Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 75: Dễ thương sao?



Bàn phía sau là hai cô gái, thường duỗi tay chỉ cậu một chút, tự cho là hành động vô cùng kín đáo, nhưng bình gia vị trên bàn Hứa Hạc có thể phản chiếu, cậu nhìn được.

Hai cô gái 17-18 tuổi, một người tết tóc, một người xõa tóc, cô gái xõa tóc hỏi cô gái tết tóc, “Cậu cảm thấy anh ấy trông thế nào?”

Ở trong mắt các cô, diện mạo Vương Tu soái khí, đối tượng khẳng định cũng không kém.

“Theo tiêu chuẩn của tiểu thụ, tám phần là rất trắng.”

Hứa Hạc da trắng trúng mũi tên, “……”

“Hơi yếu đuối.”

Phốc!

Hứa Hạc lại lần nữa trúng mũi tên.

“Thân thể rất yếu.”

Hứa Hạc: “……”

Cái hay không nói, toàn nói cái dở.

“Không biết giọng có hay không.”

Cái này thật ra Hứa Hạc không biết, cậu chỉ biết luôn có người khen giọng cậu dễ nghe có từ tính.

“Hứa Hạc.” Vương Tu gắp mấy miếng thịt trâu, “Em ăn nhiều một chút.”

Hứa Hạc nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, tuy giọng rất nhỏ nhưng từ tính lười biếng, lại thanh thúy nhàn nhạt, như ngọc châu va chạm.

“Wow, quả nhiên rất hay.”

Hứa Hạc: “……”

“Chắc chắn là tiểu thụ!”

Hứa Hạc: “……”

Đã chịu một vạn điểm thương tổn.

Tâm cảnh không giống nhau, trước kia cậu còn dùng cái này đùa giỡn Vương Tu, giờ thì……

Tên ch.ó Vương Tu này dám đùa giỡn cậu.

“Hứa Hạc, các cô ấy nói em là thụ.”

Hứa Hạc: “……”

“Ăn của anh đi.”

Cậu bóc tôm vào miệng Vương Tu, tôm đã ướp gia vị, đặt trên lò nướng lấy ra, lúc Hứa Hạc lột vỏ thì tương ớt nhỏ xuống theo đầu ngón tay thon dài trắng nõn, khiến Vương Tu ngứa trong lòng.

Rất muốn giúp Hứa Hạc liếm sạch tay.

Những lúc tâm tư hắn không trong sáng thì lỗ tai sẽ đỏ, trong lòng Hứa Hạc biết rõ ràng.

“Lại miên man nghĩ cái gì?”

Vương Tu không thừa nhận, “Không có.”

“Sắc ma.” Hứa Hạc cầm khăn giấy lau tay.

Vương Tu kêu to oan uổng, “Không phải sắc ma.”

“Không phải sắc ma?”

“Ừm.” Vương Tu khẳng định.

“Vậy anh nói xem.” Hứa Hạc bố thí ánh mắt cho hắn tự trải nghiệm, “Trong đầu trừ yêu đương còn chứa được cái khác sao?”

“Không chứa được.” Vương Tu thành thật trả lời.

“Còn nói mình không phải sắc ma?”

“Tuy không chứa được nhưng anh thật sự không phải sắc ma.”

“……”

Anh mắt Hứa Hạc nhìn hắn một lời khó nói hết.

Vương Tu từ mặt đỏ đến cổ, “Hứa Hạc, cơm nước xong chúng ta đi đâu chơi?”

Hắn ý đồ nói sang chuyện khác.

“Cơm nước xong thì đi về.” Hứa Hạc thêm hết đồ ăn vào, cậu thích ăn lẩu, Vương Tu thích thịt nướng, cậu săn sóc đa số thịt với đồ ăn đặt trên lò nướng.

Vương Tu ăn đổ mồ hôi, bản thân hắn khí huyết vượng, lại không có chỗ phát tiết, tích trong cơ thể đến bốc hỏa, còn thích ăn thịt nướng, mồ hôi nhỏ xuống không dứt.

Hứa Hạc nhìn không nổi, liên tục rút giấy lau mồ hôi cho hắn, không bao lâu hộp khăn giấy đã ít đi một nửa.

Vương Tu lau xong còn không nỡ ném, bởi vì đây là Hứa Hạc cho hắn, Hứa Hạc vừa lột tôm cho hắn, trên tay còn mang theo hương thịt nhàn nhạt, lau trên giấy rất dễ ngửi.

Hắn muốn giữ lại nhưng sợ Hứa Hạc không vui, chỉ có thể nhịn đau ném đi.

Vương Tu thích sưu tập đồ dùng của Hứa Hạc, lưu giữ mùi thơm cơ thể không phải một hai ngày, cho nên Hứa Hạc nhìn chằm chằm hắn, phát hiện là bắt hắn ném.

