Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 97: Chăm sóc bệnh nhân



Tầng hai tuy không cao nhưng ngã xuống cũng muốn m.ạng, Vương Tu đã tính là may mắn, phía dưới có mấy cây hoa chống đỡ, không bị thương quá nặng, nhưng mấy cây hoa thì thảm rồi, bị hắn đè chia năm xẻ bảy, cành lá lả tả.

“Anh đừng lộn xộn, em xuống ngay đây.” Hứa Hạc tỉnh ngủ luôn, vội vàng chạy xuống.

Vương Tu thành thật nằm bò, tuy phía dưới có hoa cỏ chống đỡ nhưng cũng mấy cây hoa cỏ đâm vào quần áo hắn, trên người cũng nhiều vết thương nhỏ.

Lúc Hứa Hạc đến nơi phát hiện một chân hắn tư thế không bình thường, hình như gãy chân.

“Hứa Hạc, anh đau quá!” Thật ra cũng không đau như vậy, nhưng vừa thấy dáng vẻ khẩn trương của Hứa Hạc là lại muốn làm nũng.

Hứa Hạc ngồi xổm ở trước mặt hắn, không biết xuống tay từ chỗ nào, “Thế nào? Chân còn động được không?”

Vương Tu động một chút, “Hình như không ổn lắm.”

Chính hắn cũng không biết là tê hay gãy chân, dù sao không ổn lắm.

Hứa Hạc thở dài, cầm một cánh tay hắn cẩn thận nâng lên, nửa kéo nửa ôm vào phòng.

Trong phòng có hòm thuốc có thể xử lý đơn giản miệng vết thương, nhưng chưa đủ, nhỡ gãy chân thật thì phải đưa vào bệnh viện, nếu không sẽ chậm trễ trị liệu.

Hứa Hạc vừa bôi thuốc cho hắn vừa gọi 120, tích cực liên hệ xe cứu thương.

Cả quá trình Vương Tu đều ngoan ngoãn, cảm nhận sức mạnh bạn trai nồng đậm của Hứa Hạc, bao bọc từng li từng tý.

Trên mặt hắn cũng bị xước, Hứa Hạc vén tóc mái sát khuẩn bôi thuốc cho hắn.

Để chân hắn thẳng băng không được cử động, Vương Tu rất nghe lời, bảo làm thế nào thì làm thế ấy, thành thật không thể thành thật hơn.

Nhưng Hứa Hạc vẫn muốn mắng hắn, “Bao lớn rồi còn học người ta trèo tường, tốt chưa, rơi xuống mất mặt không?”

“Mất mặt.” Vương Tu thuận miệng đáp.

“Biết sai chưa?”

“Biết.” Vương Tu giống học sinh tiểu học, tích cực thừa nhận sai lầm.

“Lần sau còn trèo sang không?”

“Trèo.”

Hứa Hạc: “……”

“Vì sao muốn trèo?”

“Bởi vì cửa phòng em hỏng rồi, anh muốn vào xem một chút mới yên tâm.” Vương Tu ăn ngay nói thật.

Hứa Hạc dừng động tác, “Của phòng không hỏng, em khóa đấy.”

“A?” Vương Tu trợn mắt, “Sao em lại khóa?”

“Chính anh nói xem?” Tay Hứa Hạc đang bôi thuốc đột nhiên dùng sức, “Giờ mới mấy giờ hả? Anh chạy tới chạy lui mấy lần rồi? Đánh thức em bao nhiêu lần? Chính anh cũng không đếm nổi?”

“Không có……” Vương Tu cúi đầu, cảm xúc rõ ràng không đúng.

“Anh đánh thức em nhiều lần như vậy em còn chưa ấm ức đâu, anh còn dám tủi thân.” Hứa Hạc giữ mặt hắn, “Tự anh nói xem, mỗi ngày chạy tới chạy lui làm gì?”

Vương Tu suy nghĩ, “Giặt quần áo, lau giày, nấu cơm……”

“Em đang nói cái này sao?” Hứa Hạc bất lực, “Em muốn nói là sau này không cần mệt mỏi như vậy, nên ngủ thì ngủ, so với việc một mình anh chạy tới chạy lui, em càng thích anh yên tĩnh ngủ với em, biết chưa?”

Trời đất bao la không to bằng ngủ.

“Ừm……”

“Sau này không khóa cửa, nhưng anh cũng phải thành thật cho em, bớt chạy hai lần cũng không ch.ết được, có chuyện gì chờ em tỉnh lại rồi nói.”

“Ừm……”

Hứa Hạc nhìn bộ dạng cô vợ nhỏ của hắn thật sự không giận nổi nữa, bị hắn chọc cười, “Anh cũng giỏi đấy, lại còn nghĩ đến việc trèo tường.”

“Đúng không, chỉ có anh có thể nghĩ đến biện pháp này.” Vương Tu nhếch khóe miệng.

“Em đang khen anh sao?”

