Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 28: Báo thù cho em



Cậu cẩn thận đánh giá, càng nhìn càng quen mắt, mèo Ba Tư lông trắng, mắt lam, đây không phải mèo của Vương Tu sao?

Béo lên không ít, cũng lớn hơn, trong chốc lát không nhận ra.

Nhưng không đúng a, mèo của Vương Tu sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ ông chủ mới là Vương Tu?

Trong lòng Hứa Hạc nhảy dựng, vội vàng chạy tới chỗ các chị gái, “Các chị có biết tên của ông chủ mới không ạ?”

Chị gái dẫn đầu mặc trang phục công sở chỉnh tề, tóc buộc cao, “Tôi là thư ký ông chủ, đương nhiên biết.”

Cô nhận mèo từ tay Hứa Hạc, “Cảm ơn cậu, con mèo này rất nghịch ngợm, thoắt cái đã chạy ra ngoài, cũng không biết đang tìm cái gì?”

Mèo nhỏ ‘meo’ một tiếng như kháng nghị.

Hứa Hạc lắc đầu tỏ vẻ không cần cảm ơn.

“Chị có thể cho em biết tên của ông chủ là gì không?” Cậu vừa mới hỏi nhưng không được trả lời nên kiên trì hỏi lại.

Thư ký có chút khó xử, “Tên ông chủ tôi không thể nói, nhưng hắn họ Lý.”

“Họ Lý?” Tâm Hứa Hạc buông xuống, không phải họ Vương là được.

Vậy con mèo này là thế nào, sao giống của Vương Tu vậy?

Hơn nữa vừa rồi nhào vào trong lòng cậu giống như quen biết đã lâu.

Hứa Hạc muốn nhìn kỹ con mèo kia, đáng tiếc chị thư ký đã ôm đi, mèo kia lại nghịch ngợm bò lên trên bả vai cô ‘meo’ với Hứa Hạc một tiếng.

Quá giống!

Chỉ là tính cách hoạt bát hơn con mèo của Vương Tu nhiều, cũng hiếu động hơn.

Chẳng lẽ mèo Ba Tư trên đời này đều giống nhau?

Hay là Vương Tu không nuôi nên đưa mèo cho người khác?

Hứa Hạc nhìn chằm chằm trong chốc lát, đến khi thư ký bế mèo vào thang máy, không thấy bóng dáng mới thu hồi tầm mắt.

Văn phòng chủ tịch ở tầng 3, bọn họ ở tầng một, trừ khi có việc quan trọng, không thì cơ bản không thấy được ông chủ.

Nghe nói trước kia ông chủ cũ cũng ở bên trên, nhưng Hứa Hạc tới hơn nửa tháng cũng chưa từng thấy hắn, chủ yếu do ông chủ có cầu thang chuyên dụng, tách ra với cầu thang của nhân viên bọn họ, ông chủ cũ lại thích rèn luyện nên hầu như đi thang bộ, rất ít dùng thang máy.

“Cậu sao thế? Biết con mèo kia à?” Miệng Hồ Lương nhai kẹo cao su, không để ý hỏi.

Hứa Hạc nhún vai, “ Tôi cũng rất muốn biết.”

Ông chủ ở tầng 3, mèo kia vậy mà tự chạy từ tầng 3 xuống, nhanh đến đuổi không kịp, các thư ký đều là con gái, đuổi theo hỏng cả giày cao gót cũng không bắt được.

“Không biết hôm nay còn phải đi phát tờ rơi không?” Hồ Lương rất nhanh đã quên chuyện con mèo, có chút buồn rầu gãi đầu.

“Chủ tịch đã đổi, giám đốc hẳn là rất bận, làm gì có thời gian lăn lộn chúng ta?”

Hứa Hạc đoán không tồi, quản lý thực sự rất bận, phải nói tầng lớp quản lý đều rất bận, vội vàng mở họp.

Sáng tinh mơ, ông chủ cũ chưa kịp dọn đi, ông chủ mới đã tiến vào, còn gọi bọn họ tới mở họp khẩn cấp.

Nội dung rất đơn giản, bọn họ nói, ông chủ nghe.

Ông chủ mới trẻ tuổi, trẻ đến nỗi mọi người không thể tin được, tuy mặc tây trang thắt cà vạt nhưng không thể che giấu được nét trẻ trung trên mặt.

Nhìn giống như người mẫu, khuôn mặt anh tuấn, chỉ có quai hàm giống như trẻ con mập, thêm vài phần hương vị thiếu niên tuổi dậy thì.

