Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 352: Kết Cục Cho Hạ Lan Lan –2



Đã có cảnh sát  liên hệ xe cứu thương, đồng thời cũng có  bảo vệ xác nhận thân phận Tông Thịnh. Ngay lúc này, liền nghe Tông Thịnh nói một câu: “Mấy người đưa cô ta ra ngoài được không? Lỡ cô ta có mệnh hệ gì trong nhà sẽ ảnh hưởng tới phong thủy nhà tôi đó, sau này bán sẽ mất giá. Tới chừng đó, mấy người có đền cho tôi phần lệch giá không?” 

Tông Thịnh nói làm cho mầy người cảnh sát đều nói không ra lời. 

Nhìn Lan Lan có vẻ không khả quan. Tông Thịnh thì không buồn để ý tới mọi người, đi thẳng tới trước mặt tôi: “Cách xa ả ra một chút, ả điên rồi. Đám bảo vệ thật vô trách nhiệm, ở nhà mà cũng xảy ra chuyện được. Anh nghĩ là sau này phải chỉnh đốn lại một chút.” 

Bởi vì Lan Lan xảy ra tình huống khẩn cấp nên cảnh sát vội đưa cô ta lên xe cấp cứu rời đi. Dầu sao thì rõ ràng là người phát sinh tình huống sau khi bị họ giữ, nếu như có chuyện gì xảy ra thì bọn họ phải chịu trách nhiệm. 

Lúc mọi người đưa Hạ Lan Lan lên xe xong, một cảnh sát quay lại bên cạnh chúng tôi nói: “Tông tiểu thư, chuyện này có liên quan tới cô, nên thời gian tới hy vọng cô không rời khỏi nhà, giữ điện thoại hoạt động để chúng tôi tiện liên lạc.” 

Tôi gật đầu, lo lắng nhìn Hạ Lan Lan. Nhìn mặt cô thấy thật sự ngây dại trên xe cứu thương. 

Xe cứu thương rời đi, cảnh sát cũng rời đi. Ba chúng tôi đứng ở cửa, nghe tiếng còi xe rời đi. Tôi nói: “Lúc nãy Lan Lan dường như tỉnh lại, cô ấy nhận ra em, nói là cô ấy nhớ về quãng thời gian chúng em học chung. Cô ấy ngăn con quỷ kia lại, tuy chỉ vài giây, nhưng Lan Lan đã thực sự giúp em. Cô ấy, sẽ không sao chứ?” 

Tông Thịnh lạnh giọng: “Cứ cho là vậy, nhưng cô ta hồn phách không còn đủ, ý thức với em cũng chỉ như bản năng thôi, ban nãy khi nâng cô ta dậy, anh đã lấy một mảnh bùa kim cương hộ mệnh dán lên ngực, bên dưới xương quai xanh, đánh bật quỷ hồn kia ra khỏi người cô ta. Hiện tại, Hạ Lan Lan chính là Hạ Lan Lan. Sẽ bị đưa tới bệnh viện kiểm tra, kết luận sau cùng sẽ là...”  

Ngưu Lực Phàm tiếp lời: “Bệnh tâm thần?! Thế việc cô ta chĩa dao vào Ưu Tuyền bỏ qua sao?” 

"Đúng thế, cả những lời cô ta nói, cũng sẽ như vậy. Không bỏ qua thì sao? Mình theo lý luận với kẻ tâm thần sao?”  

Trong lòng tôi nặng trĩu, nghĩ lại những ngày tháng cùng Lan Lan chen chúc trên chiếc giường bé xíu cùng nhau cười đùa. Nếu không phải vì tôi, thì cô ấy cũng sẽ không có ngày hôm nay.  

Có lẽ, thấy tôi áy náy nên Tông Thịnh nói: “Ban nãy khi dán bùa, anh phát hiện có chút khác biệt so với chúng ta suy đoán trước đây.” 

Tôi nhìn anh, anh  nói tiếp: “Theo biểu hiện từ hồn phách Hạ Lan Lan, có vẻ như có kết giới gì đó trên cơ thể cô ấy, không chừng lúc ở cao ốc Linh Linh thì lão hai mươi tệ đã tìm thấy hồn phách của Lan Lan, nhưng do cô ấy không đồng ý để lão lợi dụng, nên lão dùng trận pháp và kết giới phong bế hồn của cô ta lại, rồi lại áp cái hồn cùng phe với lão vào. Nói cách khác, nếu sau này cơ duyên xảo hợp khiến kết giới bị tháo gỡ, cô ta sẽ không còn điên điên dại dại nữa. Ưu Tuyền, em đừng quên anh đã nói với em tướng mạo cô ta nhất định sẽ lấy chồng giàu sang, em không cần áy náy.” 