Nụ cười trên mặt Vương Tu tắt ngúm.

“Cái đầu óc này có phải thiếu dây không?” Hứa Hạc chọc đầu hắn, “Sam cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám làm, nhỡ ngã què chân làm sao đây? Để em nuôi anh sao?”

Mắt Vương Tu sáng lên nhìn cậu.

“Em không nuôi đâu.”

Ngôi sao nhỏ vừa sáng lên lại tối sầm xuống.

“Hứa Hạc.” Vương Tu lôi kéo tay cậu, “Anh biết sai rồi, em đừng giận.”

Có thể không tức giận sao?

Đã trèo tường ngã xuống rồi, hôm nay nếu không nói nghiêm trọng một chút, lần sau Vương Tu còn dám trèo tường, hoặc làm ra chuyện nguy hiểm hơn.

“Anh muốn làm em tức chết để kế thừa khoản nợ?”

Vương Tu: “……”

“Lần sau anh sẽ không làm thế nữa.” Hôm qua là Hứa Hạc cam đoan, hôm nay biến thành hắn cam đoan.

“Chỉ có chuyện này sao?” Hứa Hạc hù dọa, “Sau này có phải còn muốn giấu em làm chuyện nguy hiểm hơn?”

Vương Tu căn bản không có ý thức an toàn, đầu óc hắn thiếu dây, chỉ quan tâm Hứa Hạc, ngay cả chính mình cũng không quan tâm.

“Không đâu không đâu.” Vương Tu vội xua tay, Sau này sẽ không.”

Hắn đã như vậy rồi Hứa Hạc cũng không thể tiếp tục cứng rắn, cậu ngồi xổm xuống mềm giọng, “Anh phải nhớ kỹ bây giờ anh là người đã có người yêu, không thể giống trước kia nữa, nếu xảy ra chuyện gì thì em làm sao bây giờ? Em sẽ đau lòng.”

Đây là lời nói thật, tuy Vương Tu có nhiều hành vi chọc giận, nhưng đa số vẫn rất vui.

Ngôi sao nhỏ trong mắt Vương Tu lại lần nữa sáng lên, “Anh biết rồi, sẽ không làm em đau lòng.”

Hứa Hạc xoa đầu hắn, “Lúc này mới ngoan nha.”

Vương Tu cọ cọ cậu không nói chuyện, hắn bị thương nên có đặc quyền, cứ như vậy ôm eo Hứa Hạc cho đến xe cứu thương tới.

Bởi vì chân bị thương nên chỉ có thể nằm trên giá cứu thương, bị nhân viên mang đi, Hứa Hạc cũng đi theo.

Đến bệnh viện chạy đi nộp các loại phí, rất nhanh có kết quả, không gãy xương, chit trật khớp chân, cổ chân sưng thành bánh bao, ít nhất mười ngày nửa tháng không thể đi đường.

Hứa Hạc nhíu mày nghe bác sĩ dặn dò những thứ cần chú ý rồi đi lấy thuốc, biểu tình không quá lạc quan.

Nhưng Vương Tu biểu hiện rất vui vẻ, cảm thấy mình được cậu quan tâm, cả ngày tươi cười ngây ngốc khiến người đau lòng.

Hứa Hạc bất đắc dĩ, chỉ có thể hết sức chăm sóc hắn, ba bữa cũng không cho hắn làm, cậu thử làm, Vương Tu ở một bên chỉ huy.

Cậu làm gì biết nấu cơm, chỉ hầm một nồi canh xương sườn, bởi vì muốn bồi bổ nên cậu cũng uống hai chén, dư lại nửa nồi đều bị Vương Tu uống.

Rửa chén tự nhiên cũng là cậu, rửa xong cởi quần áo trên người ra đắp trên người Vương Tu, Vương Tu ngửi được mùi của cậu thì an tâm lại, nằm ở trên giường hô hấp dần vững vàng, ngủ say.

Hắn lăn lộn một ngày còn biến mình thành bệnh nhân, xuống giường vào WC làm gì cũng không tiện.

Hứa Hạc dứt khoát chuẩn bị một cây trượng cho hắn.

Hắn cũng ngoan, biết Hứa Hạc muốn đi làm nên không quấn lấy, thành thật như vậy ngược lại làm Hứa Hạc hổ thẹn.

Nếu cậu ngã từ trên lầu xuống, Vương Tu nhất định ngày đêm chăm sóc.

Hứa Hạc so sánh một chút bèn nghỉ học, ở lại chăm sóc hắn.

Vương Tu đã ngủ, vừa nãy còn đang xử lý văn kiện, dư lại hơn nửa chưa xem.

Hứa Hạc nhàn rỗi, cầm bút bôi bôi vẽ vẽ, không để ý đã đến buổi tối, không chịu nổi nữa ngủ bên cạnh Vương Tu.

Vương Tu tỉnh lại nhìn thấy cậu, cả người chìm trong trạng thái (〃 v〃).