Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 87: Vô tội



“Cái này dùng để làm gì?” Hứa Hạc hỏi hắn.

“Làm miếng độn giày.” Vương Tu trả lời vẻ mặt đương nhiên.

Hứa Hạc: “……”

“Đừng tưởng em không biết thứ này.” Biểu tình giận dữ.

Vương Tu vội giải thích, “Cái này dày, hút mồ hôi, nếu không em chạy xong một vòng trong giày toàn là nước.”

Hắn nhắc Hứa Hạc, “Mau nhấc chân lên, anh cắt theo hình chân em rồi.”

Hứa Hạc: “……”

Vương Tu thấy cậu không phản ứng thì kéo chân cậu đặt lên đùi, không gian trong xe nhỏ, Hứa Hạc chỉ có thể ngồi sát cửa sổ xe mới đủ duỗi chân.

Chân Hứa Hạc còn đi giày chưa kịp tháo, Vương Tu cũng không chê phiền, lưu loát cởi giày cho cậu, sau đó mở băng vệ sinh ra so, xong rồi dùng kéo cắt chỉnh, nhét vào giày.

Hứa Hạc toàn bộ hành trình đều ngơ ngác nhìn, hơn nửa ngày không có phản ứng.

“Hứa Hạc, xong rồi.” Vương Tu mở cửa xe gọi cậu.

Hứa Hạc lúc này mới hoàn hồn.

Lớp 12 vốn là lúc việc học căng thẳng nhất, không biết trường học làm cái quỷ gì nhất quyết phải quân huấn, lăn lộn học sinh.

Lại còn được phụ huynh đồng ý, dù sao thanh niên bây giờ đều được nuông chiều từ bé không biết khổ cực là gì, cho nên muốn rèn luyện bọn họ.

Hứa Hạc cũng hiểu được, nhưng cảm giác sắp xếp không hợp lý, huấn luyện cả một ngày ai chịu nổi?

Nếu mỗi ngày hai tiếng còn được, thời gian quá dài chỉ khiến cho học sinh phản cảm.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân cậu, trường học sẽ không đồng ý, cũng không có thời gian hao tổn lâu như vậy.

Đau dài không bằng đau ngắn, vậy sắp xếp như này cũng đúng.

Hứa Hạc chưa từng tham gia quân huấn, mới đầu cảm thấy Vương Tu chuyện bé xé ra to, sau mới rõ đây là cần thiết.

Buổi sáng còn tốt, ánh mặt trời không lớn, hiệu trưởng với các thầy cô lên phát biểu, sau đó là huấn luyện viên.

Những đạo lý lớn đó mọi người đều hiểu, lại cứ phải giảng giải hơn nửa tiếng đồng hồ, để bọn họ đứng phía dưới.

Hứa Hạc đứng hai mươi phút bắt đầu chịu không nổi, giữa trán không ngừng toát mồ hôi nóng.

Cậu nghiêng đầu nhìn, phát hiện rất nhiều bạn nữ đang cố chịu đựng, lúc này xin nghỉ bị ghi thù thì không tốt, vì thế cậu cũng cố chịu.

Mặt trời càng lúc càng lớn, các lãnh đạo rốt cuộc kết thúc phát biểu, bắt đầu ngày quân huấn tàn khốc đầu tiên.

Buổi sáng huấn luyện rất đơn giản, xếp hàng, điểm số, sửa lại tác phong ăn mặc, nhưng dù chỉ mấy bước đơn giản như vậy vẫn huấn luyện đến hơn 10 giờ sáng.

Hứa Hạc cho rằng mình sẽ không kiên trì nổi, không nghĩ tới gian nan đến lúc huấn luyện viên nói nghỉ ngơi, cậu có một cảm giác được giải thoát.

Trường học có hai sân thể dục, cho nên lúc nghỉ ngơi Vương Tu cũng ở đây.

Những bạn học khác tốp năm tốp ba tụ tập, hoặc nói chuyện phiếm hoặc vui đùa ầm ĩ, chỉ có Vương Tu một mình đứng tại chỗ hoạt động gân cốt.

Tên biến thái, huấn luyện lâu như vậy với hắn không có chút áp lực nào, còn tung tăng nhảy nhót tự tìm việc.

Trương Nam Sinh cùng Hứa Hạc ngồi dưới đất, một đôi anh em cùng cảnh ngộ muốn ăn kem, nhưng không ai muốn đứng dậy, vì thế đẩy qua đẩy lại.

“Ai nha, Hứa Hạc, tôi mệt lắm, cậu đi mua kem đi, tôi mời.” Trương Nam Sinh hào phóng nói.

Hứa Hạc xoa mồ hôi giữa trán, “Tôi thiếu máu nghiêm trọng như vậy, cậu bảo tôi đi?”

