Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 72: Câu dẫn



Hứa Hạc chơi game một tay nên không theo kịp, rớt nửa cấp, dứt khoát không đánh nữa, nhét điện thoại vào túi.

“Đến đâu rồi?”

Vừa rồi lực chú ý của Vương Tu đều ở trên người Hứa Hạc, không chú ý nghe phát thanh, nhưng cũng biết đường nên thuận miệng nói, “Đến phố cửa bắc, còn một trạm nữa mới đến Vạn Xuân.”

“Phố cửa bắc?” Hứa Hạc ở trong đầu nhẩm qua, “Có phải rất nhiều đồ ăn không?”

Vương Tu ngơ ngác gật đầu, “Hình như vậy.”

Đời trước lúc hắn chưa quen Hứa Hạc, ngày nào cũng ăn thực phẩm rác, KFC, đậu hủ thúi, đủ loại ăn vặt, ăn thành béo phì.

Nhưng từ khi giảm béo thì không đến những nơi thế này nữa.

Nếu không thay đổi gì thì nơi này hẳn là có đồ ăn vặt từ cả nước, một đường đều là đồ ăn, đại khái bởi vì gần Vạn Xuân, bên cạnh chính là chợ đêm, rất phồn hoa, đông người, các quán nhỏ xếp thành hàng dài.

“Vậy chúng ta xuống đây đi.” Khó được dịp đi dạo, không đi ăn chút đồ ăn vặt thì đáng tiếc.

“Được.”

Đến trạm đi theo đoàn người đi xuống, Vương Tu sợ lạc mất cậu, giữ chặt tay áo Hứa Hạc.

Phố ăn vặt rất đông, cúc áo Hứa Hạc suýt nữa bị hắn kéo rớt, “Lấy cà vạt ra đây.”

Vương Tu nghe lời cởi cà vạt đưa cho Hứa Hạc.

Hứa Hạc giữ chặt một góc, để Vương Tu túm chặt một góc khác.

Mới đầu còn tốt, sau đấy số người nhìn thật sự quá nhiều, Vương Tu nhỏ giọng kháng nghị, “Hứa Hạc, như vậy nhìn anh giống người thiểu năng.”

Hứa Hạc: “……”

“Thế em buông tay nhé?”

“Thôi cứ coi như anh thiểu năng đi.” Lớn như vậy, còn mặc tây trang, thoạt nhìn nghiêm trang, kết quả lại để một người khác dắt đi, đúng là nhìn hơi thiểu năng.

Cả người Vương Tu không được tự nhiên, nhưng lại không muốn buông tay, cũng cũng chỉ có thể làm thiểu năng.

Hứa Hạc tựa hồ không để ý, dắt hắn đi dạo khắp nơi, chen vào đám người, gian nan mua được hai phần đậu hủ thúi, tìm vị trí ngồi.

Cái cà vạt kia tùy ý đặt ở trên bàn, bị vặn thành bánh quai chèo.

Cà vạt vẫn luôn là mặt tiền của đàn ông, đừng nhìn nó nhỏ, chỉ cần là đàn ông thì đều tốn tâm tư ở phần này.

Cái này của Vương Tu cũng không rẻ, không mấy vạn cũng phải vài ngàn, hoa văn độc đáo, chất liệu cao cấp, cứ như vậy mà báo hỏng rồi, nhưng hắn không đau lòng chút nào, còn hơi kích động.

Cà vạt không ngắn, nhưng sau khi vòng vài vòng thì cách Hứa Hạc rất gần.

Hứa Hạc chỉ cầm một phần đuôi, đại đa số là chính hắn cuộn lại.

“Ăn ngon không?” Hứa Hạc mua chén nhỏ, cậu còn chưa ăn xong, Vương Tu đã ăn xong rồi.

“Ăn ngon.” Vương Tu lấy từ trong chén cậu, “Hứa Hạc, cho anh một miếng.”

Hứa Hạc bỏ đũa ra không nói gì, nhưng hành động này chính là ý cam chịu.

Vương Tu vui rạo rực lấy đồ trong chén cậu, ăn một miếng còn chưa đủ, lại gắp một miếng.

Chén nhỏ tổng cộng chỉ có năm miếng, hắn gắp hai, Hứa Hạc chỉ ăn ba miếng, cậu cũng không tỏ vẻ gì, lại lôi kéo Vương Tu đến quầy hàng khác tiêu tiền.

Mười đồng tám miếng mực, Hứa Hạc ăn ba miếng, dư lại đều bị Vương Tu xử lý, hắn rất thích đoạt của Hứa Hạc, Hứa Hạc ăn cái gì cũng chậm, bị hắn lấy đi cũng không hé răng, vì thế càng góp gió thành bão, Vương Tu đoạt hăng say.

