Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 144: Tông Thịnh không phải con hoang



Sau khi tự cảm thán với bản thân xong tôi vội vàng sửa soạn nhà cửa. Không biết là trong xe anh đã xử lý chưa, chứ lỡ như ông bà anh đột nhiên đòi ngồi thử xe của cháu xong thì… trời ạ, không  biết sẽ ra sao luôn.

Bận rộn cả buổi chiều, quét dọn nhà cửa sạch sẽ xong đã đến giờ ăn tối. Tôi lười, cũng không muốn ra cửa nên lấy thịt và đồ ăn ông bà đã chuẩn bị sẵn trong ngăn đá ra, bỏ vào lò vi ba nấu bát canh ăn cho qua bữa.

Tôi ăn xong, chuẩn bị lên gác đọc truyện hưởng thụ giây phút nhẹ nhàng hiếm có thì Tông Thịnh gọi điện tới.

“Tông Ưu Tuyền, em sao rồi?” 

Tôi nhớ rõ tối hôm qua anh chỉ gọi tôi là Ưu Tuyền, giờ thì gọi cả họ lẫn tên. Đàn ông, đúng là lời nói lúc đó không nên tin.

“Ổn rồi, sớm ổn rồi.”

“Thân thể không có vấn đề đúng nhỉ?!”

Tôi sửng sốt, rồi đáp: “Em không sao, cảm giác người có vấn đề là anh đó.”

Lúc này tới phiên anh trầm mặc vài giây rồi nói, “Em giờ đi xe tới khách sạn Nam Phong chờ anh.”

“Anh đang ở khách sạn Nam Phong? ”

“Ừ, chúng ta đã lấy được tòa nhà Linh Linh nên tối nay ăn mừng ở đây một chút. Em qua đây ngay đi, anh kiếm cớ chuồn đi.”

“Uhm, ok. Vừa lúc em có chuyện muốn nói với anh.” tôi gác máy rồi vội vàng thay đồ ra khỏi nhà.

Vì cũng không có dịp gì đặc biệt nên tôi chỉ  mặc một bộ đồ thường ngày, thêm áo khoác rồi ra khỏi nhà. 

Khi tôi bước xuống từ taxi, nhìn thấy Tông Thịnh đang đứng ở cửa khách sạn Nam Phong chờ mình mà có chút bất ngờ. Tôi còn tưởng mình mới là người phải chờ đợi.

Tông Thịnh nhìn thấy tôi, câu đầu tiên  chính là: “Em mặc đồ như vậy đó hả?”

Tôi cúi đầu nhìn, quần jean, áo thun, giày sneaker, không có gì đặc biệt.

“Có vấn đề gì sao? Em muốn nói với anh chuyện tối hôm đó ở tòa nhà Linh Linh. Tông Thịnh à, tòa nhà hôm đó…”

Tôi nhìn quanh, không có ai để ý chúng tôi, ngay cả bảo vệ đứng ở cửa cũng thế, tôi mới nói tiếp, “tối đó thật sự có người chết. Sau đó, cô gái kia lại sống lại tới giờ luôn. Chúng ta qua đó xem thử đi.”

Tôi kéo anh đi, nhưng anh không bước theo mà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tôi quay người lại nhìn:

“Làm sao vậy? Đi nào, lần trước là ngay thời điểm này cô ấy có chút dị thường,”

“Tối nay…” anh còn chưa nói xong thì đã nghe có người gọi

“Tông Thịnh”

Chúng tôi quay sang nhìn thì thấy chú anh - a Hoành đang đi ra từ khách sạn. Tối nay a Hoành mặc đồ đàng hoàng, áo sơ mi quần tây, đứng trước mặt Tông Thịnh nhìn có vẻ thành thục và ổn trọng hơn nhiều. Tông Thịnh không đáp hắn mà chờ xem hắn nói gì tiếp.

A Hoành nói: “Ngươi nói đi, đã đi nhiều năm tới vậy rồi còn quay về làm gì? Vừa về tới nơi thì quậy ra nhiều chuyện tới như vậy. Tự đi mà ngẫm nghĩ lại đi. Ngay cả lúc này cũng là đang mạo hiểm, nếu không phải do ông ngươi đã chuẩn bị kỹ lưỡng thì chuyện tòa nhà Linh Linh này không biết còn hao tổn bao nhiêu tiền đâu.

Mà giành được thì sao? Giành được cũng có nghĩa là sẽ càng tốn thêm tiền thôi.

Nếu ngươi thật sự biết suy nghĩ cho ông bà mình thì mau tìm nhà đầu tư khác không biết chuyện của tòa nhà này mà sang tay đi. 

Nếu không, để qua vài năm công ty lụn bại trong tay ngươi, các chú bác đi theo chẳng phải vạ lây sao?”

Tôi đã hiểu, hắn đang nói Tông Thịnh xài tiền của hắn đây mà.

Tông Thịnh nhìn a Hoành nói:

“Chú, ta sẽ sở về, đó là nhận cái gia đình này, là nhận ông bà ta. Ta là đứa trẻ không có cha, nhưng ta có mẹ, có ông có bà, ta không phải là con hoang. 

Cho nên, ta sẽ không buông tay.

Còn cái gia đình này bị tôi làm cho thành bộ dáng thế nào, miễn có tiền phát lương cho chú là được, chú không cần phải bận tâm.”

Tông Thịnh kéo tôi đi thẳng về phía xe của anh.

Mà tôi, cũng không nhiều lời.  Nhìn có thể thấy tâm trạng anh không tốt.

Xe chạy vào đường chính, nhìn hướng xe đi chính là về phía tòa nhà Linh Linh.

“Tông Thịnh, vừa rồi anh muốn nói cái gì?” 

Tôi còn nhớ ban nãy anh đang nói về ‘tối nay’. Tối nay anh có an bài chuyện gì chăng?! Bị lão chú kia chọc cho vài câu, chẳng ai có tâm trạng tốt cả.

“Không có!”

“Vậy, để em kể cho anh chuyện tối hôm đó ở tòa  nhà Linh Linh nha, thực sự tà môn luôn.”

Trên xe tôi bắt đầu kể cho anh nghe chuyện cô gái kia chết đi sống lại, cả chuyện người tôi nhìn thấy treo cổ trên cây. 

Tôi thật sự tin chắc cô gái kia đã chết rồi.

Có lẽ do khác biệt thời gian nên buổi tối hôm nay đường sá vắng vẻ hơn hôm đó rất nhiều.