Trương Nam Sinh: “……”

“Không phải cậu đang khá tốt sao?” Trương Nam Sinh cổ vũ cậu, “Đi mau đi, tôi chờ cậu.”

“Cậu đi đi.” Hứa Hạc thờ ơ, “Tôi yếu.”

Trương Nam Sinh: “……”

Hai người đang cãi cọ thì một hộp kem đột nhiên đưa tới, trong tay Vương Tu xách theo một cái túi, bên trong còn có ba năm cái, trước tiên cho Hứa Hạc một cái, một cái khác đưa cho Trương Nam Sinh, bản thân hắn lấy một cái, còn dư lại ba cái.

Trương Nam Sinh khen hắn, “Vẫn là cậu được việc, cậu nhìn Hứa Hạc xem, lười thành cái dạng gì rồi, kêu đi mua kem cũng không mua.”

Hứa Hạc ngồi trên mặt cỏ, bình tĩnh đấm chân.

Vương Tu giúp cậu, “Hứa Hạc thiếu máu yếu ớt, cậu không mua giúp thì thôi còn bắt nạt em ấy?”

Trương Nam Sinh: “……”

Tràn đầy cảm giác vô lực, “Cậu xem cậu ta là yếu sao? Rõ ràng là lười.”

Hứa Hạc không tham gia hoạt động thể lực nào, không chơi bóng rổ, không học thể dục, còn không tham gia quân huấn, rời nhà mỗi ngày đều đi xe đạp không chịu xuống đất, thời gian khác toàn dùng để ngủ, lười muốn ch.ết.

“Hứa Hạc không lười chút nào, Hứa Hạc làm mấy công việc, mệt lắm.”

Trương Nam Sinh: “……”

“Mỗi ngày tôi đều ngủ muộn hơn cậu ta mà cũng không đến nỗi như vậy.”

Ngày nào hắn cũng chơi game, Hứa Hạc tan tầm về hắn vẫn còn chơi, ngẫu nhiên Hứa Hạc tâm trạng tốt cũng sẽ chơi hai ván.

“Cậu chơi còn em ấy làm việc, giống nhau sao?” Vương Tu bảo vệ Hứa Hạc đến cùng.

Hứa Hạc đúng là lười, bị Vương Tu nói nghiêm trang như vậy cũng ngại, ngồi một bên ăn kem không nói lời nào.

Vương Tu vẫn đang tranh luận với Trương Nam Sinh, nói cậu cái này vất vả, cái kia vất vả, Trương Nam Sinh cái này chơi, cái kia chơi, không cùng một cấp bậc.

Làm Trương Nam Sinh tức ch.ết, “Ai nha mẹ ơi, tức muốn nổ phổi rồi.”

Hứa Hạc đại phát từ bi giúp hắn giải vây, “Kem tan rồi.”

Vương Tu mua nhiều kem chắc là muốn ăn cùng bạn, kết quả bị Trương Nam Sinh cuốn lấy, cho nên cậu nhắc nhở Vương Tu để hắn nhanh chóng đưa kem đi.

“Em không nói anh suýt quên.” Vương Tu lấy ba hộp kem ra, “Em ăn nhanh lên, thật sự đang chảy ra rồi.”

???

“Không chia sẻ với bạn sao?” Ai cũng có mấy người bạn, Hứa Hạc cũng có một bạn thân Trương Nam Sinh, Vương Tu hiện tại được yêu thích như vậy, nhiều ít gì cũng nên có mấy người bạn chứ?

Hứa Hạc không quá chắc chắn, dù sao Vương Tu sống lại sớm hơn cậu hai năm, tính tình có chút thay đổi, cậu cũng chưa rõ.

“Đều mua cho em.” Vương Tu hất tay Trương Nam Sinh duỗi tới, “Ba vị khác nhau, em nếm thử đi.”

Hứa Hạc còn chưa tỏ thái độ gì Trương Nam Sinh đã bất mãn, “Ba cái mà không cho tôi một cái, có phải anh em tốt nữa không?”

Vương Tu liếc mắt nhìn hắn, “Chờ Hứa Hạc chọn xong đã, Hứa Hạc ăn không hết sẽ cho cậu.”

Trương Nam Sinh: “……”

Lại một lần hoài nghi lúc trước vì cọng l.ông gì mà không tuyệt giao.

Vương Tu chỉ vào ba hộp kem, “Cái này là vị dâu tây, cái này vị sữa bò, cái này vị chocolate, có muốn trộn ba vị này với nhau hay không?”

Hứa Hạc không muốn kéo thù hận, chọn một cái vị sữa bò, vì thế Trương Nam Sinh may mắn chọn cái vị dâu tây, vị chocolate bị Vương Tu xử lý.

