Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 63: Chiếm hữu



Đời trước Hứa Hạc có một biệt danh là Hứa cầm thú, bởi vì Vương Tu đi khắp nơi nói với bạn bè của Hứa Hạc rằng cậu không bằng cầm thú.

Bạn bè còn tưởng có tin nóng gì, tích cực hỏi hắn: “Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì hai đứa tôi nằm ở trên giường, tôi cởi hết rồi mà em ấy không làm gì cả!” Vương Tu tức giận gây áp lực với Hứa Hạc: “Các cậu nói xem em ấy có phải không bằng cầm thú không?”

Hứa Hạc: “……”

Người ta bị mắn bởi vì động tay động chân không thành thật, cậu lại bị mắng vì giữ quy củ không làm gì.

Có hơi oan uổng.

Bạn bè sôi nổi ồn ào: “Đúng là không bằng cầm thú, đã cởi hết rồi mà không làm gì, Hứa Hạc, cậu không được a!”

“Đúng đấy, anh đây lần đầu tiên gặp loại tình huống này.”

Trương Nam Sinh cũng ồn ào theo: “Không thì như vậy đi, bọn tôi trói Hứa Hạc lại ném trong phòng, cậu muốn làm thế nào thì làm.”

Vương Tu trộm nhìn sang Hứa Hạc, mặt nóng bừng.

Phản ứng này của hắn đã rất rõ ràng, hắn đáp ứng rồi.

Trương Nam Sinh vung tay: “Nào, mau đóng cửa lại, trói Hứa Hạc ném lên giường.”

Hứa Hạc buông ly trà sữa trong tay, quở mắng: “Đừng có nghịch ngợm, nên về rồi.”

Cậu vừa mới chuẩn bị đứng lên đã bị mấy anh em ấn trên sô pha, Hứa Hạc tránh né: “Các cậu làm thật?”

Cậu chỉ có một mình tất nhiên không tránh được ba bốn người, bị bọn họ dùng dây tập thể hình bó tay, nâng lên ném trên giường.

“Này.” Trương Nam Sinh kêu Vương Tu, “Có muốn cởi quần áo hộ cậu luôn không?”

Vương Tu vội xua tay, “Không cần không cần, như vậy là tốt rồi.”

Hứa Hạc cạn lời trợn trắng mắt.

Trương Nam Sinh cười ha ha, “Chúng tôi đi ra ngoài đây, hai người các cậu chơi cho tốt.”

Hắn còn truyền thụ kinh nghiệm cho Vương Tu, “Nếu Hứa Hạc không chủ động thì cậu tự ngồi lên đi, đừng sợ, chờ Hứa Hạc trải nghiệm được chỗ tốt trong đó thì sau này không thể rời khỏi cậu được.”

Trong đầu Vương Tu nháy mắt bay ra mấy chữ to, không rời được cậu, không rời được cậu, không rời được cậu……

Hắn nghĩ đến xuất thần, chờ khi phản ứng lại thì trong phòng chỉ còn mỗi hắn với Hứa Hạc.

Tay Hứa Hạc bị trói ở phía sau, vì vừa nãy giãy giụa nên áo sơmi bung mấy nút, lộ ra mảng lớn da thịt.

“Lại đây.”

Nửa khuôn mặt cậu chìm vào gối đầu, tóc mềm mại rũ ở một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Tu, “Cởi cho em.”

Thanh âm kia từ tính khàn khàn, mang theo cảm giác lười biếng, giống như dỗ bé con, “Khuya rồi, em đưa anh về.”

Vương Tu trong đầu ‘oanh’ một tiếng, giống như bị mê hoặc, dựa theo mép giường từng bước đi tới.

Hứa Hạc gian nan trở mình, lộ ra đôi tay bị trói để tiện cho Vương Tu cởi dây: “Một đám phản đồ, bán đứng em mà lương tâm không đau sao?”

“Còn anh a, đùa nghịch theo bọn họ làm gì?” Cậu đợi nửa ngày không thấy Vương Tu cởi trói, ngược lại cảm giác giày bị cởi xuống, vớ cũng bị giật ra.

Hứa Hạc quay đầu lại nhìn.

Vương Tu quỳ gối ở mép giường, cởi giày và vớ cả hai chân cho cậu, lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài.

