Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 343: Làm Bố Người Ta



“Chính là, chính là,” Ngưu Lực Phàm bên kia còn chưa nói rõ ràng thì điện thoại trong tay tôi đã bị rút mất. Tông Thịnh mặc mỗi cái quần lót đứng trước mặt tôi: “Hắn đưa Thẩm Hàm đi, còn anh thì ở lại, Lão Bắc điều khiển một cái xác để phản kích giữ Thẩm Hàm lại.”

Anh cúp máy, ném điện thoại lên ghế. “Giờ em về nhà hay ở lại đây? Ở lại em biết hậu quả rồi đó!”

Mặt tôi đỏ lên, đương nhiên tôi hiểu là sao. Nhưng anh cũng nói là tôi hiện đang mang thai… tôi đang còn ngẩn người thì anh đã nói: “Ngủ, ngủ mau đi, ngủ rồi anh có thể đi vào trong hồn em…”

Nghe xong, tôi vội chui vào chăn nhắm mắt lại. Anh có thể nhẹ nhàng lợi dụng huyết khế tiến vào trong hồn phách tôi, cái này chúng tôi đã biết từ lâu, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới cục cưng rồi, chỉ có điều tác dụng sẽ kém làm trực tiếp một chút.

Cảm giác bên cạnh lún xuống một chút, tôi vừa nhắm mắt vừa nói: “Vì anh bảo vệ nên Thẩm Hàm đã có thể rời đi rồi, về sau cô ấy sẽ khá lên không? Mà giờ cô ấy khôi phục rồi nhỉ? Vết thương của anh là bị Lão Bắc khống chế thi thể làm cho bị thương sao? Mọi người ra tay ở đâu?”

“Hỏi nhiều vậy mà làm gì? Giờ thì mau ngủ đi, vì anh đó!” giọng anh trầm trầm bên tai.

Tôi không nói nữa, nhắm mắt lại cố ngủ thật nhanh. Vài giây sau, cơn buồn ngủ mạnh mẽ đánh úp lại, giống như trước đây tôi có thể ngủ ngay cả khi đang ngồi. Tôi biết, không phải do bản thân tôi muốn ngủ, mà là Tông Thịnh dùng cách gì đó khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong kết giới tối đen, tôi lại cảm nhận được đôi tay kia xuyên qua quần áo, vuốt ve cơ thể tôi, từ phía sau tiến lại gần, mỗi tấc da thịt đều kề sát. Hơi thở của tôi dường như vấn vít vây quanh anh, trong khoang mũi ngập tràn hương vị của anh… mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có cả mùi thuốc lá thật nhẹ,

Dần dần, tôi đắm chìm trong sự vuốt ve, vặn vẹo cơ thể muốn nhiều hơn, nhưng ngay lúc đó trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh  của con, tuy rằng làm như vậy không trực tiếp tác động tới con, nhưng hơi thở của tôi bị anh rút ra cũng bất lợi cho việc sinh trưởng của con. Trong bóng tối, tôi cố nói: “Thôi, đừng làm nữa!”

Nhưng tôi không thể cử động, cũng không thể đẩy anh ra, tuy tôi cố nói nhưng lại không phát ra âm thanh. Tôi nóng ruột, nhưng không làm gì được. Đôi tay kia vẫn còn ngao du trên từng tấc da thịt của tôi.

Ngay  lúc tôi sốt ruột, đột nhiên anh rút tay, biến mất. Tiếp theo là cơn buồn ngủ kéo tới như thác đổ, tôi ngủ. Sau đó, chẳng biết gì nữa.

Sáng hôm sau, điện thoại mẹ tôi gọi tới đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi ngẩn người mãi mới nhớ ra đây là đâu. Tôi đưa tay tìm điện thoại, giọng khản đặc nói: “Mẹ.”

“Còn ngủ sao? Hai đứa ở nhà Tông Thịnh hả? Bên đó không có ai, mau về nhà ăn cơm đi, giữa trưa rồi.”

Tôi ậm ừ trả lời, cúp máy rồi ngồi dậy nhìn quanh. Tông Thịnh không còn ở nhà, không biết đi đâu rồi. Tôi rửa mặt chải đầu rồi đi ra ngoài, đi về nhà. Trên đường đi tôi gọi cho anh mới biết anh đã đi ra mỏ. Cha mẹ Trần Thần đã tới nơi.

Thẩm Kế Ân đã lấy lại thân thể của mình, do đó thi thể người khác mà gã trộm cần phải tìm cách xử lý, an bài một cái chết cho cái xác.

