Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 305



Nhiều khi tôi cảm thấy Tông Thịnh thật sự rất trẻ con. 

Tôi ngồi trong phòng làm việc, tay bưng ly trà la hán quả ấm áp hồi tưởng lại ban sáng ai kia điên cuồng hôn tôi ở cửa phòng tắm. Nếu không phải điện thoại anh vang lên thì không chừng anh vẫn còn tiếp tục.

Lúc anh nhận điện thoại vẫn tránh tôi để nghe. Dù cho anh không tránh đi thì toàn những thuật ngữ đó tôi có nghe cũng không hiểu. Sau khi chỉnh đốn xong chúng tôi ra cửa luôn. 

Giờ đã qua bữa trưa, tôi ngồi cạnh bàn kính, tay ôm chén trà, mắt không rời khỏi cửa khách sạn, việc này gần như đã thành thói quen của tôi rồi. 

Tiểu Mễ ngồi đối diện tôi, đưa tay chọt chọt vào má tôi: “Tối qua không ngủ à? Mắt sưng húp lên kìa.” 

Tôi dụi mắt, cười cười. Sáng nay vội vàng ra cửa tôi chưa kịp đắp mắt cho đỡ sưng.

“Em nghĩ khách sạn bên kia sao ha? Nghe nói là ngày mai lại khai trương đó, sẽ mời người nổi tiếng tới ca hát và sống trong đó vài ngày. Mỹ Mỹ còn nói mai muốn nghỉ làm đi qua đó ngắm minh tinh kìa.”

“Lại khai trương sao? Chết người nhiều tới vậy mà còn khai trương được sao? Em tưởng là bỏ hoang luôn chứ?”

“Người ta có tiền, chỉnh đốn một chút là xong thôi mà.”

Tôi thở ra một hơi thật dài, tin này không biết là tốt hay xấu với chúng tôi nữa. Nhưng trực giác của tôi nói rằng chắc chắn sẽ còn có người chết ở khách sạn Sa Ân, qua vài ngày nó sẽ lại phải đóng cửa. Cho dù nó không mở cửa buôn bán thì nội việc nó tồn tại cũng đã là mối uy hiếp rồi. Tựa như thành cổ XX, tòa thành hàng trăm năm vẫn luôn bị ma ám.

Tình trạng thi thể của Thẩm Kế Ân hiện rất khó khôi phục, gã cần phải có máu của xử nữ, chính vì vậy mà gã giết Trương Tinh Tinh. Khách sạn lại khai trương, càng có nhiều người ra vào thì bọn chúng càng có nhiều cơ hội tìm được xử nữ để xuống tay.

Tôi cúi người về phía trước nói nhỏ: “Tối qua nhà vệ sinh công cộng bên ngõ nhỏ bên kia có xảy ra chuyện gì đúng không?” Chuyện tối qua tôi cũng không biết sau khi tôi đi thì ra sao? Nữ quỷ kia thế nào? Hồn phi phách tán biến mất hay ra sao?

Tiểu Mễ cau mày: “Làm sao chị biết được, bên đó làm sao?”

Tôi ngồi thẳng dậy, ngượng ngùng nói: “Nghe đồn có ma đó, nên em tò mò thôi.”