Không phát hiện ra cậu cũng sẽ thử hắn, thử ra là lại rùng mình, nhưng tật xấu này của hắn không đổi được.

Hứa Hạc vì muốn sửa lại tật xấu này nên thường cho hắn lắc tay, nhẫn linh tinh mà cậu mang trên người, để hắn từ bỏ ý tưởng sưu tập rác rưởi, nhưng hắn không khống chế được chính mình.

Tật xấu này ngấm trong máu rồi, không sửa được.

Hơn nữa Hứa Hạc tốt như vậy, chỉ chiếm hữu cậu vẫn chưa đủ, hắn còn muốn chiếm hữu tất cả đồ vật có quan hệ với cậu.

Trương Nam Sinh đại khái cũng biết điểm này, cho nên lợi dụng nhẫn cùng quần lót của Hứa Hạc, dễ như trở bàn tay lừa hắn xuất lực, mưu lợi cho bản thân.

Kỳ thật điều thuyết phục Vương Tu nhất vẫn là Trương Nam Sinh nói sẽ chia đôi với Hứa Hạc, nếu không hắn cũng không tình nguyện.

“Hứa Hạc, đợt trước Trương Nam Sinh tìm anh đầu tư, nói kiếm lời thì chia đều với em, nếu thật sự kiếm lời em muốn làm gì?” Hắn cố ý cùng Hứa Hạc buộc chặt với nhau, nhắc nhở Hứa Hạc đang đứng cùng trận tuyến với hắn.

Hứa Hạc dừng đũa, “Kiếm lời thì tiền vốn trả Trương Nam Sinh, coi như là em mượn, dư lại thì tiếp tục đầu tư.”

Nói rồi vỗ Vương Tu, “Việc này anh am hiểu, giao cho anh.”

Vương Tu vui vẻ, “Vậy anh sẽ giúp em quyết định, vừa vặn gần đây công ty muốn đầu tư một hạng mục, trong ngắn hạn có thể hòa vốn.”

Hứa Hạc gật đầu không nói chuyện, việc này cứ quyết định như vậy, hai người cũng ăn xong rồi, xách bao lớn bao nhỏ rời đi.

Nơi này náo nhiệt, vừa ra cửa là bắt được xe.

Tới nhà Vương Tu, Hứa Hạc trả tiền xong xuống xe trước lấy đồ trong cốp ra, Vương Tu xuống chậm hơn, đứng ở đằng sau cậu.

“Mật mã cửa thế nào?” Cửa nhà Vương Tu không dùng chìa khóa, là khóa mật mã.

“Sinh nhật của em với anh liền nhau.” Vương Tu thuận miệng trả lời, sau đó ý thức được có gì đấy sai sai.

Hứa Hạc về cùng hắn còn cần hỏi mật mã làm gì?

Hắn đã ngốc không thể ngốc hơn được nữa rồi, có thể cùng cấp bậc với Trương Nam Sinh rồi.

Nhà của Trương Nam Sinh lớn, là căn cứ bí mật duy nhất của bọn họ, đời trước Hứa Hạc thích đặt đồ ở chỗ Trương Nam Sinh, hắn thường xuyên đi qua trộm một cái lại một cái, không bao lâu đã thiếu hụt.

Vương Tu sợ bị phát hiện nên mua đồ nhìn tương tự để trả lại, kỳ quái là Hứa Hạc trước nay luôn quan sát tỉ mỉ lại không hề phát hiện ra, bị hắn thành công trộm đồ mấy năm.

Trước kia Vương Tu không nghĩ ra, sau lại suy nghĩ cẩn thận, thật ra Hứa Hạc cái gì cũng biết, chỉ là không so đo với hắn thôi.

Cậu luôn làm việc có quy luật, biết Vương Tu làm vậy nhưng không vạch trần, thế còn bây giờ?

Có phải cũng có ý khác không?

“Hứa Hạc, có phải em muốn dọn đồ tới đây không?” Vương Tu thử hỏi.

Hứa Hạc nhướng mày, “Không chào đón sao?”

Vương Tu sửng sốt một chút rồi được chiều mà lo, “Hoan nghênh hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh!”

Thế này không phải hắn càng tiện trộm đồ của Hứa Hạc hơn sao?

Đây quả thực là mỡ dâng miệng mèo.

Tay Hứa Hạc cầm quá nhiều đồ, nâng cằm ra hiệu Vương Tu mở cửa.

Vương Tu ấn mật mã, sợ cậu quên mật mã liền cố ý nói lại một lần, “Là sinh nhật của em với của anh, đừng nhớ nhầm.”

Dừng một chút lại hỏi, “Có phải phức tạp quá không, anh sẽ sửa thành cái đơn giản hơn.”

“Không cần.” Hứa Hạc đẩy cửa đi vào, “Em nhớ rõ rồi.”

