Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 167



Tông Thịnh làm gì lại đắc ý a? Còn nữa, hôm nay kỳ thật tính ra cũng không phải ngày gì quan trọng, không phải là ngày hủy đi tòa nhà Linh Linh, cũng không phải là ngày đặt móng, chỉ là ngày làm công tác tuyên truyền thôi, ngoài tờ poster thật to kia thì cũng dễ dàng thấy chúng tôi đang phát tờ rơi bên này.

Chuyện như vậy, cũng không cần phải ông bà Tông Thịnh đều lại đây chứ. Sao tôi có cảm giác là ông bà bị Tông Thịnh kêu tới đây vậy nhỉ?

Chẳng lẽ anh cố ý muốn dùng cách này để ả biết khó mà lui? Mọi ân oán giữa Tông Thịnh và Hồ Điệp trước đây tôi cũng không rõ lắm. Nếu một hai phải làm rõ xem ai sai ai đúng, ai thiếu ai cái gì, chuyện này cũng rất khó nói. Lúc trước chính bọn họ lựa chọn dùng tiền để bỏ qua chuyện này, hiện tại lại hối hận đến thêm lần nữa, thật khó nói.

Tông Thịnh bên kia rất bận, bà nói không tới mấy câu liền khiến ‘con bướm’ tức giận đến mức bỏ chạy đi rồi. Bà vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy tôi  đứng ở cái bàn bên cạnh, lập tức liền hướng tới tôi mà bước tới.

Thật thà mà nói là tôi nhìn thấy bà anh bước về phía tôi là chân tôi quíu cả lại. Lần trước, bà sang nhà tôi nói là bỏ qua hôn sự giữa chúng tôi thì tôi không có ở nhà. Giờ, nhìn thấy kẻ tiền nhiệm là tôi, lại còn đi làm ở công ty địa ốc nhà bà, cũng không biết bà sẽ nói khó nghe tới cỡ nào.

Trong lòng tôi đã tính toán phương án xấu nhất là bà không cho tôi thực tập nữa, tôi đành phải cuối kỳ thực tập nhờ ba đi xin xỏ nhờ vả người ký giúp báo cáo thực tập.

Nhưng tôi không nghĩ tới là khi tôi đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, bà cũng chỉ còn cách tôi khoảng hai mét thì Tông Thịnh bên kia gọi: “Bà, con đưa bà lên lầu xem. Vài hôm nữa hủy tòa nhà này, có muốn xem cũng không còn cơ hội.”

Cháu ngoan đã nói vậy, bà đương nhiên liền đi qua. Nhìn thấy bà đi theo Tông Thịnh, cùng nhau đi về phía thang máy bên kia, tôi thở phào một hơi, cuối cùng qua được một kiếp này rồi.

Tiểu Mễ vung vẩy tay nói: “Ưu Tuyền, cô đi dán bên thùng rác đi, hôm nay tôi mang giày cao quá, đi không tiện.”

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày bằng của cô ta… thôi, ai kêu tôi là thực tập chứ? Toàn bộ con đường có mười  mấy cái thùng rác tôi đi thẳng tới, mỗi thùng rác đều dán một tờ, hy vọng đám cô hồn có thể đọc chữ, biết vài hôm nữa tòa nhà khởi công, bọn họ nên chạy cho xa. 

Tôi phát hiện, ngoài tôi ra thì vẫn có một bác gái đang đi phát truyền đơn, chính là tờ truyền đơn tìm người. Tôi không để ý đến bác gái mà chỉ nghe người xung quanh nói, bác gái này dạo gần đây cả ngày đều ở gần đây tìm con, có người còn nói:

“Đại tỷ, con trai chị lạc gần đây, nhưng đã lâu như vậy rồi, chắc đã đi đâu đó rồi. Chị đâu cần ở đây chờ mỗi ngày. Báo án chưa? Đăng lên mạng chưa? Như vậy có thể tìm nhanh hơn đó. Haiz, đứa nhỏ mười ba tuổi mà con lạc. Thôi, nhân lúc còn trẻ sinh thêm một đứa nữa đi.”