Tuy linh hồn đã không còn trẻ, nhưng thực tế bề ngoài Vương Tu chỉ mới 17-18 tuổi mà thôi.

Dù hắn thích mặc quần áo màu trầm, so với bạn cùng lứa tuổi có vẻ thành thục hơn, nhưng nhóm quản lý ít nhất cũng đã ba bốn mươi tuổi, so ra là thấy hắn trẻ quá mức.

Nhưng trên người hắn có một cỗ khí chất không tên, bình tĩnh khiến người khác không thấy được nông sâu.

Trên đời này đáng sợ nhất không phải quỷ, không phải ma, mà là nhìn không thấy, sờ không được, hiện tại bọn họ không biết Vương Tu thế nào, đây là điều đáng sợ nhất.

“Tôi đã xem qua doanh số mấy ngày nay, rõ ràng tụt xuống không ít, mọi người đã có phương pháp gì rồi?” Vương Tu ngồi đoan chính, cánh tay đan nhau đặt lên bàn một cách tự nhiên, biểu tình tùy ý.

Phó giám đốc Marketing đứng lên, “Chúng ta có thể liên hệ với nhà đầu tư, tận lực quảng bá.”

Việc quảng bá này không chỉ là trách nhiệm của bọn họ, nhà đầu tư cũng có một phần trách nhiệm.

“Có thể dùng một ít trang sức nhỏ, hoặc là đồ dùng nhỏ, ví dụ chúng ta cung cấp bật lửa, khăn giấy, poster.”

Quảng cáo trên bật lửa hoặc là khăn giấy, poster sau đó cung cấp miễn phí cho đối tác, hoặc là thu một ít lợi nhuận cũng coi như là thủ đoạn tuyên truyền.

Vương Tu gật đầu, “Việc này giao cho anh phụ trách.”

Phó giám đốc Marketing gật đầu ngồi xuống.

Vương Tu lại hướng ánh mắt đến những người khác.

“Nghe nói gần đây có công ty giải trí muốn tới bên này làm tiết mục, tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt.” Quản lý nghiệp vụ nhấc tay.

Lợi dụng tiết mục giải trí để tuyên truyền công ty cũng là một loại thủ đoạn, đặc biệt là hiện giờ internet phổ biến, các minh tinh tùy tiện nói một câu là có thể phát tán rộng rãi, đây còn không phải là hình thức tốt để tuyên truyền sao.

Chỉ là phí đại diện cao đến dọa người, tùy tiện chụp bức ảnh, nói mấy câu là tốn trăm vạn, một vài minh tinh hạng nhất có catxe tận mấy ngàn vạn.

Cho nên nói dựa cái gì kiếm cơm đều không bằng dựa mặt kiếm cơm, không chỉ nhẹ nhàng mà còn kiếm nhiều.

Trước mắt livestream, võng hồng, phàm là dựa mặt ăn cơm đều kiếm rất được, có thể nói là dễ như trở bàn tay, người khác còn tự nguyện bỏ tiền vào túi họ.

Nhưng cũng chỉ được mấy năm thôi.

Vương Tu theo thường lệ gật đầu, “Giao cho anh.”

Sau một hai lần như vậy, mọi người đã rõ ông chủ mới đang cho bọn họ một cơ hội biểu hiện, hoặc nói là thử năng lực bọn họ, vì thế bắt đầu nói ra vài kiến nghị.

Cái gì tuyên truyền Weibo, livestream, diễn đàn, dù sao tận dụng mọi thứ chỉ cần có cơ hội để quảng cáo công ty.

Bọn họ đều đưa ra phương thức tuyên truyền truyền thống, không công không tội, bởi bọn họ cũng đang quan sát.

Ông chủ mới quan sát năng lực bọn họ, bọn họ cũng quan sát ông chủ có tiềm lực hay không?

Có thể phát triển công ty không?

Tiền lương của họ có thể tăng hay không?

Hoặc là nói ông chủ mới có thể mỗi tháng đúng hạn phát tiền lương không?

Ông chủ thay đổi, tất cả mọi người khủng hoảng, vài người phỏng chừng đang âm thầm tính toán đi ăn máng khác, đến công ty khác có tiềm lực, nhưng lại luyến tiếc đãi ngộ bên này, hơn nữa mới vừa bắt đầu, còn chưa biết bối cảnh ông chủ thế nào?