Hai hộp kem xuống bụng, nhiệt độ thân thể giảm xuống, Hứa Hạc vắt chân nằm trên mặt cỏ.

“Hứa Hạc, chân đứng mệt rồi phải không, anh mát xa cho em.” Nói rồi nửa quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn ấn chân cho Hứa Hạc.

Trương Nam Sinh: “……”

“Có phải người nữa không, chân tôi cũng đau, ấn cho tôi với.”

Vương Tu không thèm để ý tới hắn.

Trương Nam Sinh: “……”

“Tôi đáng thương quá, không ai thương không ai yêu!”

Cho dù hắn có rống lên thì vẫn không ai thương không ai yêu.

Trương Nam Sinh: “……”

Cái quân huấn ngược cẩu này, chua xót quá!!!

Không ai thương không ai yêu Trương Nam Sinh vẫn bị thồn không ít cẩu lương trong không khí hai người tình chàng ý thiếp, đặc biệt là giữa trưa.

Cùng mệt, cùng ngồi xuống lười động đậy, hộp cơm của Hứa Hạc bị Vương Tu cướp, cầm đi múc cơm.

Đến phiên Trương Nam Sinh, “Đại gia, thuận tay lấy giúp tôi với?”

Vương Tu liếc hắn một cái, “Tự đi.”

Trương Nam Sinh: “……”

Đạo đức suy đồi, không có tình người!

Hắn mách lẻo với Hứa Hạc, “Tôi từng giúp hắn mà hắn không niệm tình chút nào, đồ không có lương tâm, huhuhu ~”

Vương Tu sợ Hứa Hạc khó xử, cố mà giúp hắn lấy cơm một lần, hai hộp cơm lấy tới.

Hứa Hạc có tôm có cá còn có đồ ăn, Trương Nam Sinh rau xanh củ cải thêm cải trắng.

Trương Nam Sinh: “……”

Đúng là anh em ruột!

Vương Tu cũng nhanh nhẹn lấy cơm cho mình, ngồi đối diện hai người, Hứa Hạc bên kia, chính hắn là cua xào bánh gạo, cá chiên, rau hẹ xào trứng, canh bí đao xương sườn, đều là đồ Hứa Hạc thích ăn.

Nhà ăn trường học là từ bên ngoài, món ăn rất phong phú, lâu lâu lại đổi mới đa dạng, giá cả cũng hợp lý, được học sinh hoan nghênh.

Buổi sáng vừa mới quân huấn, mọi người đều mệt, nhu cầu cấp bách cần bổ sung dinh dưỡng, ngày thường không thấy gì nhưng hôm nay đông người, Vương Tu chiếm được vị trí gần điều hòa này không dễ dàng.

Hứa Hạc giương mắt nhìn hắn, Vương Tu đang lột tôm cho cậu, bộ dáng nghiêm túc, không chú ý tới có người đang nhìn hắn.

Sáu hộp kem lúc trưa làm Hứa Hạc nhìn ra một chút sinh hoạt cá nhân của Vương Tu, không có bạn bè.

Đời trước cũng vì không có bạn bè mới có thể nhìn chằm chằm cậu như vậy, không thể hiểu được vì sao cậu có thể ra ngoài chơi với bạn lại không ra ngoài chơi với hắn?

Cho nên Hứa Hạc vẫn luôn dẫn dắt hắn làm quen nhiều bạn, nhưng Vương Tu không nghe.

Còn lừa cậu nói hắn có quen bạn bè, nếu bị cậu hỏi thì tùy tiện kéo vài người tới chụp ảnh đi chơi, xong rồi đuổi người đi, một chút cũng không muốn kết bạn.

Quái gở như vậy không thể được, không có yêu thích khác, chỉ đặt hết tâm tư vào tình yêu, thân là một nửa kia hắn, Hứa Hạc áp lực rất lớn.

“Sao không kết bạn nhiều một chút?” Cậu nhân lúc Trương Nam Sinh đi WC, hỏi hắn.

Vương Tu giống như ăn phải ruồi bọ, trên mặt đều là ghê tởm, “Anh sống lại, một lần nữa trải qua những chuyện trước kia.”

Chuyện trước kia của hắn Hứa Hạc rõ ràng hơn ai hết.

“Cho nên không thể có bạn mới.” Hắn có thể chấp nhận Trương Nam Sinh đều là ngoài ý muốn, là Trương Nam Sinh chủ động thông đồng, bởi vì là bạn của Hứa Hạc, đối với Hứa Hạc không tồi, vì thế hắn cũng tiếp nhận.