“Anh muốn làm gì?” Hứa Hạc nằm xuống, chính diện nhìn hắn.

“Anh cũng không biết.” Vương Tu không biết phải làm sao, “Anh nhìn thấy em như vậy chỉ muốn lột sạch.”

Hứa Hạc híp mắt, đột nhiên cảm giác có nguy hiểm, “Đừng nghịch, ngoan, mau cởi trói cho em.”

Vương Tu giống như không nghe thấy, cưỡi trên người cậu, tháo từng nút thắt trên quần áo cậu, cuối cùng lộ ra toàn bộ ngực.

Như vậy còn chưa đủ, hắn còn muốn cởi quần Hứa Hạc.

“Mau dừng lại!” Hứa Hạc mẫn cảm chú ý tới Vương Tu có chút không bình thường, cặp mắt kia toàn là dục vọng, giống như dã thú, nguy hiểm, trí mạng.

“Vương Tu, anh đừng xằng bậy.”

Tay Hứa Hạc bị trói, quần cũng bị Vương Tu cởi ra ném sang một bên.

Vương Tu đè trên người cậu, đồng tử u ám, động tác cũng nhanh nhẹn hơn ngày thường, chuẩn xác đè ót cậu hôn tới.

Hứa Hạc bị bắt ngửa đầu, miệng lưỡi bị hắn hút tê dại, chờ lúc hắn rời đi đã bị đỏ một mảnh, giống như vừa ăn đồ cay.

Vương Tu không buông tha, lại hôn cổ cậu, cả người cọ trên người cậu.

“Vương Tu, anh làm sao vậy?”

Hứa Hạc khẳng định ngày thường Vương Tu tuyệt đối không dám như vậy, cho nên cậu mới không để trong lòng, nhưng xem bộ dáng hiện tại của Vương Tu, rõ ràng là muốn ăn cậu.

“Anh không sao cả.” Vương Tu hôn trên hầu kết cậu, “Anh chỉ muốn cùng em xác nhận quan hệ, vô cùng vô cùng muốn, chờ xác nhận quan hệ xong anh mới có thể yên tâm.”

“Yên tâm cái gì?” Hầu kết Hứa Hạc bởi vì chịu kích thích, không ngừng hoạt động.

“Yên tâm rằng em sẽ không bỏ rơi anh.” Vương Tu ánh mắt kiên định, “Em luôn không làm với anh, có phải chuẩn bị tùy thời dứt ra?”

Hứa Hạc khiến hắn không có cảm giác an toàn, hắn lo lắng Hứa Hạc sẽ rời đi, sẽ không cần hắn, cho nên không ngừng thúc giục Hứa Hạc, dùng đủ mọi phương pháp lăn giường với cậu.

Cảm thấy lăn giường xong Hứa Hạc sẽ không rời khỏi hắn nữa, gạo nấu thành cơm.

Ý tưởng này quá ngây thơ, Hứa Hạc cạn lời, “Em không làm với anh bởi vì chúng ta còn nhỏ, hơn nữa anh chưa hiểu hết em.”

Cậu nhích lại gần gối đầu, “Anh biết trong trường học có bao nhiêu người thích em không?”

Hứa Hạc rất được yêu thích, dù bề ngoài tinh xảo hay thân hình đĩnh bạt, hoặc là phong thái thân sĩ đều khiến con gái thích.

Vương Tu gật đầu, bình dấm chua trong lòng bị đánh đổ.

“Nhưng trong nhiều người như vậy chỉ có số ít người thật sự theo đuổi em, anh biết vì sao không?”

Vương Tu đồng tử phóng đại, “Vì sao?”

“Bởi vì các cô ấy không dám.” Hứa Hạc nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ở bên em rất nguy hiểm.”

Vương Tu sửng sốt, “Nguy hiểm gì?”

Hứa Hạc thở dài, không muốn nói nhưng lại không thể không nói, “Hai năm trước nhà em phá sản, nợ rất nhiều, ở cùng em sẽ phải gánh vác nợ nần, không chừng cả đời cũng chưa trả xong, cho nên không ai dám mạo hiểm như vậy.”

