Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 53: Lại không nghe lời



“Giường lớn như vậy chỉ cho nằm một chút này?” Hứa Hạc nhướng mày.

Giường của cậu là giường lớn, hai mét đến hai mét hai, bởi vì cậu cao 1 mét 8, ngủ giường hai mét kèm theo gối đầu linh tinh, chân cậu sẽ không có chỗ để, vì thế liền mua cái lớn đủ cho cậu xoay người lăn lộn.

Cơ thể trên giường lại xê dịch, vẫn chỉ nhích ra một khoảng nhỏ.

Hứa Hạc không còn lời nào để nói.

“Anh lòi đuôi rồi anh biết không?”

Cậu ngồi ở trước bàn, mở máy tính ra nhìn, rất nhiều fans đều đang chờ cậu mở phát trực tiếp, nhưng hiện giờ Vương Tu ở đây nên cậu chỉ có thể viết bài xin lỗi ghim ở đầu trang, hy vọng các fan thông cảm.

Vương Tu không có phản ứng, giống như lại ngủ rồi.

Đã lộ rồi còn giả bộ ngủ?

Hứa Hạc đi ra ngoài bê chậu nước ấm vào, hôm nay không có thời gian ngâm mình, chỉ vội vàng tắm, không thể giảm bớt đau đớn trên chân, cho nên cậu lại bưng một chậu nước ấm ngâm chân.

Đứng cả một ngày khiến chân chịu áp lực rất lớn, cần phải ngâm chân.

Nước hơi nóng, Hứa Hạc đợi trong chốc lát mới ngâm chân vào, “Chân rửa sạch chưa mà đã lên giường em?”

Cậu cũng không quay đầu lại vì biết Vương Tu nghe thấy, quả nhiên một lát sau phía sau có động tĩnh truyền đến, Vương Tu tới ngồi gần song song với cậu, với chân vào trong chậu.

“Em đánh thức anh.”

Hứa Hạc: “……”

Vốn dĩ anh không ngủ đâu nhá?

Nước này đối với Vương Tu vẫn hơi nóng, hắn ngâm chốc lát rồi lại nhấc chân ra, lát sau lại thò chân vào.

“Uống rượu sao?” Hứa Hạc không chút để ý hỏi.

“Ừm.” Vương Tu ghé vào vai cậu, thanh âm rầu rĩ, “Nhận lỗi với ba vợ, uống hơn nửa bình rượu trắng.” Cuối cùng giải thích nói, “Là lỗi của anh, ba vợ không sai.”

Hứa Hạc không nói gì.

“Hứa Hạc, em còn đang giận anh sao?” Vương Tu vòng tay ôm cậu, “Anh đã tự kiểm điểm bản thân rồi, em đừng nóng giận được không?”

“Hả?” Hứa Hạc hứng thú, “Kiểm điểm thế nào?”

Vương Tu ảo não nói, “Sao anh lại vô dụng như vậy, có chút chuyện này cũng làm không tốt, khiến Hứa Hạc tức giận, quá không ra gì rồi, làm việc không mang theo đầu óc, không thấy rõ đã quyết định, cãi nhau với anh cũng xứng đáng.”

Hứa Hạc ‘phốc’ một tiếng cười, “Sau đó giải quyết thế nào?”

Vương Tu sắc mặt nghiêm chỉnh, “Anh đã họp với các quản lý bộ phận, sau này còn trình mấy hạng mục như thế lên, cuối năm trừ hết tiền thưởng!”

Khóe miệng Hứa Hạc gợi lên độ cong không dễ phát hiện, lại rất nhanh kéo xuống, “Được rồi, xem anh thành khẩn như vậy em đành miễn cưỡng tha thứ vậy.”

Vương Tu vui mừng, “Thế có khen thưởng không?”

Trước kia hắn biết sai biết sửa, Hứa Hạc đều sẽ khen thưởng hắn, có đôi khi là đồ vật cậu mang bên người, đôi khi là một phần quà, một phần đồ ngọt linh tinh.

“Đã làm sai còn muốn khen thưởng?” Đời trước giáo dục không đúng, Hứa Hạc phải sửa lại.

Đời trước cậu chưa từng mắng Vương Tu, cũng chưa nói nặng lời, kết quả chiều hắn thành như vậy, đời này phải thưởng phạt phân minh, có thưởng có phạt mới có thể cân bằng.

Vương Tu có chút thất vọng.

“Đi đổ nước rửa chân đi.” Hứa Hạc ngâm xong rồi, vẩy nước ngồi ở mép giường.

Vương Tu ngâm một mình không thú vị nên cũng không ngâm nữa, nhưng cũng không nghe lời mà đi đổ nước.

Hứa Hạc xoa bóp mặt hắn, “Mau đi.”

Lúc này Vương Tu mới nhích người, tuy rằng khen thưởng nhỏ hơn đời trước, nhưng ít nhất vẫn có khen thưởng.

Hắn rất thích Hứa Hạc làm các động tác thân mật, với hắn mà nói đấy chính là khen thưởng.

Vương Tu đổ nước xong còn cầm một cái khăn lông, “Cái này có phải khăn em dùng để lau chân không?”

Hứa Hạc nhìn thoáng qua, “Không phải, cái màu xám kia cơ.”

Vương Tu lại chạy về lấy cái màu xám tới, dọn cái ghế nhỏ ngồi ở bên chân Hứa Hạc, cẩn thận lau chân cho cậu, “Không lau khô sẽ bị nấm chân.”

Hắn nắm cổ chân như ngọc, lau từ dưới lên trên một chỗ cũng không bỏ qua.

Hứa Hạc lẳng lặng hưởng thụ hắn hầu hạ, chờ hắn lau xong đi rửa tay.

Vương Tu lại tung ta tung tăng đi ra ngoài, trong chốc lát mới trở về.

Trong tay cầm một bộ áo ngủ ngày hôm qua Hứa Hạc giặt ra treo ở trên ban công.

Áo ngủ của cậu hai ngày giặt một lần.

Vương Tu không biết xấu hổ ở ngay trước mặt cậu mặc áo ngủ vào người, nhưng rất kỳ quái, bên trong áo ngủ hắn vẫn mặc áo sơmi.

“Vớ vẩn!” Hứa Hạc đá hắn một cái, “Cởi áo sơmi ra!”

Vương Tu vội vàng che ngực, “Không được.”

“Làm sao?” Hứa Hạc cẩn thận nhìn lên, phát hiện cái áo sơ mi kia là cái áo sáng nay cậu để lại cho Vương Tu, lúc cậu đi cái áo còn chưa khô, Vương Tu cứ thế mặc vào?

“Cởi!” Hứa Hạc nói lại một lần.

“Không cởi!” Vương Tu kiên trì!

“Không cởi thì về ngủ một mình.”

Vương Tu lập tức khuất phục, cởi áo sơmi xuống, nhưng vô cùng cẩn thận gấp lại đè dưới gối đầu, cứ như sợ Hứa Hạc cướp mất.

Hứa Hạc: “……”

“Không ai cướp áo sơmi của anh.”

Vương Tu không tin, “Em đã có tiền án rồi, anh phải đề phòng.”

Hắn đang chỉ sáng nay Hứa Hạc đến nhà hắn lục soát một hồi, mang hết bảo bối của hắn đi.

Hứa Hạc: “……”