỡ, nhiều nhất chỉ hôn ch·ết cậu, hôn ch·ết cũng là cậu xứng đáng, ai bảo cậu không hiểu ý như thế.

Vương Tu cứ ngồi bên cạnh chờ rồi chờ, chờ đến kết thúc giờ nghỉ trưa Hứa Hạc mới có động tĩnh, bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh.

Hứa Hạc không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy Vương Tu tới gần thì bị dọa suýt ngất xỉu.

“Anh……”

“Anh đợi em hơn một tiếng.” Vương Tu kéo cậu lên, “Có một số việc muốn nói với em.”

“Chuyện gì?” Hứa Hạc ngồi dậy mặc áo.

“Anh cảm thấy chúng ta có thể hẹn hò.” Ăn uống rồi lại uống chút rượu, chuốc say Hứa Hạc, sau đó như vậy như vậy, gạo nấu thành cơm mới an tâm được.

Hứa Hạc kẹp quyển sách dưới nách, từ trong góc bò ra, “Không phải chúng ta ngày nào cũng hẹn hò sao?”

“Như thế làm gì tính là hẹn hò.” Ngày nào cũng ở trong trường học, hai người lại không cùng lớp, chỉ có nghỉ trưa có thể gặp mặt, đa số thời gian Hứa Hạc đều đang ngủ, muốn trò chuyện với Hứa Hạc còn khó hơn lên trời.

Vương Tu chặn đường Hứa Hạc, ý là ‘em không đồng ý, anh không đứng dậy’, Hứa Hạc bất đắc dĩ, “Được rồi được rồi, vậy tan học anh đến tìm em.”

Cậu đồng ý rồi Vương Tu mới dịch m.ông, thả cậu ra, buổi tối tan học cũng đúng hẹn đi tìm Hứa Hạc.

Hứa Hạc với hắn cùng học một tầng, một người bên trái, một người bên phải, hắn tới phòng học lại nhìn thấy Hứa Hạc đang đùa giỡn với Trương Nam Sinh.

Nguyên nhân là Trương Nam Sinh nhận được một lá thư, bị đám bạn ồn ào, nhất định phải nhìn xem, cướp thư từ tay Trương Nam Sinh.

Chuyển tới chuyển lui chuyển tới trong tay Hứa Hạc, Hứa Hạc mở thư, nghiêm túc đọc ra.

“Bạn học Trương Nam Sinh thân ái, sau này làm phiền cậu đừng cởi giày trên lớp được không? Suy nghĩ tới các bạn học khác một chút OK?

Chân cậu thối đến mức nào tôi không nói nữa, cậu còn thích cởi áo, chả có tý cơ nào cởi cái gì mà cởi?

Ký tên: Người bạn cùng lớp vô cùng ghét cậu.”

Trương Nam Sinh: “……”

“Cậu xem, tôi đã nói không phải thư tình mà cậu không tin.”

Hứa Hạc đưa thư cho hắn, Trương Nam Sinh cũng không nhìn, vô thành một đống ném ra ngoài, vừa vặn dừng bên chân Vương Tu.

Vương Tu nhặt lên, mở ra thấy nội dung không hề giống Hứa Hạc đọc, đây thực sự là một phong thư tình.

Lời trong lời ngoài đều là ‘tớ thích cậu’, rõ ràng tình ý nồng đậm, nhưng Hứa Hạc lại nói là do người ghét hắn viết, Trương Nam Sinh bị hiểu lầm cũng không giải thích, có phải không muốn để Trương Nam Sinh biết có người viết thư tình cho hắn?

Vì sao muốn làm như vậy?

Nếu có người viết thư tình cho Hứa Hạc, bị hắn phát hiện hắn cũng sẽ tiêu hủy, bởi vì hắn thích Hứa Hạc, thế Hứa Hạc thì sao, cậu làm như vậy có phải là vì thích Trương Nam Sinh?

Trong lòng Vương Tu nghẹn cái suy đoán này, hiếm khi được cùng Hứa Hạc đi ra ngoài chơi cũng không thấy vui vẻ, Hứa Hạc phát hiện, dùng khuỷu tay đụng hắn một chút, “Làm sao vậy?”

Vương Tu do dự trong chốc lát, quyết định ăn ngay nói thật, “Có phải em thích Trương Nam Sinh không?”

“Phụt!” Hứa Hạc bật cười, “Sao anh lại cảm thấy em thích tên ngốc kia?”

???

“Không phải sao?” Vương Tu hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Em luôn đấu võ mồm với hắn, còn thích bắt nạt hắn, vừa nãy lại cố ý trêu hắn, chẳng lẽ không phải thích sao?”

???

“Đấu võ mồm, bắt nạt, cố ý trêu đùa nghĩa là thích?” Hứa Hạc có chút không rõ logic của hắn.

“Đúng vậy.” Vương Tu phân tích, “Sao em không đấu võ mồm với anh? Không bắt nạt anh? Không trêu anh?”

???

Hứa Hạc bị hắn hỏi cho ngốc luôn, “Hai ta đấu sao?”

Nhỡ đâu không cẩn thận buột miệng thốt ra lời gì nghiêm trọng, Vương Tu một giây đi t·ự s·át.

“Bắt nạt thì thôi, không nỡ.” Hứa Hạc nắn mặt hắn.

“Còn trêu anh, nghĩ cũng đừng nghĩ, anh không có cái đặc quyền này.” Hứa Hạc một tay ôm vai hắn, “Em với Trương Nam Sinh là bạn bè tốt, tổn thương thế nào cũng được, nhưng anh không giống, anh là vợ em, đặc quyền của anh là được chiều chuộng chiều chuộng chiều chuộng.”

Vừa có mưa, không khí hơi ẩm ướt, tóc đen dính trên trán Hứa Hạc, mặt trắng như ngọc không tì vết, đẹp tinh xảo.

Diện mạo này đủ cho hắn xem một năm.

Lời nói có thể khiến hắn nhớ cả đời.