Kỳ thật vẫn có, ví như giáo hoa Điền Vi Vi, Điền Vi Vi vẫn luôn nói với cậu, không thiếu tiền chỉ thiếu một nhân tài, nếu Hứa Hạc chịu ở bên cô ấy, có thể thay cậu trả nợ, nhưng yêu cầu cậu tới ở rể, giống như ba của Vương Tu – Vương Hưng Hoài.

Nếu thật sự làm thế ba cậu sẽ đánh chết cậu, cho nên Hứa Hạc không đáp ứng, cậu cũng không có hứng thú làm tiểu bạch kiểm, hơn nữa Điền Vi Vi quá kiêu ngạo, nhiều lần đến quán bar dùng tiền đập cậu.

Đưa tiền để cậu uống rượu, để cậu ngồi cùng nói chuyện phiếm, mua thời gian của cậu, tính tình khác hoàn toàn với Vương Tu, cậu không thích quá cường thế.

Hứa Hạc cẩn thận nhìn chằm chằm Vương Tu, cậu cho rằng sẽ nhìn được sự bỏ cuộc, nhưng chỉ thấy khiếp sợ cùng đau lòng.

Vương Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Hóa ra vì thế nên em mới không chịu lên giường với anh.”

Không biết vì sao trong lòng vô cùng ngọt ngào, “Em sợ liên lụy đến anh phải không?”

Hứa Hạc giật giật người, vẻ mặt thích ý, “Cũng không quá ngốc.”

Chỉ cần không bước qua bước cuối cùng thì Vương Tu vẫn còn có lựa chọn khác, cậu không muốn khiến Vương Tu phải hối hận, theo một kẻ không có tiền, thậm chí cũng không có thời gian ở cạnh  hắn.

Vương Tu tự cân nhắc một chút, “Anh càng muốn cùng em lên giường, anh muốn nói cho em biết anh không thể thiếu em, đời này trừ em, ai anh cũng không cần.”

Hứa Hạc nhướng mày, “Anh không sợ phải gánh nợ sao?”

Khi đó Vương Tu vẫn chưa được ba hắn coi trọng, tiền tiêu vặt mỗi tháng có hạn, chỉ đủ lo hai người ăn uống, muốn nhiều hơn thì không có.

“Thiếu nợ đâu có đáng sợ bằng việc mất đi em?”

Vương Tu vùi đầu vào giữa cổ cậu, “Đời này với anh mà nói chuyện đáng sợ nhất là không thể ở bên cạnh em.”

Tử vong với hắn không đáng sợ, hắn đã trải qua rồi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc phải tách khỏi Hứa Hạc, còn đáng sợ hơn với tử vong, thiếu nợ.

Hứa Hạc chính là chỗ dựa tinh thần của hắn, là lý do hắn còn sống.

Hứa Hạc trầm mặc không nói.

“Chỉ cần không ở bên cạnh em, mỗi phút mỗi giây anh đều thấy rất khổ sở.”

Hắn giống như người mắc bệnh nặng, Hứa Hạc là máy hô hấp của hắn, chỉ cần gỡ xuống sẽ không thở nổi.

“Hứa Hạc, em là người đầu tiên không chê anh béo.”

Thật ra cũng ghét bỏ, không thì cũng không cố tình cải tạo, đương nhiên Vương Tu cũng là người đầu tiên nguyện ý bị cậu cải tạo.

Nếu hắn thật sự gàn bướng hồ đồ, không nghe góp ý, Hứa Hạc sẽ không để ý đến hắn, nhưng hắn đáp lại, cho nên mới có thể cùng nhau đi đến hôm nay.

Cậu cho cơ hội, Vương Tu bắt lấy, chỉ đơn giản như vậy.

“Cho nên anh cũng không chê em nghèo.”

Hứa Hạc: “……”

“Trả nợ thì trả nợ, anh cùng với em.” Hắn với Hứa Hạc cùng trả nợ, Hứa Hạc sẽ bớt được chút gánh nặng, cũng có nhiều thời gian ở bên hắn hơn.

Hứa Hạc lẳng lặng nghe không nói gì, một lát sau dùng bả vai đẩy hắn, “Đã nói rõ rồi còn không mau cởi trói cho em?”

Yêu đương là chuyện của hai người, sẽ có ủy khuất, hiểu lầm, nhưng nói rõ ra thì tốt rồi.