Lần trước khi cha mẹ Trần Thần xem tin tức rồi tìm tới, không biét Thẩm Kế Ân nói sao với bọn họ để bọn họ từ bỏ. Tôi đoán, có lẽ ba mẹ Trần Thần cũng biết con mình đã chết từ lâu rồi.

Về tới nhà, mẹ đem sủi cảo ra cho tôi ăn. Tôi nghe bác và ba nói chuyện, tuy bọn họ thì thầm nhưng tôi vẫn nghe được ít nhiều. Ý của bác tôi đại khái là người nhà của thi thể kia tới xem xong một hai đòi nhà Tông Thịnh phải cho kiểm thi, nói con mình bị chết oan. Nếu nghiệm thi xong, có khả năng nhà Tông Thịnh bị dính dáng vào kiện tụng này nọ. Cho dù ai cũng biết không phải do Tông Thịnh làm, camera cũng không thấy ai tới vứt xác, nhưng chuyện xảy ra như vậy thì ai cũng muốn đòi bồi thường. Ít nhất, tiền mai táng là phải bỏ ra.

Nhà Tông Thịnh xem ra không thể thoát khỏi phiền phức. Ý của bác tôi là, hay là kêu tôi đi phá thai, nhân lúc thai còn nhỏ, chưa tới ba tháng thì bỏ đi. Đừng để qua ba tháng thì có hối hận cũng không kịp.

Trước không nói tới việc nhà Tông Thịnh có còn tiền hay không còn, nhưng nhà bọn họ giờ đã nói rõ không có cưới hỏi, cứ giằng dai  như vậy, kéo dài, lỡ đâu sau này bụng lớn rồi…

Tôi đang ngồi ăn sủi cảo, nghe tới đó thì tức giận đặt chén xuống bàn, đi tới nơi đứng trước mặt hai người nói: “Bác cả, ba, hai người có ý gì? Đứa bé là con của con và Tông Thịnh, muốn gì thì cũng phải thương lượng với bọn con. Còn nữa, bọn con đã tính toán cả rồi. Đứa nhỏ, nhất định phải sinh. Còn nữa, lúc trước bà Tông Thịnh tới nhà nói chuyện, ba, ba cũng không phải nói như vậy.”

Bác tôi cười lớn: “Bọn ta đang bàn thôi, chỉ là muốn suy tính cho con thôi. Ba mẹ con chỉ có một mình con, nếu sau này, nhà Tông Thịnh từ bỏ con, con nghĩ đi, con chỉ là một người phụ nữ chưa kết hôn nhưng đã có con, muốn gả cho người khác sẽ vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ, tới chừng đó con ăn vạ ở nhà cả đời sao?”

“Bác, cho dù con ăn vạ ở nhà con cả đời, cũng chẳng mất đi hạt gạo nào của bác. Con biết, mọi người là nghĩ cho con, nhưng hôm nay con muốn nói cho rõ với bác, đứa bé này, con phải sinh. Cho dù nhà bọn họ xảy ra chuyện, con cũng phải sinh nó ra. Cùng lắm, thì tự con đi làm nuôi nấng nó.”

Sắc mặt ba tôi trở nên khó coi, lạnh mặt nói: “Giờ thì con nói năng kiểu đó sao, càng lúc càng giống kiểu bà Tông Thịnh sao? Cái tốt không học, đi học cái này! Ba với bác có bảo con đi phá thai đâu, cũng là… thương thảo chút, rảnh rỗi bàn luận thì không được sao hả?”

Tôi lườm bọn họ, tức giận nói: “Không phải đàn bà mà bàn tán cái gì?”

Tôi quay lại ăn sủi cảo, mẹ tôi ngồi bên cạnh thở dài: “Ưu Tuyền, con muốn sinh thì cứ sinh đi. Tông Thịnh đối với con thế nào, mẹ biết.”

Tôi cười với mẹ. Nhiều lúc tôi thấy mẹ thật tốt. Tính cách của ba tôi vốn vậy, mềm nắn rắn buông. Từng này tuổi đầu tôi cũng chưa bao giờ nói chuyện với ba như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên. Nhưng ban nãy, tôi gần như không suy nghĩ đã đứng trước mặt bọn họ rồi, có lẽ xuất phát từ bản năng làm mẹ muốn bảo vệ con.