Trương Nam Sinh ngày thường gây chuyện nhưng vào thời khắc quan trọng thì quyết không hàm hồ.

Đời trước hắn dựng chuyện Hứa Hạc tử vong, ngay cả ba mẹ Hứa Hạc cũng tin, chỉ có Trương Nam Sinh không tin.

Hắn cảm thấy loại người như Hứa Hạc dù trời sập, sóng thần, Hứa Hạc cũng không thể tự sát.

Mới đầu hắn hoài nghi cậu bị Vương Tu gi.ết, khắp nơi tìm kiếm chứng cứ, sau đó lại cảm thấy không đúng, nếu Hứa Hạc chết thật thì Vương Tu sẽ bình tĩnh vậy sao?

Vương Tu người này rời Hứa Hạc một ngày cũng không được, nếu Hứa Hạc ch.ết thì hắn sẽ một giây đi theo đầu thai.

Hơn nữa hành tung Vương Tu quỷ dị, đột nhiên bán công ty chạy tới ở nông thôn ẩn cư, tuyên bố với bên ngoài là bi thương quá độ, cần đến nông thôn tĩnh dưỡng, nhưng Trương Nam Sinh cảm thấy kỳ quặc, rất nhiều lần nhân lúc Vương Tu tới thăm cha mẹ Hứa Hạc, theo dõi hắn.

Nhưng Vương Tu cũng không phải đèn cạn dầu, luôn cắt đuôi được, đôi khi chuyển nhà đều do bị Trương Nam Sinh bám theo, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tóm lại Trương Nam Sinh cũng không tệ lắm, trọng tình nghĩa.

“Vậy cũng phải có mấy thứ yêu thích chứ.” Đối với tổn thương hắn phải chịu, bảo hắn kết bạn thì không quá khả thi, đặc biệt Vương Tu rất bài xích vấn đề này, Hứa Hạc chỉ có thể xuống tay từ những mặt khác.

“Anh có yêu thích.” Sắc mặt Vương Tu dịu xuống, “Chơi bóng rổ, Tae Kwon Do, nuôi mèo với quản lý công ty, còn có……”

Nhìn chằm chằm em.

Việc cuối cùng chiếm thời gian dài nhất, nhưng không thể nói ra nhất.

“Còn có cái gì?” Hứa Hạc tò mò hỏi.

“Không có gì.” Vương Tu đưa tôm đã lột vào trong chén Hứa Hạc, ý đồ che giấu nhỡ miệng vừa rồi.

Chơi bóng rổ với Tae Kwon Do, cộng thêm nuôi mèo cùng quản lý công ty, đã không ít, nhưng Tae Kwon Do…. Hứa Hạc hơi lo lắng.

“Nhỡ về sau hai ta cãi nhau, anh sẽ dùng Tae Kwon Do đánh em sao?” Hai người bọn họ thể lực cùng vũ lực chênh lệch không ít, nếu thật sự muốn đánh thì Hứa Hạc thảm luôn.

Bị hắn ấn xuống đánh không có năng lực đánh trả.

“Không đâu.”

Hứa Hạc cho rằng hắn nói là sẽ không dùng Tae Kwon Do đánh cậu.

“Chúng ta sẽ không cãi nhau, nếu em tức giận thì chắc chắn do anh sai, anh nhận phạt là được.”

Thật ra hắn vẫn luôn làm như vậy, dù đời trước hay đời này, cả lúc cậu bị nhốt, ngay cả lúc Hứa Hạc nói chia tay hắn cũng ngoan ngoãn tiếp thu.

Một lần duy nhất vi phạm là nhốt cậu đến nông thôn ba năm.

Hứa Hạc ngoài ý muốn liếc hắn một cái.

“Tư tưởng này của anh……”

“Làm sao vậy?” Vương Tu có chút nghi hoặc.

“Không tồi.” Hứa Hạc khen thưởng hắn một khối thịt cá, “Rất có tiềm lực làm công.”

Đàn ông mà, trong lòng phải chứa được trời, phải bao dung, nâng niu chiều chuộng vợ mình.

Đời trước Hứa Hạc quá chiều Vương Tu?

Là vì quan niệm này ba cậu truyền cho cậu.

“Vậy nếu ngày nào đó em muốn chia tay thì sao?”

Vấn đề này rất quan trọng, đời trước Hứa Hạc thua ở mặt này, cho nên đời này nhất định phải hỏi rõ ràng.

Vương Tu sống lâu như vậy, người cũng thành thục hơn trước kia nhiều, tầm nhìn rộng mở, bệnh cũ trước kia đều sửa lại hơn nửa, vậy vấn đề này không chừng cũng sẽ được giải quyết.

“Thế chắc chắn là em sai.”

Hứa Hạc: “……”