Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 32: Âm Hương



Thang máy vừa lúc tới tầng 1, hắn ôm tôi vào thang, xoay ngừoi lại, quả nhiên bên ngoài lố nhố người nhìn ngó chúng tôi.

Tôi giẫy dụa xuống đất.

Cửa thang máy đóng lại, tôi nói:

“Lão bản, cảm ơn anh cứu tôi. Nhưng mà hiện tại tôi đã không sao, tôi nghĩ tôi không cần lên lầu nghỉ ngơi.”

Tôi thấy hắn nhấn tầng 3, không phải tầng phòng khách mà tầng của quản lý. Ở đó hắn có một gian phòng nghỉ Vip.

Hắn vẫn nhìn tôi cười: “Không cần cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy đâu. Nói sao nhỉ, Ưu Tuyền, tôi có hảo cảm với em, có chút đặc biệt, hyblaf em thử làm bạn gái tôi đi!”

Tôi nhìn hắn.

Quả thật hắn rất đẹp trai, tôi cũng từng ảo tưởng mình có một người đàn ông như vậy đối xử tốt với mình, nhưng Tông Thịnh xuất hiện đã làm thái độ của tôi với đàn ông thay đổi không ít. Tôi nhìn hắn, cùng lúc với cửa thang máy mở ra, và nói:

“Lời đồn về chuyện ở bãi xe là anh đồn ra ngoài!?”Ngày đó buổi tối, ở bãi đỗ xe cũng chỉ có hắn, tôi, bà gã bảo vệ kia. Cho dù bảo vệ từ camera soi thấy gì cũng sẽ không đồn đãi tới vậy.

Gã bảo vệ kia rời đi tới ngày thứ ba thì tin tức đồn thổi mới bắt đầu, như vậy chỉ có thể là do Thẩm Kế Ân.

Thẩm Kế Ân cúi đầu cười cười, kéo tay của tôi đi ra thang máy.

Trong đầu tôi lập tức xuất hiện động tác Tông Thịnh lôi kéo tôi. Tông Thịnh luôn là lôi kéocánh tay của tôi, mà hắn là nắm tay. Tay hắn có carm giác thô ráp mà cũng thật ấm áp. Tông Thịnh nói hắn là nửa người nửa thi, nhưng mà tay hắn ta lại ấm áo như vậy.

Tôi vùng tay ra: “Thật xin lỗi, lão bản, tôi không có giống vậy. Xin cho tôi thời gian. Cảm ơn anh đã giúp tôi hôm nay. Tôi xin phép về ký túc xá nghỉ đã!”

Sau đó tôi quay người chạy xuống bằng thang bộ. Tôi nghĩ với thân phận của hắn mà bị tôi cự tuyệt như vậy thì sẽ không đuổi theo.

Tôi cứ thế chạy xuống, tới nơi, mọi người vẫn con đang tụ tập bàn tán.

Tôi cũng không hơi đâu mà giải thích mà đi thẳng tới trước quầy lễ tân: “Đại ca, em không thoải mái nên về nghỉ trước, làm phiền anh vậy!”

“Ơ, Ưu Tuyền, anh tưởng em đang ở trên lầu này kia với tiểu lõ bản.” Hắn chỉ chỉ lên lầu. Tôi cũng không để ý tới hắn mà lấy túi dứoi gầm tủ chuẩn bị rời đi. Đã như vậy mà tôi còn ở lại làm mới sợ đos. Bọn họ không túm lấy hỏi này nọ mới sợ.

Lúc tôi ngồi xổm xuống lấy túi thì chân như dẫm trúng thứ gì. Tôi nhìn lại thấy hai cây nhang, rất bé, màu đen. Tôi chợt nhớ ra lúc đang mơ thì có cảm giác đỉnh đầu bị châm, vội cất hai cây nhang đó vào túi nhỏ.

“Đại ca,” tôi hỏi, “Tôi vừa rồi rốt cuộc làm sao vậy?”

Người trả lời lại là một bạn học kế bên: “Ưu Tuyền, ban nãy cậu xỉu mà không biết à? Cậu nằm ngay bàn, mọi ngừoi gọi không tỉnh, ấn nhân trung, lắc cậu đều không tỉnh. Ai cũng cảm thấy cậu không phải ngủ mà xỉu mất rồi. Tớ cảm thấy hoảng cả lên, thì lão bản tới. Anh ấy làm gì đó châm vào đầu cậu, cậu thiếu điều nhảy dựng lên. Ưu Tuyền, cậu cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, không ấy mai đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

“Cảm ơn a, tớ không có việc gì, chắc do mệt mỏi một ngày, tớ trở về ngủ một giấc là ổn mà.”

Tôi mau chuồn, còn không đi thì bọn họ lại tra hỏi tiêp