Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 19: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân



Nhà hàng của khách sạn tại lầu một bên phải của sảnh chính. Bữa sáng là buffet, trưa và tối đều là a la carte. Nếu là khách ở đây thì còn có thể có bữa phụ này nọ nữa.

Tông Thịnh kéo tôi vào làm không ít người chú ý, chủ yếu là do tôi vẫn còn đang mặc đồng phục nên tôi vội nói: “Tôi đi thay đồ đã.”

“Khách sạn cô không cho mặc đồng phục ăn tại nhà hàng à?”

“Nhân viên mà ăn ở đây thì hơi khó giải thích đó mà.”

“Tôi trả tiền thì có gì mà phải giải thích.”

Hắn không nói lý làm tôi đau đầu, nhưng đã ngồi vào đây rồi còn nói gì nữa. Nhân viên phục vụ tới, nhìn đến tôi có chút nghi hoặc, Tông Thịnh giải thích nói: “Đây là em tôi, tôi mời cơm ở đây chắc không thành vấn đề chứ.”

Khách hàng là thượng đế, nhân viên phục vụ vội nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tiên sinh muốn gọi gì?” vừa nói vừa đem thực đơn đưa tới trên mặt bàn.

Thời điểm như này, lẽ ra Tông Thịnh nên đưa thực đơn cho tôi, để tôi gọi món chứ, nhưng thực đáng tiếc hắn không có ý đó. Hắn gọi liền lúc ba bốn món rồi đuổi nhân viên phục vụ đi, hỏi tôi: “Tôi kêu cô hỏi thăm gã chủ khách sạn kia, có tin gì nói nghe xem.”

“Nói cái gì?”

“Thông tin cơ bản.”

Tôi đem hết những gì nghe được từ đại tỷ nói cho hắn nghe, nói xong, hắn bảo “Có vậy thôi à?!”

“Tôi chỉ là sinh viên thực tập, có nhiêu đó đã không tồi rồi.”

“KHông có cách nào tìm hiểu trước đây hắn làm gì, trở lại khách sạn từ bao giờ, trước đây học ở đâu sao?”

Tôi trừng hắn một cái, nhìn xung quanh, nơi này thật đông người dùng bữa, cũng có người nhỏ giọng nghị luận sự tình người chết trên lầu, tôi đầu tiên nói: “Anh, ban nãy sờ qua người chết hả, có cần rửa tay trước khi đi ăn cơm không?”

Tông Thịnh sắc mặt liền trầm xuống: “Tôi không thích dính thi khí người khác.”

Ý hắn là rửa tay rồi phải không?

“Vậy mắc gì tự dưng muốn hỏi thăm tiểu lão bản nhà chúng tôi?” Tôi cắn môi, vì hạnh phúc tương lai của mình nên quyết định hỏi. “Chuyện này, Tông Thịnh, xã hội bây giờ, chuyện đồng tính tuy cũng không phổ biến, nhưng mà, người trẻ tuổi vẫn có thể tiếp thu. Nếu anh thực sự thích tiểu lão bản thì tôi có thể đi hỏi thăm hộ anh, hoặc tạo cơ hội gì đó. Nếu bên nhà anh khó nói thì tôi cũng có thể giúp anh gạt họ. Để đáp lại, anh có thể nói với bà anh là, anh rất ghét tôi, từ bé đã ghét rồi nha.”

Nhìn mặt hắn như kết thành băng, tôi vội bổ sung: “Nếu anh cảm thấy quá khó khăn, thì chúng ta vẫn có thể kết hôn giả vài năm, sau đó ai tự theo đuổi hạnh phúc nấy, sau vài năm m ình ly hôn, được không?”

Tôi cảm thấy tôi đã bày vẻ mặt lấy lòng, nhưng hắn vẫn lạnh như băng nhìn tôi, làm tôi cúi gằm đầu, lạnh buốt.

Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu đem đồ ăn tới. Tôi biết, chuyện lần này đã nói hết rồi, chắc cũng cần thời gian để xử lý.

Một bữa cơm trôi qua trong im lặng và mơ hồ cảm nhận được Tông Thịnh tức giận.

Ăn cơm xong, hắn tính tiền rồi nói với tôi: “Tiếp tục giúp tôi hỏi thăm tin tức về tiểu lão của mấy người, cái này đối với tôi rất quan trọng. Còn có…” Hắn dừng một chút, mới nói: “Vài ngày nữa bà tôi tới xem phòng ốc, cô tốt nhất là có mặt.”

“hả?!” Da đầu tôi tê rần.

Từ lúc lên cấp hai tôi đã ra ngoài ở, rất ít khi về nhà chính vì sợ bà hắn. Mỗi lần bà ta xuất hiện đều như trời giáng, tôi chỉ có thể chạy trốn khắp nơi!

Hắn rời đi, tôi ngồi trước bàn cơm mới ăn một nửa, cũng không còn hứng thú. Hôm nay trời sập rồi, ăn uống gì tầm này nữa!

Ra khỏi nhà hàng trời đã tối đen.

Ngẫm lại vẫn là nê đi ra từ cửa sau về ký túc xá đi.

Từ cửa sau về ký túc xá cũng không xa, chỉ đi vòng qua con đường là tới, nhưng mà con đường này phải băng qua bãi đỗ xe, ngoài khách nhân tới lấy xe gì đó, cũng chỉ có nhân viên khách sạn mới có thể đi bên này.