Trà sữa mới uống một ngụm đã bị hắn c.ướp, hamburger mới cắn hai miếng, bị hắn c.ướp, Hứa Hạc mua vịt quay còn chưa kịp ăn đã bị hắn đoạt đi rồi.

Tính tình cậu tốt, bị đoạt đi rồi thì tiếp tục mua, mới mua xong lại bị c.ướp.

Loại việc nhỏ này Hứa Hạc luôn rất khoan dung, thậm chí có chút dung túng, đại khái cũng vì thế nên mới chiều Vương Tu thành như vậy.

Chỉ có người được nuông chiều mới có tư cách tùy hứng, tính tình trước kia của hắn, đừng nói đoạt đồ ăn, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, nếu không có Hứa Hạc từng bước dẫn đường thì cũng không có hắn hôm nay.

Cho nên tự làm bậy không thể sống, nhưng nếu ông trời lại cho cậu một cơ hội, cậu vẫn sẽ nuông chiều Vương Tu như vậy, so với trước kia thì bây giờ thuận mắt hơn chút.

Vương Tu người này thật mâu thuẫn, hắn trước mặt người ngoài là bộ dạng tinh anh nói một không hai, ở trước mặt Hứa Hạc thì ấu trĩ như ở nhà trẻ ra, ăn xong lại đoạt khăn giấy trong tay Hứa Hạc, rõ ràng mình có thì không dùng, phải lấy của Hứa Hạc.

Hứa Hạc vừa rút mấy tờ định lau mồ hôi, bị hắn cầm đi, cậu lại rút một lần, lại bị Vương Tu cầm đi, nhưng lần này không phải cho hắn dùng mà là lau miệng cho Hứa Hạc, xong rồi nhét khăn giấy vào trong túi.

Hứa Hạc như không nhìn thấy, cúi đầu thối tiền lẻ tính tiền, cũng không đợi Vương Tu đã đi phía trước, Vương Tu chạy nhanh đuổi kịp, “Anh sai rồi anh sai rồi.”

Nói rồi ném khăn giấy đi, “Em đừng nóng giận, về sau anh không như vậy nữa.”

Lúc này Hứa Hạc mới duỗi tay, Vương Tu đưa một đầu khác của cà vạt cho cậu, hai người lại giống người thiểu năng trí tuệ, một trước một sau kéo nhau đi dạo phố.

Diện mạo xuất sắc đương nhiên sẽ bị người khác chú ý, Hứa Hạc tập mãi thành quen, Vương Tu thì không được tự nhiên, “Hứa Hạc, bọn họ đang nhìn chúng ta kìa.”

“Thì sao, dù sao cũng không phải của bọn họ.”

Hứa Hạc túm một góc cà vạt, lỏng lẻo.

Vương Tu lo lắng cậu trượt tay sẽ khiến hai người rời ra, bèn giữ chặt Hứa Hạc, thắt cà vạt trên cổ tay cậu, một đầu khác thì thắt trên cổ tay mình.

“Cũng đúng.” Hắn tán đồng nói, “Dù nhìn cũng không phải của bọn họ.”

Hứa Hạc bị thắt vào tay cũng không giãy giụa, cứ như vậy dắt Vương Tu tiếp tục dạo, từ đầu này đi đến đầu khác, trong lúc đó ăn vô số đồ ăn vặt, hương gà, cơm cháy, cua lớn, bánh gạo nướng, xúc xích nướng, lẩu cay,……..

Phần lớn đều vào bụng Vương Tu, Hứa Hạc thật ra không ăn mấy.

Bởi vì cậu muốn ăn nhiều loại nên mỗi món chỉ mua một phần, Hứa Hạc cầm, Vương Tu thường tới gần lấy một miếng rồi lại một miếng, Hứa Hạc chỉ nếm thử hương vị, còn lại đều bị Vương Tu xử lý.

Hứa Hạc cũng không tranh với hắn, sau này chỉ ăn hai miếng rồi đưa hết cho hắn cầm.

Trên đường Vương Tu nhắn cho Trương Nam Sinh, bảo Hứa Hạc có việc không đi được, đổi thành buổi tối, hai người bọn họ đi chơi.

Trương Nam Sinh gọi điện thoại tới, Hứa Hạc không nhận, chỉ lên QQ xác nhận.

Vì thế hai người bọn họ không áp lực gì, chơi càng điên, chạy tới xem biểu diễn tạp kỹ rồi đi xem phim, cuối cùng mới đi mua đồ.

Hứa Hạc mặc thử, Vương Tu đánh giá.

“Cái này không được, bên trên không có cúc, lộ ngực lớn như vậy, giống cái gì?”

Hứa Hạc không lên tiếng đi đổi một bộ.

“Cái này cũng không được, trên quần toàn là lỗ, quá hở hang.”

Hứa Hạc lại lần nữa đổi một bộ.