“Không.” Vương Tu nhìn cậu, “Em như vậy rất mê người, anh làm xong sẽ cởi trói.”

Hứa Hạc: “……”

“Đừng nghịch.” Cậu kiên nhẫn dỗ Vương Tu, “Cho dù không làm em cũng sẽ không rời khỏi anh, em bảo đảm.”

Vương Tu kiên trì, “Anh cảm thấy làm xong thì an toàn hơn.”

Không chỉ vì hiện tại Hứa Hạc quá mê người, còn bởi vì có thể cùng Hứa Hạc tiến thêm một bước.

Hứa Hạc bất đắc dĩ, “Kỳ thật làm xong em cũng không nhất định sẽ phụ trách.”

Việc phụ trách này là trách nhiệm của đàn ông, nếu thật sự làm thì phải phụ trách, bằng không cậu cũng sẽ không giữ trận tuyến cuối cùng chậm chạp không chịu nhượng bộ.

Nhưng Vương Tu không biết, cho nên Hứa Hạc tiếp tục lừa dối, “Em hy vọng anh nghiêm túc suy xét lại, thật sự nghĩ thông rồi mới nói với em, em cho anh lưu lại quyền lựa chọn.”

Vương Tu căn bản không nghe rõ cậu nói cái gì, trong đầu chỉ có một chuyện, “Em muốn như thế nào mới chịu phụ trách?”

Hứa Hạc: “……”

“Trước tiên anh cởi trói cho em, em nói cho anh một biện pháp không bao giờ rời khỏi anh.”

“Biện pháp gì?”

Vương Tu quả nhiên mắc mưu, bò qua cởi trói cho cậu.

Hứa Hạc lắc lắc ngón tay, thoải mái hào phóng lộ thân thể, “Anh chụp hình nóng của em, về sau này nếu em hồng hạnh xuất tường, làm chuyện có lỗi với anh, anh cứ công bố ảnh chụp lên mạng.”

Chỉ cần ảnh chụp bị phát tán trên mạng, Hứa Hạc sẽ thân bại danh liệt, biện pháp này đúng là có thể làm Hứa Hạc cả đời không rời khỏi hắn.

Vương Tu vui mừng lấy di động ra, chụp các bộ phận của Hứa Hạc mấy trăm tấm, đặc biệt là giữa hai chân cậu, cố ý vô tình chụp đặc tả.

Hứa Hạc cũng phối hợp, “Giữ ảnh chụp cho tốt, phải đặt mật khẩu, chỉ có mình anh xem được.”

Cái này Vương Tu đương nhiên biết, nếu ảnh chụp xuất hiện trên mạng, hoặc là bị hắn tiết lộ, vậy hắn với Hứa Hạc chỉ sợ không còn khả năng. 

Hứa Hạc cho hắn chụp đã là mạo hiểm rất lớn, đồng thời cũng để hắn yên tâm.

Trong lòng Vương Tu cảm động đến rối tinh rối mù, lập tức hạ quyết tâm đời này trừ Hứa Hạc thì ai cũng không thể, kết quả không nghĩ tới một năm sau hai người bọn họ chia tay.

Lời bảo đảm lúc ấy của Hứa Hạc vẫn còn rõ ràng trước mắt, lời thề son sắt: “Trừ phi anh nói chia tay trước, nếu không em tuyệt đối không rời khỏi anh.”

Vương Tu chưa nói chia tay nhưng Hứa Hạc đã rời khỏi hắn.

Hắn biết nguyên nhân là do mình, nhưng hắn không khống chế được, chỉ cần tách khỏi Hứa Hạc một chút đã không có cảm giác an toàn, đặc biệt là công việc kia của Hứa Hạc, bên cạnh luôn có vô số cả trai lẫn gái.

Sau khi quán bar ‘duyên phận’ đón tiếp một lần tụ họp giới đồng tính, từ đó về sau bọn họ đều chọn quán bar ‘duyên phận’ trở thành nơi tụ họp, lâu lâu sẽ có người quấy rầy Hứa Hạc, hoặc là thụ, hoặc là công.