“Thật vậy chăng?” 

Ngưu Lực Phàm ở bên cạnh thấp giọng nói: “Nghe không giống thật, rất giống lừa dối.” 

Tông Thịnh trừng mắt, xoay người quay vào nhà. Nhưng ngay khi quay người thì anh ngã gục xuống đất, nếu không phải huyền quan lót thảm dày, cú ngã này đủ để anh chảy máu mũi.  

Ngưu Lực Phàm chạy nhanh đem tới đỡ anh lên, đôi mắt anh nhắm nghiền, hàm nghiến chặt như rất đau đớn. Tim tôi cũng xoắn cả lại. 

“Này, nói cho bọn tôi biết cậu bị thương thế nào?” 

Tông Thịnh đã không thể nói chuyện, chỉ cắn răng, khuôn mặt thống khổ cau rút lại. 

Ngưu Lực Phàm tháo kính râm xuống, ngay khi cảm nhận được ánh sáng, đôi mắt anh mở bừng, đôi mắt đỏ rực lấp lánh huyết quang. 

“Cậu ta...” 

Ngưu Lực Phàm đứng lên,  nói: “Em tìm trong túi quần cậu ta, tìm xem cuộn chỉ đỏ đâu, mau  lấy cho anh.” 

Tôi không nghĩ nhiều, bắt đầu lục tìm. Tông Thịnh mặc quần túi hộp, bao nhiêu là túi, túi nào cũng đầy đồ. 

Tôi vội vã vỗ đây một chút, lục kia một chút, rốt cuộc tìm được chỉ đỏ đưa cho Ngưu Lực Phàm. 

Ngưu Lực Phàm gỡ chỉ ra đưa cho tôi một đầu, rồi bắt đầu dùng chỉ đỏ trói Tông Thịnh lại. Tôi kinh ngạc, luống cuống định buông đầu chỉ ra nhưng lại sợ ảnh hưởng tới việc Ngưu Lực Phàm đang làm nên chỉ dám nói: “Anh làm gì vậy? Sao trói anh ấy lại? Buông anh ấy ra đi!” 

Ngưu Lực Phàm không để ý tới tôi, động tác trong tay cũng không ngừng lại.  

Tôi càng nóng nảy, bắt lấy tay hắn ta, nhưng hắn hất tay tôi ra nói: “Nói khó nghe chút, em nhờ chuyện lần trước  trên xe không? Sửa xe tốn hết bao nhiêu tiền? Tình huống của cậu ta hiện giờ không khác lần đó bao nhiêu. Giờ em muốn đợi cậu ấy bạo tẩu rồi làm, hay là thích anh tình em nguyện mà làm? Anh là một người ngoài, không dám nói linh tinh, nhưng mà lần này em đang có thai, nếu để tình huống đó xảy ra lại, thì người chết không chỉ có một người. Xong xuôi hết, cậu ta nhìn lại thấy hai mẹ con xảy ra chuyện, không bạo tẩu nữa mới lạ. Giữ đầu chỉ cho anh!” 

Tôi cứng cả người lại, thậm chí cảm thấy lạnh hết cả chân. Ngưu lực Phàm giật lấy đầu chỉ trong tay tôi, thắt nút trói Tông Thịnh lại, ở đầu mút làm thành một nút thắt hình đồng tiền.  

Xong xuôi, hắn cũng nằm liệt trên sô pha, nhìn hộp cơm mới ăn một nửa trên mặt bàn mà lắc đầu tiếc nuối.  

Tôi tới gân Tông Thịnh, nhìn anh nghiến chặt răng, tay vặn vẹo như muốn nắm lấy sợi dây trói mình. Nước mắt tôi tuôn rơi, nắm chặt cánh tay anh:  

“Tông Thịnh, đừng như vậy, đừng như vậy. Cầu xin anh, đừng như vậy. Nếu bây giờ cảnh sát quay lại đây thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” 

Tôi không biết là do nước mắt của tôi, hay do thời gian trôi qua, mà Tông Thịnh dần thay đổi, ánh mắt dần có tiêu cự, tuy đồng tử vẫn đỏ như máu, nhưng trong mắt anh đã có tôi, tôi chắc chắn như vậy.  