Cậu đặt đồ trên mặt đất, lại bị Vương Tu nhấc vào phòng để quần áo, phòng này hắn cố ý làm rất lớn, quần áo của hắn nhiều nhất chỉ có thể chiếm dùng non nửa, còn lại đều để cho Hứa Hạc, chờ cậu dọn tới đây.

Tuy hiện tại chưa dọn nhưng bởi vì đi làm nên mỗi ngày ít nhất tới nhà hắn hai lần, ở nhà trông cậu là được.

Vương Tu hí hửng mở hộp ra, lấy toàn bộ vật phẩm trang sức bên trong ra, cầm khăn tay lau từng cái.

Còn mấy bộ tóc giả kia thì dùng một cái giá chống, chuẩn bị đợi lát nữa cầm đi rửa rồi dùng máy sấy làm khô, không thể chậm trễ Hứa Hạc sử dụng.

Hứa Hạc có việc nên đi về trước, để hắn lăn lộn một mình.

Đầu tiên là đặt hàng một ít hộp đựng trang sức, sau đó là cái giá để tóc giả, máy sấy cùng ván kẹp, nguyên bộ như tiệm cắt tóc.

Vốn là muốn cắt tóc giả xấu một chút, như vậy sẽ không có ai thích cậu, rồi lại nghĩ tới khuôn mặt Hứa Hạc, bất tri bất giác cắt ra một tóc mái nghiêng không biết là kiểu gì.

Tóc mai rất ngắn, tóc mái cũng không dài, phía trước nghiêng không dài qua lông mày, hình như rất phù hợp với Hứa Hạc.

Như vậy không phải càng thu hút hơn sao?

Vương Tu muốn dùng mấy nhát hủy diệt nhưng lại luyến tiếc, Hứa Hạc mang lên nhất định rất đẹp.

Cuối cùng hắn cũng không nỡ cắt, ngược lại bắt đầu cân nhắc kiểu tóc tiếp theo, lăn lộn đến buổi tối mới xong, suy nghĩ chút nữa Hứa Hạc sẽ mang tóc giả mà hắn cắt ra cửa, trong nháy mắt thấy vô cùng tự hào.

Vương Tu ôm Nhục Nhục, thay một bộ tây trang lái xe đi công ty, buổi tối hắn có cuộc họp hơn hai tiếng, bàn luận về hạng mục kế tiếp.

Có hai hạng mục rất tốt, một cái đầu tư nước ngoài, một cái trong nước, trong nước rủi ro nhỏ nhưng lợi nhuận thấp, hơn nữa thời gian kéo dài, đầu tư nước ngoài lợi nhuận cao, thời gian ngắn nhưng rủi ro cũng lớn.

Họp xong bên nào cũng nói rất có lý khiến Vương Tu lưỡng lự.

Rốt cuộc hắn vẫn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, chủ yếu vẫn dựa vào nhóm cán bộ già kinh nghiệm phong phú, tỷ như ba Hứa Hạc.

Chuyện ba Hứa Hạc chơi cổ phiếu hắn cũng biết, hơn nữa đã lăn lộn thương trường hai ba mươi năm, cũng đã từng làm ông chủ nên tầm nhìn sẽ cao hơn những người khác, ý kiến của ông là tham khảo quan trọng nhất cho Vương Tu.

Hắn suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn chọn đầu tư nước ngoài, tuy rủi ro cao nhưng lợi nhuận cũng cao, thời gian ngắn, chỉ cần cẩn thận, không xảy ra vấn đề gì có thể kiếm ổn.

Vì việc này mà Vương Tu gọi ba vợ tới trao đổi hơn một tiếng, xong rồi mới nhớ đã đáp ứng Hứa Hạc an ủi Trương Nam Sinh.

Hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức gọi điện cho Trương Nam Sinh, “Cậu tới đây, tôi muốn an ủi cậu.”

“???”Trương Nam Sinh ngây ngốc, “Bình thường không phải đều là người an ủi tới nhà của người cần được an ủi sao?”

Làm gì có ai tự chạy đi tìm người an ủi?

“Cậu có tới không?” Vương Tu một công đôi việc, vừa gọi điện thoại vừa ký tên, “Không tới càng tốt, chỗ tôi còn một xấp văn kiện chưa xử lý đây.”

Bởi vì giữa trưa và buổi chiều lười biếng nên dồn lại rất nhiều văn kiện, phần lớn đều là khẩn cấp, hắn cần xử lý ngay.

“V!, đây là thái độ an ủi người khác sao?” Trương Nam Sinh bất mãn nói, “Thôi tôi vẫn nên tìm Hứa Hạc đi.”

“Hứa Hạc hôm nay nhận việc.” Hứa Hạc với hắn đã ở bên nhau nên chẳng sợ uy hiếp, “Rốt cuộc cậu có tới không?”

