Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 245: Kế Hoạch Của Bà Tông Thịnh



Cũng may Ngưu Lực Phàm kịp chụp lấy cái thùng gỗ, cái thùng chỉ hơi lung lay một chút mà không rơi xuống. Lúc nhìn thấy thế, tôi hoảng sợ, thậm chí lo rằng sợi chỉ ẽ không bị đứt hứ?

Ngô lực Phàm kéo cái thùng gỗ lên, dùng một cái túi hoạ tiết da rắn trùm kín lại.

Tôi hỏi: “túi ở đâu ra vậy?”

Vừa rồi lúc đi toilet, đi ngang qua một ông lão lượm ve chai mua hết năm đồng, thứ này á, thật chắc cũng chỉ năm xu...hình như anh bị hố rồi. Mà anh bảo, em làm cái gì mà lại buông tay, lỡ cái thùng rở xuống lại phải bỏ tiền ra vớt lên lại.”

“Cái thứ đó khác với hình dung của em.”

Ngưu Lực Phàm không nhiều lời, xách cái túi da rắn lên đi xuống cầu. Tôi vội chạy theo đuổi kịp hắn, hắn đưng lại ở chỗ chiếc xe phủ bạt của mình.

Hắn đặt chiếc túi trên ghế sau nên tôi vốn đang định ngồi phía sau vội chuyển lên phía trước.

Ngưu Lực Phàm lái xe, tôi ngồi bên cạnh, nói: “Tôi cho rằng, hắn bị rót xi măng vào, hẳn là tất cả đều là xi măng, không nghĩ tới còn có … nguyên một lỗ trống”

“Đó là chỗ của óc, đầu óc không có, qua chín năm, hắn thật sự không biết là thế nào, biến mất, hay là bị nước trôi đi rồi……”

“Đừng nói nữa, Ngưu Lực Phàm. Nghĩ đến làm tôi sợ hãi.”

Hắn liếc tôi một cái, dời đề tài: “Vậy em cùng Tông Thịnh cãi nhau cái gì?”

Tôi không trả lời hắn, nguyên nhân đều là việc giữa tôi cùng Tông Thịnh hai người, Tông Thịnh tìm hắn không kể, tôi là con gái càng không nói với hắn.

Ngưu Lực Phàm nói: “thôi, không nói thì thôi. Muốn anh đưa em về nhà trước không? Thứ này, có lẽ anh cũng chẳng có cách nào giải quyết đâu, vẫn nên đợi Tông Thịnh ra đã. Trước hết đặt ở chỗ ạn đi, anh đưa em về trước đã!”

Tôi không có ý kiến, hôm nay cả ngày ở ngoài, xác thật rất mệt. Mà phía Tông Thịnh dù có muốn lo thì nghĩ chắc cũng không có việc gì.

Kêu đánh nhau, khoảng cách xa vậy, còn kêu mưu sát, thi thể không có, người bị thương không có… tôi càng không tin hắn giết người dưới vòm cầu.

Hắn vốn là người xác định mục tiêu rất rõ ràng, luôn theo đúng mục tiêu và kế hoạch đã vạch ra, không có chuyện nửa đường bê lái giết người.

Xe chạy về phía tiểu khu chúng tôi ở, thậm chí tôi còn nghĩ có khi về tới nhà thì Tông Thịnh cũng đã ở nhà chờ rồi.

Xe rời khỏi khu phồn hoa phố thị đi về khu ngoại thành hẻo lánh. Ngay lúc Ngưu Lực Phàm dừng xe thì tôi nghe tiếng chuông điện thoại của hắn, chẳng biết đối phương nói gì mà nghe hắn nói:

“Ngươi lại làm gì? Bà cô à. Ngươi đừng như vậy được không? Ta xem như sợ ngươi.”

“Ai gọi vậy?” Tôi xuống xe, đóng cửa, đứng bên cạnh hỏi.

Hắn vội ha hả cười: “Không có, không có, em đi về trước đi.”

Tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền đi vào trong tiểu khu.

Thật yên tĩnh.

Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự đều khá xa nên lại càng yên tĩnh hơn nhiều.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cái đầu trong thùng gỗ ban nãy, tôi vội gõ vào đầu mình dẹp đi hình ảnh đó, tránh tự mình hù dọa chính mình.

Khi tôi vào tới sân thì thấy Hạ Lan Lan ở trước cửa nhà. Cô ta vẫn mặc đồng phục khách sạn, trên mặt toàn là nước mắt, thân dựa vào cửa, tay nắm chặt di động như đang sắp gọi ai.

Tôi bật thốt lên kêu lên: “Lan Lan?!”

Cô ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhìn thấy tôi thì sửng sốt vài giây rồi khóc oà lên,đi tới trươcd mặt tôi:

“Ưu Tuyền,Ưu Tuyền.”

“Cậu muốn gì?” Tôi hỏi, mang theo cảnh giác. Lan Lan đã bị bị tôi xếp về phe của Thẩm Kế Ân , hơn nữa hiện tại tôi đã không còn làm ở Sa Ân, coi như tôi và Lan Lan tè bạn tốt trở thành không buồn nhắc tới, sao cô ta còn tìm tới đây khóc lóc này nọ?!

“Ưu Tuyền, Ưu Tuyên,bọn tớ chia tay rồi, tớ cùng Thẩm Kế Ân chia tay.” Lan Lan duỗi tay ôm lấy tôi.