Dù là ai thì cũng khiến Vương Tu bất an, có đôi khi hắn nghĩ, nếu Hứa Hạc bình thường một chút, bộ dạng kém chút thì tốt rồi, đáng tiếc Hứa Hạc như con cưng của trời, đi đến đâu cũng phát sáng, trong đám người chỉ liếc mắt là nhìn thấy cậu.

Đại khái cũng vì vậy hắn mới thích Hứa Hạc tới nỗi không rời đi nổi, cho nên chia tay xong hắn không thể tiếp nhận, loại thời điểm này hắn cũng không dám đề cập đến ảnh nude, nhắc đến chỉ làm Hứa Hạc càng ghét hắn thêm.

Cho nên hắn ngồi ở nhà bí mật lên một kế hoạch lớn, khiến Hứa Hạc hoàn toàn biến mất trên thế giới, chỉ thuộc về một mình hắn.

Kế hoạch vô cùng thành công, Hứa Hạc không hề phòng bị hắn, bị bắt đi dễ như trở bàn tay.

Nhưng Hứa Hạc không phải cô nhi, cậu có bạn bè, có người nhà, cho nên nếu muốn trói cậu cả đời thì chỉ có thể làm cậu ch.ết.

Về việc ch.ết như thế nào thì còn phải có kế hoạch.

Đầu tiên hắn dùng di động Hứa Hạc nhắn cho Trương Nam Sinh, nói muốn một mình đi ra ngoài hít thở không khí, đi du lịch.

Vừa mới thất tình có ý tưởng này rất bình thường, Trương Nam Sinh cũng không hoài nghi, chỉ dặn dò cậu trên đường cẩn thận.

Bởi vì hiện tại phương tiện giao thông, chỗ nào cũng có máy theo dõi, Vương Tu tìm một chuyên viên trang điểm giỏi hóa trang, chiều cao và thân hình gần giống Hứa Hạc.

Mặc quần áo Hứa Hạc, trang điểm thành Hứa Hạc, mang căn cước của Hứa Hạc cùng đồ đạc đi leo núi, đến đỉnh núi thì dùng di động của cậu nhắn cho người nhà và bạn bè, giả thành di ngôn.

Cuối cùng tốn khoản tiền lớn trả nốt nợ cho cậu, rồi để người kia ném quần áo cùng đồ đạc của Hứa Hạc xuống biển, tận mắt thấy chúng biến mất mới trở về.

Sự khác thường của Hứa Hạc sẽ khiến cho ba mẹ cậu chú ý, nhưng báo cảnh sát cũng phải chờ sau 24 tiếng mới có thể lập án.

Chờ sau 24 tiếng rau kim châm cũng lạnh rồi, ba mẹ Hứa chỉ có thể tự dẫn người đi tìm, một đường hỏi giám sát cuối cùng tìm được đến trên núi, kết quả ở tảng đá trên đỉnh núi phát hiện một quyển nhật ký.

Nhật ký đương nhiên là Vương Tu viết, hắn bắt chước chữ của Hứa Hạc làm bài tập cho cậu không một ai phát hiện, hiện tại cũng không ai nhìn ra được, coi nhật ký trở thành di thư cuối cùng của Hứa Hạc.

Nhật ký ghi lại áp lực Hứa Hạc gánh vác mấy năm nay, từ một thiếu gia biến thành gánh nợ khổng lồ, phải làm ba việc một lúc, trong đó có đủ loại chua xót khiến ba mẹ cậu đọc xong nghẹn ngào, không đành lòng xem tiếp.

Còn số tiền kia vốn là Vương Tu lấy danh nghĩa Hứa Hạc hiếu kính với ba mẹ Hứa, kết quả bị ba mẹ cậu hiểu lầm, cho rằng Hứa Hạc là vì kiếm số tiền này mới ch.ết.

Hứa Hạc diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa lúc còn sống làm việc ở quán bar thường bị đồng tính quấy rầy, vì thế liền có người hoài nghi cậu vì số tiền này bán thân, kết quả chịu vũ nhục, không nghĩ thông nên tự sát.

Bởi vì có phỏng đoán này, hơn nữa số tiền lớn lai lịch không rõ, ba mẹ Hứa lại đến trường học hỏi thăm một chút, phát hiện Hứa Hạc thật sự có vấn đề về tâm lý, không tin cũng phải tin.