Trương Nam Sinh suy nghĩ một chút hỏi, “Hồ Lương hôm nay đi làm không?”

Vương Tu nhìn thoáng qua máy theo dõi, “Đi làm.”

“Vậy tôi đến đây.” Trương Nam Sinh nói cắn răng.

“Nhanh lên.”

Vương Tu ngắt điện thoại, đúng lúc thư ký từ ngoài cửa tiến vào, trong lòng ôm một xấp văn kiện đặt trên bàn hắn.

Đây là tư liệu về đầu hạng mục, mấy quyển dày phải xem xong trong hai ngày.

Thư ký đã theo hắn một đoạn thời gian, đã biết quy củ của hắn, thích an tĩnh, vì thế im ắng đi ra ngoài, giày cao gót nỗ lực không phát ra tiếng, mới vừa đi hai bước Vương Tu đột nhiên gọi cô lại.

“Thế nào mới tính là dễ thương?”

???

Bước chân thư ký ngập ngừng, quay đầu phát hiện ông chủ đang suy tư nhìn cô.

“Hỏi tôi sao?” Thư ký chỉ chính mình.

Vương Tu gật đầu.

Thế nào mới gọi là dễ thương?

Vấn đề này không khó trả lời, thư ký nghĩ kỹ rồi nói, “Tôi thường thấy trên Weibo người khác như vậy……”

Cô chu miệng, tay làm thế V, “Tôi cảm thấy rất đáng yêu, dễ thương lắm.”

Ông chủ dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô.

Thư ký: “……”

Cô cố gắng cứu vớt hình tượng của bản thân, “Còn thường nhìn đủ loại búp bê Tây Dương với thú bông, vừa đẹp vừa đáng yêu.”

Ông chủ dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn cô.

Thư ký: “……”

Cô lấy ra đòn sát thủ, “Ông chủ có đu idol không? Dù sao tôi cảm thấy người nào lớn lên đẹp trai thì đều dễ thương, nhan sắc chính là chuẩn mực!”

Ông chủ bắt đầu nhìn cô khinh bỉ.

Thư ký: “……”

Thư ký cũng là người có tính tình, vì thế cứng cổ hỏi lại, “Vậy ông chủ cảm thấy phải thế nào mới dễ thương?”

Trong đầu Vương Tu nháy mắt nghĩ đến bộ dáng của Hứa Hạc, từ đầu đến chân đều dễ thương.

“Không nói cho cô.”

Thư ký: “……”

Coi tôi mù chắc!

Cái vẻ mặt hoài xuân kia vừa nhìn là biết đang suy nghĩ chuyện không đứng đắn gì.

Vương Tu nhìn cô, đột nhiên lại hỏi một vấn đề, “Tôi dễ thương không?”

“……………………?!”

Cái quỷ gì?

Cậu có dễ thương không bản thân cậu không tự biết hay sao?

“Ông chủ, cái này không thể miễn cưỡng đâu.” Thư ký nỗ lực để giọng mình ôn hòa nhã nhặn một chút, “Ngàn vạn không cần luẩn quẩn trong lòng.”

Vương Tu dùng ánh mắt ‘thẩm mỹ của bà cô già không giống bọn tôi’ nhìn cô.

Thư ký: “……”

Tổn thương một vạn điểm.

“Thôi cô đi ra ngoài đi.” Ông chủ phất tay buông tha.

Bà cô già thở dài nhẹ nhõm, trốn thoát khỏi văn phòng hắn.

Bàn làm việc của cô ngay bên cạnh phòng ông chủ để tiện hỗ trợ, cửa không đóng, đôi mắt cô lại nhanh nhẹn, nhìn thấy một người khác đi vào văn phòng.

Trương Nam Sinh mặc áo hoodie vàng nhạt, thảnh thơi đẩy cửa văn phòng Vương Tu.

Nhìn thái độ không hề giống người bị suy sụp.

Trên thực tế hắn cũng không quá xấu hổ, dù sao cũng là đàn ông, bị loát một phát còn phải giãy dụa không sống nổi hay sao?

“Cho cậu một phút nói ra vấn đề của cậu.” Vương Tu vào thẳng chủ đề.

“???”

Trương Nam Sinh đầu tiên ngốc một chút, sau lại cảm thấy đây đúng là một thử thách tốt để khiêu chiến bản thân, vì thế nghẹn một hơi rồi nói, “Hôm qua tôi hẹn hò với bạn trên mạng, cứ tưởng là nữ hóa ra là nam, lại còn giả vờ không quen biết tôi, ở quán bar nhìn tôi xấu mặt, chờ tôi uống say không biết gì mới chạy đến gần tôi……”

“Được rồi.” Vương Tu phất tay, “Nói quá khó nghe, lười nghe hết.”

Trương Nam Sinh: “……”