Buổi chiều, Tông Thịnh quay trở lại. Anh đi thẳng tới nhà tôi, ăn sủi cảo mẹ làm rồi kéo tôi ra phơi nắng trên sân. Năm nay mùa đông có lẽ ấm. Còn hơn hai mươi ngày nữa là tới Tết vậy mà trời vẫn ấm như vậy. Đặc biệt buổi chiều, trời còn có thể hơn hai mươi độ.

Ba tôi đi thăm ao cá, còn mẹ thì loay hoay trong bếp. Trong giây lát cả khoảng sân ngập nắng chỉ còn có hai chúng tôi ngồi trên ghế trúc bên nhau.

Tông Thịnh dựa vào ghế, đeo kính đen nhìn ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng qua tán lá nói: “Ba mẹ Trần Thần kiên trì muốn nghiệm thi. Anh không biết là bọn họ muốn làm khó anh hay làm khó Thẩm Kế Ân. Hừ! Cảnh sát nếu thật sự coi đây là một vụ án hình sự thì khu mỏ muốn khai thác còn phải tốn thời gian càng dài.”

“Anh bảo bọn họ là đừng có xàm chứ, camera có thấy gì đâu mà đòi làm loạn?”

“Anh cũng xem rồi, mấy hôm nay chẳng có ai ra vào khu mỏ, gác đêm cũng không rời đi, chú Thành còn ở đó suốt mấy hôm nay.”

“Vậy cái xác làm sao xuất hiện ở đó? Tông Thịnh à, hôm đó em thật sự thấy chiếc xe thể thao của Thẩm Hàm.”

Tông Thịnh thả lỏng, ngồi dựa đầu vào vai tôi, gỡ kính râm, nhắm mắt lại nói: “Chúng có nhiều cách lắm. Mà anh, anh cũng làm được. Lão Bắc có thể dùng đạo pháp điều khiển thi thể đi từ chỗ này tới chỗ khác. Xét về mặt kỹ thuật sẽ không có điểm gì đáng ngờ, nhưng cái chính là thời gian. Thời gian cái xác xuất hiện chính là khi Thẩm Hàm đi cùng mẹ. Khi đó, Ngưu Lực Phàm ở sân bay, anh ở bệnh viện đối phó thi thể kia, mà ở khu  mỏ thì cái xác Trần Thần xuất hiện. Nếu nói, cái xác của Trần Thần là Lão Bắc ra tay. Vậy cái thi thể đánh  nhau với anh là do ai điều khiển? Anh biết rõ Lão Bắc vẫn chưa có năng lực đồng thời điều khiển hai cái xác cùng hành động từ khoảng cách xa như vậy?”

“Hay là chúng có ai giúp đỡ? Có giúp đỡ?”

“Ba của Ngưu Lực Phàm có thể làm được, nhưng nhìn trên quan điểm của lão thì lão sẽ không giúp Lão Bắc.” Tông Thịnh nói,

Lúc Tông Thịnh nói những lời này, đầu đã trượt xuống dưới, trực tiếp gối lên ngực tôi, tôi vội nói nhỏ: “Sẽ đau.”

Đầu anh lại trượt xuống một chút, không dừng lại trên  bụng tôi mà gối lên đùi tôi. Bàn tay anh sờ nhẹ vào bụng tôi: “Ưu Tuyền, cảm ơn em đã giúp anh sinh đứa  nhỏ này cho anh.”

“Con cũng là của em.” tôi nói, khóe môi cong lên.

“Lúc anh học đại học, có bạn học ở cùng phòng làm cho bạn gái có thai, khi đó, anh bắt đầu tưởng tượng và suy nghĩ, đời này liệu anh có thể khiến cho người ta mang thai không, liệu anh có thể có con hay không? Anh khác biệt, người khác không biết chứ anh biết rất rõ.

Anh thậm chí đã nghĩ tới sẽ phải sống một cuộc đời cô độc đến hết đời này. Cho nên, khi em nói em mang thai lần đầu tiên, tâm trạng anh thật sự rất phức tạp. Bây giờ, anh lại rất kiên định, anh muốn đứa nhỏ này, con của anh. Sự tồn tại của nó chứng minh anh cũng là một con người, là một người sống. Và anh là ba của nó.” cách lớp quần áo, anh nhẹ nhàng hôn lên bụng tôi.

Tay tôi nhẹ vuốt tóc anh, cúi nhẹ là tôi đã thấy anh đang nhìn bụng tôi bằng đôi mắt huyết đồng.

Hoàng hôn thật đẹp.

Đúng lúc này, mẹ từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy chúng tôi như vậy thì có chút ngại ngùng, ho khan một tiếng: “Khụ khụ, ăn cơm, đi rửa tay đi.”