Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 340: Mắt hai mí



Tiểu Mễ chỉ chỉ cái túi rác bên kia, tôi vội chạy tới, Tiểu Mễ nói: “Có cái áo khoác thôi mà, đã rách vậy cô còn khẩn trương cái gì?”

“Vì cần đó!” cũng may ở đây đến tối mới gom rác đi đổ, nếu không tôi không tìm thấy cái áo thì thật sự không biết phải làm sao, chẳng lẽ phải đi lục thùng rác?! Khi tôi lôi được áo khoác ra khỏi túi rác, nhìn lại quả đúng là trên áo có nhiều vết bị xé rách như thể bị dao mũi nhọn phá hư.

Tiểu Mễ vẫn nói tiếp: “Này, đã nát bét rồi, có mặc được nữa đâu, nếu không thì bọn tôi cũng đâu có đem đi vứt. Nếu như cô thật sự để ý cái áo đó vậy thì cứ lấy cái của tôi đi.”

Có lẽ, chính là chị ta ném cái áo vào bọc rác nên mới nói thế. Tôi đáp:

“Không cần, không cần, tôi cần cái này có việc.”

Tôi lấy một cái túi bỏ áo vào, cũng coi như đã thu thập xong hết, rồi tôi ôm tất cả xuống lầu.

Có lẽ vì mặt tôi có vết thương, mà dưới lầu còn khách nên giám đốc vội phất tay, kêu tôi chạy nhanh đi.

Ra khỏi tòa nhà kinh doanh tôi cũng không biết bao lớn bao nhỏ này phải làm thế nào. Nếu tôi còn có thể trở lại nhà Tông Thịnh thì tốt rồi, tôi vẫn còn đồ đang để đó, mà cũng không biết Hồ Điệp có ném hết đồ của tôi ra ngoài không.

Tôi vẫy taxi, đem hết đồ đạc lên xe chạy về bệnh viện. Tôi nghĩ ngày mai nếu vết thương tốt hơn nữa sẽ gọi điện cho mẹ kêu mẹ lên mang về nhà cho tôi. Cùng lắm thì tôi về nhà ăn bám một tháng, chờ tới lúc đi học lại là xong.

6 giờ hơn tôi về tới bệnh viện. Không ngờ tới, Tông Thịnh đã ở phòng bệnh chờ tôi.

Lúc tôi tay xách nách mang vào trong phòng thì thấy anh đã ngồi bên cạnh giường, tay còn cầm một tờ tạp chí thời trang. Tôi kinh ngạc đến há hốc mồm. Sao anh lại ở đây? Trời còn sáng trưng nữa chứ.

Tôi nghĩ sao nói vậy: “Sao anh ở đây? Trời còn sáng mà?”

Anh ngẩng đầu liếc tôi một cái rồi nói: “Trời chưa tối thì anh không thể ở chỗ này sao? Em coi anh là gì, không thể ra ngoài sáng à?”

“Không có, không có, chính là, tò mò.”

Tôi bỏ đồ đạc xuống nhìn anh từ tốn xem tạp chí, không có chút nào nóng ruột, tôi hỏi: “Nghe nói anh đang bận lắm mà, phải làm cả ca đêm, có phải anh làm xong việc ở đây thì phải về tăng ca không?”

Tông Thịnh rốt cuộc buông tạp chí trong tay xuống, nói: “Tông Ưu Tuyền, những chuyện này, đòi hỏi phải có thời gian cụ thể, và cách thức riêng, không phải vì tăng ca, anh phải làm việc theo thứ tự. Mọi thứ chuẩn bị xong chưa, chúng ta đi thôi.”

Bác gái giường bên đang ăn cơm con dâu đưa tới thì nói: “Cô gái à, hai ngươi đi đâu vậy? Không ăn cơm trước sao?”

Tông Thịnh căn bản không để ý tới bác gái mà đi thẳng ra ngoài. Tôi cầm theo túi đồ, nói vọng lại: “Bọn con ra ngoài ăn ạ.”

Tôi đi theo Tông Thịnh vào thang máy, đông nghẹt người. Mọi người nhìn thấy mặt tôi thì không cần tôi giải thích, đều biết là bệnh này lây nhiễm nên lập tức tránh xa tôi. Ngập ngừng một lát, có người nói nhỏ: “Cái bệnh này lây mà, sao lại ở đây, không đi viện truyền nhiễm mà chữa? Chúng ta tới đây khám bệnh, bệnh chưa chữa xong đã bị lây bệnh khác.”

Tôi có chút xấu hổ khó xử hướng tới Tông Thịnh nhích lại gần. Sau đó bỗng nhiên nhớ ra, lỡ anh đụng trúng miệng vết thương của tôi rồi bị lây thì sao?! Tôi vừa định lẳng lặng rời đi thì anh đã vươn tay, ôm vai tôi, kéo tôi lại gần anh hơn.

Thang tới lầu 1, anh không buông tay ôm tôi mà kéo tôi về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa nói nhỏ: “Nhanh lên nào, chúng ta phải đốt xong trước 9h tối cho cô ta.”

“Mấy thứ đồ kia anh chuẩn bị xong chưa?” tôi vội hỏi, gấp như vậy, nếu giờ mà đi mua thì tôi thật sự không làm kịp.

Tông Thịnh nhét tôi vào xe rồi mới nói: “Dịch vụ một cửa sẽ sớm được thực hiện."

Tôi nghe mà ngớ người, chả hiểu gì, nhưng nhìn anh nôn nóng chờ tôi có chút khó chịu nên tôi không hỏi nữa, bất quá tôi sẽ nhanh chóng hiểu thôi mà.