“Không được không được, cái này đẹp quá rồi.”

Hứa Hạc vốn dĩ đã đẹp, lại mặc áo sơmi màu đỏ rực, cảm giác một giây thành đầu bảng, huống chi cậu làm ở quán bar, sẽ mang tóc giả ngụy trang, màu trắng phối với màu đỏ không phải muốn dẫn người ta phạm tội sao?

Hứa Hạc vẫn không nói chuyện, đứng dậy lại cầm một bộ ra, lần này là áo sơmi hoa văn màu đen, cùng quần ống rộng đầy thời thượng.

“Cái này tuyệt đối không được, quá mỏng.”

Dưới ánh đèn có thể loáng thoáng nhìn thấy khuôn ngực gầy ốm cùng xương quai xanh tinh xảo của Hứa Hạc.

Hứa Hạc vào phòng thay quần áo cởi đồ.

Vương Tu thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Gói tất cả quần áo hắn nói không được vào, tôi lấy hết.”

Vương Tu: “……”

“Hứa Hạc ơi không được đâu, mấy món này toàn là khuyết điểm.” Hắn vội vàng kháng nghị.

“Em thấy khá tốt.” Hứa Hạc trừng hắn, “Còn không mau đi mặc cả.”

Vương Tu: “……”

Hắn ủy khuất đứng lên, kéo ông chủ sang một bên, nhỏ giọng cò kè mặc cả.

Lần đầu tiên hắn làm việc này nên hơi ngại, ông chủ rất khôn khéo báo một cái giá trên trời, Vương Tu không biết, quay đầu nhìn Hứa Hạc, Hứa Hạc làm bộ không nhìn thấy.

Cậu như vậy là Vương Tu biết giá cả không thích hợp, vì thế uống miếng nước giải khát rồi lại tiếp tục nói đạo lý, trước tiên nói về chất liệu, sau đó bắt đầu chê hình thức.

Nói Hứa Hạc ánh mắt không tốt, toàn mua mấy cái quần áo gì đâu, mặc không được vài lần là hỏng vân vân, khuyên can mãi, rốt cuộc giảm giá xuống dưới một ngàn năm.

Tám món quần áo, bình quân mỗi món một hai trăm, ở đoạn đường, chất lượng này đã là giá rất thấp rồi.

Hứa Hạc ném tới một tấm thẻ, “Chỉ có một ngàn ba, không được thì thôi.”

Ông chủ nhất thời chảy mồ hôi lạnh, đậu má, một người mặc cả đã rất lợi hại, người này còn lợi hại hơn, một hơi muốn giảm xuống hai trăm.

“Vương Tu, lấy lại thẻ, đi thôi, đổi nhà khác xem.” Hứa Hạc thấy ông chủ không tỏ vẻ gì liền kiên quyết đi khỏi.

Vương Tu tung tăng đuổi kịp, cũng không quên cầm thẻ, vừa mới đi tới cửa ông chủ đã cắn răng đồng ý.

Hứa Hạc mỉm cười, lại vòng về, trong ánh mắt rưng rưng của ông chủ dẫn theo mấy cái túi rời đi.

“Hứa Hạc, mấy bộ đồ này chẳng đẹp chút nào.”

Một cái áo sơmi tối màu, bên trên không có cúc, mặc xong lộ mảng lớn da thịt.

Còn có một áo sơmi màu hồng phấn, trông siêu cấp tao bao, phía dưới là quần jean màu lam xẻ rộng.

Hai bộ sau không phải lộ thịt thì là quá đẹp, màu sắc rất sáng, thoạt nhìn là thấy rất đẹp.

Tóm lại mỗi món đều tao bao, xinh đẹp, chói lọi nói với người khác rằng ta tới câu dẫn ngươi.

Đặc biệt Hứa Hạc mặc xong nhìn như minh tinh, thường có người tới hỏi cậu có phải minh tinh Hàn Quốc không?

Hứa Hạc còn chưa nói gì Vương Tu đã ngăn trước mặt cậu, “Không phải minh tinh, chỉ là đồ không biết xấu hổ.”

Hứa Hạc xoa đầu hắn, cũng không phản bác, tùy hắn bôi đen mình.

“Em cái đồ không biết xấu hổ, mặc đẹp như vậy muốn giấu anh đi câu dẫn người khác?”

“Ừ ừ, em không biết xấu hổ.”

“Tra nam, cẩn thận dưới chân giẫm phải đinh.”

“Ừ ừ, em giẫm phải đinh.”

“Cầm thú, thật là mắt mù mới coi trọng em!”

“Ừ ừ, mắt anh bị mù.”

“Mắt anh không mù.”

“Ừ ừ, là em mắt mù.”

“Em cũng không mù, không được mắng chính mình.”

Hứa Hạc: “……”