Bọn họ sợ lời đồn nổi lên khiến Hứa Hạc đi không an ổn nên không dám lộ ra, trộm làm lễ tang cho Hứa Hạc, lưu lại tôn nghiêm cuối cùng cho Hứa Hạc.

Nhưng không ai biết Hứa Hạc đã bị Vương Tu ám độ trần thương chuyển đến nông thôn.

Lúc cậu tỉnh lại cả người trần trụi, bị bó thành bánh chưng, sợ trói cậu đau nên dùng vải lót ngoài, nhét vào rương, dùng các loại phương tiện chuyên chở, cuối cùng Hứa Hạc còn nghe được tiếng trâu kêu.

Ngoài trâu còn loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.

Hứa Hạc liều mạng đụng cái rương muốn hấp dẫn sự chú ý, quả nhiên không bao lâu cái rương bị mở ra một khe hẹp, Vương Tu ‘suỵt’ ra hiệu.

“Em chờ một chút, sắp đến rồi.”

Thanh âm kia giống như bình thường, thân mật lại tự nhiên nhưng Hứa Hạc lại cảm thấy rợn người.

Cậu bị Vương Tu bắt cóc!

Mục đích bắt cóc thì khỏi cần nói, không phải vì tiền mà vì cậu.

Trong miệng cậu bị nhét đồ vật, bên ngoài còn lót vải, không thể nhổ ra cũng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng ‘ô ô’.

Vương Tu ở bên ngoài không ngừng trấn an cậu, “Hứa Hạc đừng sợ, lập tức là đến, em nhịn một chút.”

Hứa Hạc tất nhiên không sợ, mà vì tức, càng dùng sức đập.

Một lát sau cái rương lại mở ra, Vương Tu cho cậu nhìn bên ngoài, “Hứa Hạc, nơi này chỉ có hai chúng ta, em giãy giụa cũng vô dụng, không bằng giữ sức, đợi lát nữa dùng để phản kháng anh.”

Hứa Hạc giận trừng hắn, nhưng miệng không thể nói nên khí thế yếu đi ba phần.

“Ngoan.” Vương Tu đi phía trước nhìn, đột nhiên vui mừng nói, “Hứa Hạc, chúng ta tới rồi.”

Cả người Hứa Hạc rúc trong rương, bởi vì bị trói lâu nên chân cẳng bủn rủn vô lực, ngay cả sức để ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy mây trên trời vô cùng trắng, ngửi được không khí vô cùng mới mẻ.

Vương Tu đóng rương lại, Hứa Hạc ở bên trong cảm giác cái rương nghiêng, hai chân cậu dựa gần đáy hòm, hiện ra tư thế ngồi xổm.

Cái rương bị Vương Tu dựng xuống nhưng vì bốn phía lót chăn mỏng nên Hứa Hạc cũng không bị đụng đến.

Đại khái sợ cậu khó chịu nên cái rương không chạm đất, nhẹ nhàng bị nâng đi, Hứa Hạc chờ không lâu thì Vương Tu lại mở rương, ôm cậu thả ra.

Nhưng mắt cá chân, hai tay và đầu gối của cậu đề bị mảnh vải cột lấy, cho dù ra khỏi rương cũng vô dụng, vẫn là bất lực.

Vương Tu ôm cậu đến trên giường, lấy lòng nói: “Hứa Hạc, rương mới mua nên vẫn hơi có mùi, em thích sạch sẽ, anh tắm cho em một chút rồi lại lên giường được không?”

Hứa Hạc nhắm mắt không để ý đến hắn.

Vương Tu cho rằng cậu cam chịu, ôm cậu tới phòng tắm.

Nơi này tuy rằng ở nông thôn nhưng phòng ở vẫn ổn, đồ điện gia dụng đầy đủ hết, toilet có bồn tắm mới, vừa lúc dùng tới.

Toàn bộ quá trình Hứa Hạc đều nhắm mắt, không nói lời nào cũng không nhìn Vương Tu, thực hiện bạo lực lạnh.

Vương Tu cởi mảnh vải ngoài miệng cho cậu, lấy đồ chặn bên trong ra nhưng Hứa Hạc vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn hắn.