Ngưu Lực Phàm nghỉ ngơi một lúc rồi cầm hộp cơm xuống bếp hâm lại, vừa đi vừa nói: “Nếu cậu ấy ổn định rồi thì đừng hỏi han gì, cứ để cho nghỉ ngơi vài ngày đã. Em từng nghe kể chuyện lính đặc công sau những nhiệm vụ thảm sát sẽ, sau khi báo cáo với lãnh đạo sẽ phải ở trong phòng tĩnh dưỡng vài ngày không? Nói là tĩnh dưỡng, nhưng chính là nhốt lại trong phòng vài  ngày cho giảm tải cảm xúc đó, chứ không mới chém giết đỏ mắt xong rất khó quay lại cuộc sống hàng ngày. 

Chúng ta để cho cậu ấy ổn định lại, bình tĩnh lại  đã, đừng hỏi han mọi chuyện. So với thông tin trong cuộc điện thoại đó, chắc chắn còn rất nhiều thứ chúng ta chưa biết.”  

Tôi gật đầu, nhìn Ngưu Lực Phàm cũng cầm phần canh của tôi đi hâm lại. Tôi ở bên cạnh Tông Thịnh nhìn anh. Nhìn thấy cả người anh đầy mồ hôi, liền lấy khăn giấy trên bàn giúp anh lau đi. 

Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ sắp ổn rồi, sau khi bình tĩnh, nếu ngủ một giấc thật ngon thì có lẽ sang ngày mai sẽ không có việc gì rồi.  

Tôi đặt tay lên trán anh, đột nhiên cảm giác thấy có gì đó chạm vào bụng mình. Tôi cúi đầu, thấy tay của anh... tuy tay bị trói nhưng những ngón tay lại cong lên, cọ cọ vào bụng tôi. 

Rõ ràng, anh còn lí trí! Tôi vui mừng vô kể. Tôi nhớ lần trước lúc trên xe, rõ ràng anh hoàn toàn đánh mất lí trí.                         

Tôi tiến lại gần, khẽ thì thào bên tai anh: “Con ở đây này, con khỏe lắm, Tông Thịnh à.” 

Những ngón tay của anh thật vất vả, sờ nhẹ vào bụng tôi, tôi cố nhích lại gần anh hơn nữa. 

Ngưu Lực Phàm bưng cơm từ trong bếp đi ra nói: “Này, em đừng có cởi trói. Anh chỉ học theo sách vở trói lại thôi, có tác dụng bao lớn anh cũng không biết. Thôi, ăn tiếp nào, coi như hai đứa mình ăn khuya vậy.”  

"Anh ấy còn nhận ra em mà, nhận ra con tụi em!” Tôi nói đầy kinh hỉ, “Lần trước anh ấy không biết gì hết, nhưng lần này thì nhận ra.” 

“Phải không?” Ngưu Lực Phàm buông đồ ăn xuống, cúi người kiểm tra anh, rồi nói: “Thôi, cứ để cho cậu ta nghỉ ngơi đi đã, đợi mai hy vọng có thể cho chúng ta đáp án.” 

Hơn một giờ sau Tông Thịnh mới có vẻ ổn định lại. Sau khi ổn định, Ngưu Lực Phàm mới tháo dây trói. Chúng tôi làm đúng như đã bàn bạc, không ai hỏi anh điều gì, chỉ ngồi nhìn anh, còn anh thì ngồi thừ ra trên ghế, nhìn bụng tôi không rời mắt. Vốn tôi tưởng anh sẽ tiếp tục sờ vào bụng mình, nhưng không ngờ anh cứ lạnh mặt đi thẳng lên lầu, để lại sau lưng câu nói: “Tôi đi tắm.” 

Cảm giác đó y như là chúng tôi là người xa lạ vậy.  

Tông Thịnh âm tình bất định, tôi đã sớm biết. Nhưng mà ban nãy như vậy, anh vẫn cố dùng ngón tay khều khều bụng tôi, giờ lại quay  lưng lại với tôi như vậy, thật làm cho tôi có chút khó chịu.