Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 206: Chương 113-2



Tôi mặc bộ đồ vải mềm, dựa vào quầy y tá nghe y tá bảo vậy thì vội xua tay: “Không cần, không cần, ở lại theo dõi đi ạ.”,

Tôi nói theo dõi chính là xem đứa nhỉ kia, nếu tôi xuất viện thì sao còn cớ để lưu lại nhìn xem nó chứ.

nếu tôi không ra viện nói, mới có thể chính đại quang minh đi xem động tĩnh của đứa nhỏ.

Dù cho nó hôm nay thật sự chuyển viện, tôi cũng có thể xách đồ đi theo nó. Dù sao ở cái thời khắc then chốt này, không thể keo kiệt. truyện còn đang bị lỗi, mấy bạn chờ chút mèo up lại nha! Yêu thương

Tông Thịnh mua đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy tôi cùng y tá nói chuyện phiếm, thì vẫy tay kêu tôi trở về ăn sáng.

Lúc về phòng gặp người phụ nữ kia đã khóc tới sưng cả mắt.

Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào phòng bệnh của đứa nhỏ , đứa bé cũng đã tỉnh, cô nó đang bưng chậu cho nó rửa mặt. Nhìn qua thấy nó là đứa bé khoảng hơn mừoi tuổi, không sao nhìn ra đã mười ba tuổi.

Trên mặt đứa nhỏ xám xịt bất thường, cả khuôn mặt ảm đạm không ánh sáng, cảm giác... Cảm giác như sắc mặt người sắp chết mà tôi từng thấy

. Tông Thịnh nói đó là sắc tro tàn.

Đứa bé thực ngoan ngoãn, cầm ly trong tay cô mà nói: “Để con tự làm. Cô à, khi nào con mới có thể về đi học!? Ở bệnh viện cả ngày con buồn ngủ quá, ngủ chẳng ngon gì cả.”

“Chính bởi vì con ngủ không tốt, mới phải ở bệnh viện chích. Đừng để cho ba mẹ con lo lắng, ngoan ngoãn chích uống thuốc nha.”

Đứa bé gật gật đầu.

Mẹ nó ngồi bên cạnh đưa tay ôm lấy nó, khiến nước trong tay nó đổ ta ngoài. Mẹ nó nói: “Con yêu, mẹ sẽ không để cho con phải đi bệnh viện tâm thần, con không phải bệnh tâm thần.”

“Mẹ, buông con ra, Nước đổ hêt cả rồi.”

Bà già giường bên không lưu chút khẩu đức mà nói:

“Vốn dĩ chính là bệnh tâm thần còn không chịu thừa nhận, mỗi ngày ở chỗ này quậy chúng ta đều ngủ không được. Nếu là bệnh viện trị không hết, các ngươi lại không bằng lòng đi bệnh viện tâm thần, vậy mau sớm một chút về nhà đi, đem con nhốt trong lồng sắt là được. Mỗi ngày buổi tối như vậy, ta vốn dĩ không bệnh nặng, đều bị đứa nhỏ này quậy tới bị bệnh.”

Tôi đứng ở cửa nhìn, Tông Thịnh cũng đứng ở phía sau nhìn thấy màn này.

Tôi đẩy đẩy hắn, đã trở lại phòng bệnh.

Có đôi khi hiện thực so với TV tiểu thuyết con tàn khốc hơn nhiều.

Ở chỗ này, chúng tôi đều ở phòng chung, có phòng ba có phòng bốn người . Có người cả đêm kêu to, cũng không có biện pháp nào. Không ai nguyện ý ở bệnh viện chịu tội cả.

Đường Về

Tôi cũng đã hạ sốt nên cũng không có nằm yếu ớt nữa mà tự ngồi ăn sáng trên giường bệnh, chờ bác sỹ tới khám.

Tôi nói với Tông Thịnh:

“Tông Thịnh, Vương Càn thế nào rồi? Sẽ không phải cứ hai ba ngày lại tới một lần chứ, có thêm lần sau, em sợ em không còn sức lực phản kháng, thật sự chết mất!”

Tông Thịnh vốn vẫn luôn cúi đầu ăn, nghe được lời tôi nói, ngẩng đầu nhìn tôi, liếc mắt một cái, trong mắt toàn là khó chịu. “Hắn bị em thiếu chút nữa giết chết. Đừng nói là hắn, anh cũng thiếu chút nữa bị em giết chết. Với năng lực hiện tại của hắn , căn bản là không có khả năng ra mà gây thêm sóng gió. Còn có hai ngày, mười lăm tháng tám anh liền đưa hắn đi.”

“Uh, à, em nghe mẹ đứa bé kia nói, chị ta cảm thấy kia đứa bé là bị quỷ phá, anh có thể nói dối sao đó để đứa nhỏ đi cách xa khách sạn Sa Ân không?! Qua khỏi chín ngày này thì trận bị phá rồi. Đứa nhỏ đó thánt ngoan, nhìn chả giống quỷ thai gì cả, không giống anh!”

“Nói dối là sao? Nó vốn may mắn hơn anh nhiều, có một gia đình hoàn chỉnh, từ nhỏ đã có ngừoi thân thương yêu vây quanh. Hơn nữa nó còn bé nên chưa biểu hiện ra thôi.”

Động tác trên tay anh tạm dừng, rồi nói tiếp: “Ban đầu anh nghĩ là Cổ, nhưng ngẫm lại không thấy giống lắm.

Hơn nữa Lão Bắc cũng sẽ không dùng cổ.