Trẻ như vậy đã lên làm chủ, khẳng định không phải tự mình phấn đấu, chứng tỏ chỗ dựa sau lưng hắn rất lớn, tra xét nửa ngày cũng không ra, chỉ có thể nói là ‘gốc’ không nhỏ.

Như vậy cũng có một bộ phận người an tâm, có bối cảnh chính là có thực lực, cho dù hắn không có, người nhà hắn cũng có, cho nên cứ quan sát trước cái đã.

Trong phòng hội nghị có trật tự, thường thường có người giơ tay nói ra ý kiến, đến phiên giám đốc bộ phận marketing, không đợi ông chủ lên tiếng hắn đã chủ động đứng ra tranh công, “Tôi đã tích cực phái người đi các quảng trường lớn phát tờ rơi, tranh thủ cống hiến một phần lực giúp công ty!”

Vốn dĩ mắt Vương Tu không hề có tiêu cự đột nhiên nhìn thẳng hắn, “Giám đốc Tào!”

Vừa nãy biểu tình của hắn vẫn luôn tùy ý, giờ đột nhiên nghiêm túc lên, Tào Dần không rõ nguyên do, “Ngài nói.”

“Có thể giúp tôi pha ly trà không?”

Hai mắt không gợn sóng, mặt cũng không có biểu tình, giám đốc Tào không rõ tâm tư của hắn, rõ ràng thư ký ngay bên cạnh, sao lại muốn hắn đi rót trà?

Hắn quay đầu nhìn về phía thư ký, “Đi rót cho chủ tịch ly trà.”

“Tôi muốn anh tự mình rót.” Vương Tu vững vàng ngồi trên ghế, một tay chống cằm, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn hắn.

Giám đốc Tào trong lòng buồn bực.

Đây là có ý gì?

Thư ký không bảo lại cố tình sai hắn?

Cố ý khó xử hắn?

“Có phải mặt mũi tôi không đủ, không nhờ được giám đốc Tào?” Vương Tu mặt mày nghiêm nghị, trong mắt lạnh lẽo.

Giám đốc Tào không tự chủ chảy mồ hôi lạnh, đã nói đến đây nếu hắn còn không đi rót, phỏng chừng sẽ trở mặt.

Ông chủ mới vừa lên, hẳn sẽ giết gà dọa khỉ, không cẩn thận có thể sa thải hắn.

Tự mình đi còn tốt, bị sa thải thì xấu hổ ch.ết.

Căn cứ đủ loại ý tưởng, giám đốc Tào kiềm chế xao động trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười kéo ghế dựa đi ra ngoài cho rót một ly trà.

Vương Tu không hề có ý hòa hoãn thái độ, tay cầm trà trên bàn, uống một ngụm lại đặt xuống, “Tôi muốn nước sôi để nguội, anh pha trà làm gì?”

Hắn nhàn nhạt liếc giám đốc Tào một cái, “Ngay cả chút chuyện này cũng làm không tốt?”

Giám đốc Tào mặt trắng bệch, nắm chặt tay, cố nén mới không đánh người.

“Đổi ly khác đi.” Vương Tu đẩy cái ly cho hắn, “Lần này không được sai nữa, nước sôi để nguội.”

Hắn rõ ràng nói là trà, giờ lại nói nước sôi để nguội, còn đẩy trách nhiệm lên người mình, rõ ràng là vả mặt.

Nhưng không đúng a, hình như chưa từng đắc tội hắn?

Chẳng lẽ đây là ám chỉ? Cảm thấy chỗ nào mình làm không tốt, muốn mình chủ động từ chức?

Hắn nghĩ tới mẹ già, con nhỏ, cùng với phí sinh hoạt ngày càng cao, còn có khoản vay mua nhà mỗi tháng, cảm xúc kích động bất tri bất giác lặng xuống, trầm mặc cầm cái ly đi ra ngoài rót nước sôi để nguội.

Khi vào, cả phòng họp một mảnh an tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, Tào Dần cảm thấy trên mặt nóng rát, giống như bị tát bên trái một cái, bên phải một cái lặp lại nhiều lần, vô cùng vũ nhục.

Nhưng Vương Tu còn cảm thấy chưa đủ, vừa sờ lên ly giấy đã hất tay làm đổ, “Anh muốn bỏng chết tôi?”

Phanh!

Ly giấy từ trên bàn rơi xuống, nước bên trong bắn tứ tung làm ướt hơn nửa quần của Tào Dần, hơi nóng từ trên đùi truyền đến.