Vì để tiện tắm rửa nên hắn cởi cả mảnh vải trói ở đầu gối Hứa Hạc, cẩn thận lau phía trước phía sau cho cậu vài lần, lau đặc biệt nghiêm túc, mỗi một bộ vị đều không bỏ qua.

Bộ phận Hứa Hạc giấu đi cũng bị hắn lật ra, chu đáo rửa sạch một lần rồi lau khô, ôm vào phòng ngủ, đặt ở trên giường.

Nơi đó chuẩn bị hai sợi dây xích, một cái khóa ở cổ chân cậu, một cái ở trên cổ tay, không ảnh hưởng cậu ăn cơm xem tiểu thuyết, nhưng mà không chạy được.

Hứa Hạc trước sau nhắm mắt không nói một câu, hoàn mỹ thực thi bạo lực lạnh.

Cậu không nói thì Vương Tu nói, nói trời nói đất, nói tương lai của bọn họ, nói muốn trồng hoa sen trong sân.

Hoa để pha trà, lá sen để ngâm chân, củ sen nấu cơm, hạt sen ăn sống, còn muốn một cây lê, bên dưới đặt chiếc ghế dựa, về sau mỗi lần trồng rau nuôi cá sẽ ôm Hứa Hạc ra phơi nắng, xem hắn làm việc.

Hứa Hạc cười nhạo.

Mới đầu cậu vô cùng không phối hợp, không ăn không uống, nghẹn không đi WC.

Nhưng cậu không ăn Vương Tu sẽ nhéo ngực cậu, nhéo đến trước ngực đỏ một mảnh cậu mới miễn cưỡng há mồm.

Nghẹn không đi WC Vương Tu sẽ cầm cái ống muốn khơi thông cho cậu, cuối cùng cơm cũng ăn, nước cũng uống, WC cũng đi.

T hu phục xong phương diện sinh lý, Vương Tu lại bắt đầu nhúng chàm trong lòng cậu, Hứa Hạc có bệnh tâm lý là sự thật, dù sao áp lực lớn như vậy, cậu cũng chỉ là thanh niên mười mấy tuổi, không chịu được là đương nhiên.

Nhưng cậu biết giả vờ, không để bất kì ai nhìn ra, đáng tiếc không thể gạt được Vương Tu, Vương Tu quá hiểu cậu.

Hắn bắt đầu nghĩ biện pháp chữa khỏi cho Hứa Hạc, nói với cậu chuyện xảy ra bên ngoài, nuôi động vật nhỏ, Hứa Hạc mắt cũng không nhìn một chút, nhưng nhân lúc hắn không có mặt cậu sẽ vuốt đến tay phát nghiện.

Bệnh tâm lý của Hứa Hạc nhìn như không nghiêm trọng, trên thực tế đã thành tâm bệnh, như một cục đá đè trong lòng khiến cậu ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng cậu quá lợi hại, lừa gạt tất cả mọi người.

Kiểu như cậu nếu cứ không quan tâm, để lâu sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Vương Tu không biết cậu đã đến mức nào, chỉ dựa theo kiến nghị của bác sĩ tâm lý cho cậu nhìn nhiều phong cảnh, phơi nắng nhiều, ăn nhiều đồ dinh dưỡng, tận lực không để cậu ngốc một mình, nếu không sẽ có vấn đề.

Nhưng Hứa Hạc hiển nhiên mạnh mẽ hơn hắn tưởng nhiều, bị nhốt ba năm chưa từng thấy cậu sa sút tinh thần một lần, không biết là diễn hay là thật?

Có đôi khi Vương Tu hoài nghi có phải bác sĩ tâm lý chẩn đoán sai rồi không?

Hay là nói bệnh tâm lý của cậu đã bất tri bất giác chữa khỏi rồi?

Đáp án có lẽ chỉ có Hứa Hạc biết.

————-

P/s: Ở đầu truyện Hứa Hạc có thắc mắc Vương Tu thuyết phục ba mẹ Hứa kiểu gì mà ba mẹ đồng ý cho Vương Tu nhốt cậu ở nông thôn chữa bệnh, chương này đã có giải đáp rồi ạ. Vương Tu không cần ba mẹ vợ đồng ý, ổng cho vợ go d.ie luôn (O_O)