Hẳn là đối phương có tóc của nó, hoặc là bộ phận cơ thể nào đó, đối với nó hạ phép lên tinh thần kêu dẫn đường, khống chế hồn nó.

Chỉ cần một khi ngủ, ý thức thả lỏng, liền rất dễ dàng bị khống chế.

Cái này liền có điểm giống thôi miên từ xa, hạ một mệnh lệnh, chỉ cần nếu ngủ rồi, sẽ tự mình đi tới khách sạn Sa Ân .

Bất quá muốn làm được điểm này, Lão Bắc phải trước hết tìm được đứa nhỏ này. Nhưng mà đứa nhỏ này, sáu ngày trước liền xuất hiện bệnh trạng, Lão Bắc mấy hôm trước còn ở trong thôn tìm nó. Anh không nghĩ ra, chẳng lẽ ngoài Lão Bắc, còn có một kẻ khac bày trận này?”

“Lão Bắc không phải biết tới sự tồn tại của đứa nhỏ này sao? Lão có lẽ không thể được nó, nhưng lão cũng biết đứa nhỏ này ở gần đây, nói không chừng lúc đứa bé còn rất nhỏ, lão từng gặp qua thì sao? Giống như anh đó, hồi mới sinh cũng từng gặp qua Lão Bắc sao? Khi đó, nếu lão cắt tóc anh thì có tác dụng hay không?”

“Có!” Tông Thịnh trả lời, “Nói không chừng, thật sự khi còn nhỏ đã bắt được. Vương Càn một khi biến mất, bọn họ liền bắt đầu hạ ám chỉ, khiến nó đòi đi khách sạn. Nhưng do bọn chúng không đợi được tới khi nó xuất hiện, cho nên Lão Bắc phải tự mình lại đây tìm.”

“Bọn chúng nếu ngay từ đầu đã lên kế hoạch tốt, có đứa bé kia, vậy sao còn nhằm vào anh làm gì?”

Tông Thịnh không trả lời vấn đề này, tôi không hiểu, anh đồng dạng cũng không hiểu.

Việc này còn có rất nhiều rất nhiều thứ chúng tôi không hiểu.

Ăn xong bữa sáng, bác sĩ cũng bắt đầu kiểm tra phòng. Lúc bác sĩ kiểm tra phòng, tôi còn đi theo nghe tình huống của đứa nhỏ .

Bác sĩ vẫn kiến nghị bọn họ chuyển viện.

Người mẹ đã bình tjnhx hơn nhiều, chỉ nhìn đứa nhỏ không nói lời nào.

Chờ bác sĩ vừa rời đi, chị liền nói với con: “Vân hiền, chúng ta không chữa nữa, mẹ đưa con về nhà.”

Đứa nhỏ thật cao hứng, khuôn mặt tro tàn liền nở nụ cười.

Hơn nữa nó còn thực tích cực bắt đầu thu dọn đồ vật.

Bác sĩ đi về hướng phòng bệnh tôi, tôi vội chạy nhanh trở lại phòng bệnh, chờ bác sĩ lại để hỏi chuyện.

Tình hình chung, cho dù tôi đã hạ sốt, hơn nữa cũng không có bất cứ dấu hiệu tái phát nhưng bác sĩ vẫn là yêu cầu tôi nằm viện thêm một ngày, để quan sát.

Sau khi bác sỹ rời đi thì y tá tới phát thuốc, đơn thuốc kẹp ở bảng cuối giường, tôi có thể đọc được đơn thuốc chỉ là hôm nay tôi phải truyền ba bình glucose mà thôi, hơi vô ích nhưng vì muốn tiếp cânn đứa nhỏ kia nên đành chịu.

Tông Thịnh vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi, đang xem đơn thuốc, xem xong, mới nói: “Em chờ truyền thuốc, anh qua bên kia nhìn đứa bé kia.”

“Uh, nói chuyện uyển chuyển chút, đừng kích thích mẹ nó, chị ta phỏng chừng tinh thần cũng sắp suy sụp mất rồi.”

Tông Thịnh đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, tôi ngồi trên giường, chuẩn bị chờ y tá qua truyền thuốc. Bất quá tôi chưa kịp gặp y tá thì không đến một phút đồng hồ sau, đã nhìn thấy Tông Thịnh nhào vào phòng bệnh, trực tiếp thu thập đồ vật, nói: “Đứa bé kia không thấy đâu, người cùng phòng nói, vừa nãy có một lão già chân bị thương nói gì với mẹ nó, sau đó mẹ nó cùng nó và cô đi theo. Đi thực vôi, thậm chí ngay cả viện phí và thủ tục xuất viện đều không có xử lý.”

“Là Lão Bắc?” Tôi kinh ngạc. Tôi ở bên đó 3-4 chục phút không sao, mới đi vài phút, liền có chuyện.

“Đi mau! Lên xe rồi nói, lái nhanh may ra kịp ngăn bọn họ. Lúc này vừa lúc giờ cao điểm, không chừng bọn họ sẽ không chạy xa được.”

Tông Thịnh vốn sống bên ngoài nên anh thu thập đồ vật rất nhanh. Tôi vội đổi giày, thu khăn lông, anh đã thu xếp xong xuôi .

Khi chúng tôi rời đi, y tâ còn đang bận rộn chia thuốc buổi sáng, chẳng có ai chú ý tới chúng tôi. Có lẽ, đứa bé kia rời đi cũng thế, nếu không bệnh viện cũng không để nó rời đi mà chưa thanh toán.

Dù sao chúng tôi đã ứng trước viện phí khá nhiều, cũng không nợ gì bệnh viện.