Tôi mới từ cửa sau ra tới, liền gặp một người đàn ông, là nhân viên bảo vệ của khách sạn, tuy không mặc đồng phục nhưng tôi nhận ra, gã chính là người đã ăn nói những lời khốn nạn kia với tôi. Do đó, tôi chỉ trừng mắt liêc hắn không nói gì, tiếp tục đi.

Đi cách một đoạn, gã hắn đột nhiên kêu lên: “Tông Ưu Tuyền!”

Tôi không dừng bước tiếp tục đi, hắn lại từ phía sau vòng qua tới, ngăn cản: “Tông Ưu Tuyền.”“Ngươi muốn làm gì?” Tôi tức giận nói.

Hắn tựa hồ vẫn do dự một chút, mới nói: “Nơi này không có ai, giá cả sao nào? Chúng ta có thể... Ha hả.”

“Tôi không biết anh đang nói cái gì?” Ta không nghĩ để ý tới người này, lập tức rời khỏi, nhưng hắn lại lần nữa cản đường, “Xời, không cần vờ vĩnh. Cảnh gã kia kéo cô vào phòng tôi còn giữ video này. Còn nói với quản lý và giám đốc là anh cô à, cô còn ở trong phòng hắn cả đêm. Thật kinh tởm nha, lên giường với anh mình sao.”

Tôi cắn môi ngó quanh, nếu lúc này có người tới tôi sẽ đá hắn một phát thật mạnh rồi bỏ chạy, hắn cũng không dám náo loạn truy cứu. Nhưng mà không có ai, nếu tôi đạp hắn xong thì tôi không thể chạy được và ibước trên đôi giày cao gót này.

“Thế nào? Qua đêm thì sao. Cô yên tâm, tôi đây hàng vẫn còn nguyên… chưa từng thử với cô gái nào đâu…” {Mèo: nguyên văn thằng nhãi này nói mình là quang côn光棍 =))

“Tông Ưu Tuyền!” Âm thanh này cắt ngang lời gã. Gã thất kinh quay sang, dáng vẻ hốt hoảng.

Người nói chuyện đứng ở chiếc xe cách đó không xa, mặc áo sơ mi, đeo cà vạt – chính là tiểu lão bản. Ngũ quan tinh xảo, quần áo phẩm vị cũng tinh xảo, nhìn có chút cảm giác cấm dục. trong đầu tôi bỗng nhiên xuât hiện vấn đề… chính là hắn cùng Tông Thịnh ở bên nhau, hắn hẳn là tiểu thụ đi.

Bảo vệ vội cúi đầu, kêu lên: “Lão bản.”

“Ồ, anh muốn mua Tông Ưu Tuyền cả đêm?” Thẩm Kế Ân vừa thốt lên xong, tôi cùng bảo vệ đều kinh ngạc, hắn thế nhưng nói trắng ra được như vậy.

Bảo vệ vội vàng phủ nhận: “Không có không có, tôi, tôi, tôi chỉ đùa với sinh viên thực tập thôi. Anh em chúng tôi đều thích đùa mà. Lão bản, tôi hết việc, tôi đi trước.”

Bảo vệ vừa muốn xoay người đi, Thẩm Kế Ân liền nói: “Ngày mai lúc đến làm thì anh đi tới bộ phận nhân sự từ chức. Loại việc như thế này không nên để làm lớn chuyện.”

Gã trên mặt lập tức suy sụp: “Lão bản, tôi, tôi thật sự chính là cùng Tông Ưu Tuyền nói giỡn mà thôi. Chúng tôi chính là chỉ đùa một chút. Cái này không cần sa thải tôi đi. Tôi cũng chưa từng có sai lầm gì trong công việc.”

“Chẳng lẽ phải chờ tới ngươi ngày nào đó cùng khách nói như vậy thì lại đến xử lý sao? Chúng ta là khách sạn, khách tới khách sạn thuê phòng là phụ nữ có rất nhiều, anh có phải cũng hỏi thế không? Tự mình từ chức, đối với ai cũng có lợi.”

Bảo vệ còn muốn nói cái gì, nhưng là Thẩm Kế Ân kéo tay của tôi, kéo thẳng lên xe của hắn. Lúc này, tôi cũng chỉ có thể cùng hắn đi thôi, nếu không gã bảo vệ kia làm thêm cái gì cũng thật phiền toái.

Lên xe rồi, gã còn chụp cửa xe, nhưng Thẩm Kế Ân lại không có để ý tới, trực tiếp khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ xe.

Xe cũng chạy đến trước cửa khách sạn, liền lại ngừng lại. Tôi cho rằng, hắn dừng xe cho tôi xuống xe, vội nói: “Cảm ơn lão bản. Sự tình hôm nay, thật sự cảm ơn anh, tôi…”

Tôi chưa kịp nói xong thì hắn đã nhào người tới, kéo dây an toàn, cài lại cho tôi. Hắn đột nhiên lại gần làm tôi ngửi thấy thoang thoảng mùi trênngười hắn, rất dễ chịu, khuôn mặt đỏ ửng lên. Hắn nhẹ giọng nói: “Không thường ngồi loại này xe à.”

“A, vâng, tôi, tôi… chính là con nhà nghèo.”