Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 35: Tông thịnh là lễ vật



Tôi dựa vào vách thang, có cảm giác muốn khóc. Lan Lan là chị em tốt nhất của tôi, giờ tôi phải làm sao?! Vì có quan hệ với tôi nên cô ấy đã bị lôi vào chuyện này rồi. Tông Thịnh từng nói nếu cô ấy bị dính dáng vào thì dù thoát nạn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi không muốn giúp Thẩm Kế Ân, cũng không muốn khiến cho Lan Lan có nguy hiểm.

Nhìn điện thoại trong tay, tôi có cảm giác bất lực. Hít sâu vài hơi rồi đi xuống.

Có những việc, nếu phải tới thì sẽ tới thôi, như việc Tông Thịnh đã trở lại đó. Tôi từng cho rằng hắn sẽ không bao giờ xuất hiện lại, nhưng chẳng phải hắn đã quay lại sao?

Thẩm kế Ân nếu đã xuống tay với Lan Lan, khiến cho chị em tốt nhất của tôi bị cuốn vào chuyện này, tôi cũng chỉ có thể làm hết sức để cô ấy không bị thương tổn gì.

Lúc ăn cơm tối ở nhà ăn chung, tôi vẫn nghe mọi người bàn tán về việc Lan Lan, cũng có nhắc đến tôi nhưng tôi mặc kệ. Về tới KtX, có bạn còn vỗ vai tôi nói: “Ưu Tuyền à đừng suy nghĩ nhiều, đều là chị em cả mà.”

Tôi cười cười, tuy vậy tôi biết trong lòng họ nghĩ là tôi vẫn để bụng chuyện Lan Lan đi cùng tiểu lão bản, không thì tôi sẽ không đứng đợi ở cửa KTX như vậy.

[Mèo gõ bằng điện thoại, nên viết tắt Ký Xá là KTX nha]

Lan Lan trở về lúc đó cũng hơn 9h tối. Tôi nhìn ánh đèn xe quét qua đầu ngõ, là xe của tiểu lãm bản, tôi cũng từng ngồi xe hắn như vậy, ngõ nhỏ, nên xe chỉ có thể dừng ở đầu nhõ mà thôi.

Lan Lam xuốnh xe đi bộ vào, vừa đi vừa ngân nga hát, trong tay còn ôm một hộp quà chưa mở. Vừa thấy tôi, tiếng hát của coi ấy im bặt.meo_mup

Lan Lan cúi đầu lại gần tôi nói: “Tớ xin lỗi Ưu Tuyền, tớ không biết giải thích như nào với cậu.”

“Hạ Lan Lan! Hắn cho cậu một lễ vật thì cậu liền thích hắn sao?”

“Không có không có!” Lan Lan vội xua tay, “Đây là quà gặp mặt thôi, cũng chẳng đáng gì. Tớ không thích tiểu lão bản, chỉ là cảm thấy người này xác thật có điều kiện khá tốt, cũng rất ưu tú. Ưu Tuyền, nhà tớ điều kiện không tốt, nếu hoàn toàn dựa vào tiền lương của tớ thì vẫn không đủ trả hết tiền viện phí mà ba tớ còn thiếu nợ, Nói thật tớ cũng không dám nghĩ đến nữa. Tớ cũng chỉ muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt một tí, tớ thích anh cậu nhưng cậu biết rồi đó, thái độ của anh cậu đối với tớ...”

“Được rồi Lan lan. Tạm thời, cậu  cứ coi như cậu là bạn gái của Tông Thịnh, còn gã Thẩm Kế Ân kia thì cậu cách hắn  xa thật xa, không cần nói thêm gì với hắn. Nếu như hắn có hẹn cậu đi đâu thì cậu nói bạn trai không cho cậu đi. Lan lan, hãy tin tớ, tớ luôn coi cậu là chị em tốt, không phải tớ ghen ghét với cậu, mà tớ, nghiêm túc nói cho cậu biết Thẩm Kế Ân, hắn không phải là người tốt!”

Nghe tôi nói xong, Lan Lan trừng mắt với tôi: “Sao cậu biết anh ấy không phải người tốt? Anh ấy đối với cậu... Ưu Tuyền, cậu có chắc sẽ khiến anh trai cậu thích tớ không?”

Nghe cô nàng nói tôi thật muốn nổ não mà. Ban nãy tôi đã nhất thời... cho nên tôi nói tiếp: “Lan Lan, thật sự sưc khỏe không tốt, cậu phải chuẩn bị tâm lý nha!”meo_mup

“Không có việc gì. Thật vậy sao? Ưu Tuyền, cậu bằng lòng giúp tớ theo đuổi anh cậu hả? Tớ với anh cậu thật sự coi như là nhất kiến chung tình. Thật sự, Ưu Tuyền, cảm ơn cậu.”

Cô nàng hưng phấn nhét quà Thẩm Kế Ân tặng vào tay tôi, vừa hát vừa đi vào.

Tôi ngẩn ngơ, nhất thời kích động nói bậy mất rồi!!!

Tắm xong, tôi cùng Lan Lan ngồi trên giường tôi, cô nàng liếc đôi mắt phượng, ngó tôi lom lom, chờ tôi gọi điện cho Tông Thịnh tạo cơ hội cho hai người.

Mặt tôi sầu khổ! Tôi thật không nghĩ mọi việc thành ra thế này!

Tôi thật không biết có nên nói với Lan Lan rằng hắn là quỷ thai, rằng Thẩm Kế Ân chính là muốn bắt Tông Thịnh giúp đỡ nên tính kế mời cô nàng đi ăn tối!?

Mấy chuyện này nếu tôi nói cho Lan Lan nghe, có khi nào Tông Thịnh “xử” tôi không?! Việc hắn là quỷ thai là điều cấm kỵ của hắn đó!

Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước.

Loại ngừoi như Tông Thịnh ấy mà, để Lan Lan hẹn hò vài lần với hắn sẽ phát hiện hắn lạnh lùng, ích kỷ, lại còn tâm tình bất định... bao nhiêu khuyết điểm lòi ra hết thì sẽ hết hy vọng thôi.

Tới chừng đó, Thẩm Kế Ân thấy không lợi dụng được Lan Lan cũng sẽ buông tay thôi!