Tào Dần không nhịn nổi nữa, ‘bang’ một tiếng vỗ bàn giận dữ hét, “Mẹ nó, đừng tưởng làm chủ tịch là có thể tùy tiện vũ nhục người khác!”

Hắn đứng, Vương Tu ngồi, thấp hơn hắn một đầu, nhưng Vương Tu cho dù ngửa đầu khí thế cũng như cũ không giảm.

Tầm mắt hai người va chạm ở không trung, giống như có thể ma sát ra lửa, toàn là mùi thuốc súng.

Không biết qua bao lâu Vương Tu đột nhiên ‘phụt’ một tiếng cười ra, “Giám đốc Tào làm gì kích động như vậy, tôi chỉ đùa một chút thôi.”

Hắn ra hiệu cho thư ký đưa ghế của giám đốc Tào đến gần mình, mời hắn ngồi xuống, mình thì lại đứng lên.

“Chuyện vừa rồi mọi người đều thấy được, tôi bảo giám đốc Tào giúp tôi rót một ly trà, chuyện vô cùng đơn giản, nhưng giám đốc Tào hình như không tình nguyện, bởi vì đây không phải công việc của hắn.”

“Vậy giám đốc Tào bảo nhân viên tăng ca thêm giờ, bọn họ nguyện ý sao?”

“Đương nhiên không muốn.”

Không chờ mọi người nói chuyện, hắn lại tiếp tục nói, “Bởi vì đây cũng không phải phạm vi công việc của họ.”

“Không ai nguyện ý vô duyên vô cớ tăng ca, còn không có tiền lương, giám đốc Tào chỉ là giúp tôi rót một ly trà, nhưng bọn họ phải làm thêm mấy giờ, chạy mấy dặm.”

“Giám đốc Tào có thể phát hỏa với tôi, tuyên cáo nhân quyền, vậy còn họ?”

Ánh mắt Vương Tu nhìn về phía Tào Dần, “Bọn họ dám tức giận với giám đốc Tào sao?”

“Mọi người đều bình đẳng, không phân biệt cao thấp sang hèn, một công ty sở dĩ hoạt động đến bây giờ cũng toàn dựa vào bọn họ, cho nên tôi quyết định một lần nữa chế định đãi ngộ của công ty, mọi người có ý kiến gì không?”

Tự nhiên không ai dám nói chuyện, kết cục của giám đốc Tào người sáng suốt đều thấy, ông chủ mới lập uy còn mẹ nó giết gà dọa khỉ.

Tào Dần tên khốn này ai mà không biết, chuyên bắt nạt kẻ yếu, niết quả hồng mềm, mở họp mình ngồi bắt người ta đứng, lại còn thiên vị, ngông nghênh còn hơn cả ông chủ, có kết quả này cũng là xứng đáng.

Đa số người đều ôm tâm thái chế giễu nhìn hắn, làm gì có người giúp hắn nói chuyện?

Hơn nữa trong tình huống không rõ trạng thái, ai cũng không muốn đâm vào đầu thương, đương nhiên cũng có thử xem ý tứ của ông chủ.

Cục diện căng thẳng như vậy, tôi xem anh làm tiếp thế nào!

Sự thật chứng minh ông chủ mới thật sự không phải đèn cạn dầu, hôm nay kỳ thật là cảnh cáo.

Tôi còn không có đặc quyền, các người dám có đặc quyền, mặt lớn nhỉ?

Trước khi tới hẳn là đã điều tra, nếu không sẽ không chuẩn xác như vậy chỉ đúng Tào Dần.

“Nếu không có gì muốn nói thì hôm nay đến đây thôi.” Vương Tu nhìn đồng hồ, bất giác đã 10 giờ, lãng phí không ít thời gian mở họp.

Tập thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, hội nghị gian nan rốt cuộc kết thúc, mọi người giải tán, còn chưa ra khỏi phòng họp đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, phần lớn đều là nghiền ngẫm dụng ý của ông chủ.

Kỳ thật không có dụng ý gì, hắn chỉ là đơn thuần muốn làm chút chuyện.

Sau lưng phòng họp là cửa sổ lớn sát đất, Vương Tu chuyển ghế qua, đôi mắt tự nhiên ở trong đám đông tìm được một người.

Khó được hôm nay trời nắng, làm ăn không tồi, người nọ cầm điện thoại, đứng ở bên ngoài chờ khách hàng.

Em bị người ta bắt nạt, tôi báo thù cho em rồi.
— QUẢNG CÁO —